“Thờ” con một cách quá lố

Con tôi và con của Hồng là hai đứa bé trai, thế nhưng phải “xếp giáp quy hàng” trước hai cô bé gái kia vì chúng rất... quậy.

Nhóm bạn chúng tôi quyết định làm một cuộc “hành quân” xoay vòng, mỗi cuối tuần lần lượt đưa chồng con đến nhà bạn mình chơi. Đầu tiên là nhà tôi, bốn đứa bạn gái, thêm bốn ông chồng và bốn đứa trẻ. Theo bàn tính, khi đến nhà đứa này thì ba đứa kia “trổ tài” làm món “tủ”. Chủ nhà chỉ việc xếp bàn ghế. Mấy ông chồng được “xóa cấm vận” nên uống bia thỏa thuê. Người lớn vui tươi, con nít hồn nhiên. Nhưng có lẽ điều đáng suy nghĩ nhất là hai đứa trẻ con của Thúy và Tâm.
Con tôi và con của Hồng là hai đứa bé trai, thế nhưng phải “xếp giáp quy hàng” trước hai cô bé gái kia vì chúng rất... quậy. Vừa bước xuống xe, con của Thúy đã chạy ào vào tủ lạnh mở tung cửa để lục lọi. Những trứng, giò chả, rau củ, ruốc thịt, sữa chua… đều bị con bé lôi ra thật nhanh. Và cuối cùng nó dùng đôi bàn chân bé xíu của cô bé lớp 2 hất lung tung các thứ với lý do “Hổng có cái gì ăn được hết!”. Tôi vừa xuýt xoa mớ trứng vỡ, vừa phải lau chùi nhanh nền nhà trong khi Thúy thì không một tiếng rầy la con mà chỉ nói: “Thông cảm nghen bồ, ở nhà ông bà ngoại và vợ chồng mình không la mắng bé việc gì cả. Nó làm gì cũng được, miễn không nghịch điện, nước sôi, dao, kéo”.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chưa lau xong mớ trứng vỡ thì có tiếng con của Tâm khóc ngất. Bé An con tôi chạy ra méc: “Mẹ coi bạn đó kìa! Máy vi tính của mẹ con còn không dám đụng mà nó mở lung tung hết! Nó đòi mở đĩa, con không cho nên nó lấy chổi lông gà đập lên màn hình rồi khóc um sùm vậy đó!”. Tôi suýt… đứng tim vì sợ bể chiếc màn hình tinh thể lỏng mới mua. Chưa kịp bước vào phòng thì Tâm đã níu lại: “Bồ đừng la bé Hằng Nga nha! Mới học lớp 1 nên nó còn khờ, muốn cái gì là phải được cái nấy hà! Nếu nó lỡ đập bể màn hình thì mình đền cho”.
Rồi Tâm kể, chuyện hai vợ chồng sống với nhau sáu năm mà chưa có con, suýt thôi nhau cũng vì hiếm muộn. Ông bà nội bé Nga bảo nó là "ngọc nữ" nên "chỉ thị" không ai được la mắng bất cứ chuyện gì. Vợ chồng Tâm là nhân viên văn phòng, mọi thứ chi dùng đều do ông bà nội “bao cấp” nên không dám cãi ông bà.
Bữa tiệc “kinh khủng” rồi cũng qua. Trước khi ra về, con của Tâm nhất quyết phải: “Bỏ ông địa của anh An vào giỏ xách cho con!”. Con của Thúy thì nhất định phải khều cho được chiếc bình hoa rơi xuống bàn mới chịu lên xe…

Sao đàn ông cứ thích lén lút?

Anh lại lén lút tìm người khác, khi tôi biết được thì họ chuẩn bị kết hôn. Nhưng anh vẫn chối, không nhận điều đó...

Ngoài 40 tuổi, vợ chồng tôi xa nhau bởi tôi sinh hai con gái, không có cháu trai để nối dõi nhà nội. Bà mẹ chồng nói gần nói xa, than thân trách phận để vợ chồng tôi ly hôn. Lý do mà chồng tôi đưa ra để nhất định ly hôn là tôi không chăm lo cho nhà chồng, không hợp nhau....

Cuối cùng, chồng tôi cũng ly hôn được dù tôi hết lời van xin, bởi vợ chồng không hề có mâu thuẫn.

Sau thời gian ly hôn, vợ chồng tôi vẫn sống chung nhà, tôi nghĩ sự gần gũi sẽ kéo chồng gần với mình, sẽ có ngày đoàn tụ. Nhưng tôi không biết rằng anh đã âm thầm quen biết và dự định tiến tới hôn nhân với một người phụ nữ khác. Tôi không hề hay biết cho đến khi anh bị tai nạn giao thông, công an gọi về nhà tôi để đến đưa anh đi cấp cứu. Tôi đã chạy vội đến nơi xảy ra tai nạn cách nhà gần 30km, để đưa anh đi cấp cứu và giải quyết thủ tục hành chính với công an, vì anh tự té do say xỉn.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Trong lúc tôi đang chờ đợi ở phòng cấp cứu thì có cuộc gọi đến điện thoại anh, xưng là vợ của anh. Quá hụt hẫng, nhưng tôi cũng bảo người ấy đến chăm sóc cho anh vì tôi còn phải về lo cho hai con nhỏ ở nhà. Nhưng người đấy không đến, sau này tôi biết anh bị tai nạn khi đang trên đường tới nhà người phụ nữ đó. Mấy tháng ròng rã, ngày nào tôi cũng đưa anh đi châm cứu, về nhà thì sắc thuốc uống vì anh bị chấn thương đầu.

Hai năm sau, sức khỏe anh cũng trở lại dù không còn được như trước, anh vẫn sống cùng tôi, vẫn nói là sẽ cùng nhau sống để nuôi dạy con cái. Anh nói qua tai nạn anh mới biết ai là người cần thiết cho anh ấy hơn. Tôi vẫn nghĩ chúng tôi là một gia đình, vẫn không nghĩ đến chuyện đi đăng ký kết hôn lại, bởi tôi tin anh chỉ có gia đình nhỏ này thôi.

Nhưng một sự thật phũ phàng đã xảy ra, anh lại lén lút tìm người khác, khi tôi biết được thì họ chuẩn bị kết hôn. Nhưng anh vẫn chối, không nhận điều đó, mặc dù là đã chuẩn bị xây nhà, đã chọn ngày làm đám cưới. Tôi hiện giờ như người chết, bởi sống mà tan nát cõi lòng, không còn biết sống vì ai khi không còn niềm tin trong cuộc đời này. Đau đớn khi thấy mình bị lợi dụng, từ tiền bạc đến sức khỏe, tôi phải làm sao đây?

Đàn bà luôn có lỗi?

Chị mếu máo: "Đàn bà mình sao khổ vậy má? Chồng có bồ, chung quy lại cũng là lỗi tại vợ. Vậy có công bằng không?”.

Chị điện thoại mời ba má và các anh chị chồng đến nhà, nói có việc cần thưa. Ai cũng thắc mắc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mọi người đông đủ, chị bày đĩa trái cây và mấy ly nước. Má chồng sốt ruột, hối: “Có chuyện gì bây cứ nói, bày đặt nước nôi”. Chị vừa mở lời thì mắt đã ầng ậng nước. Chị thưa, anh Tiến chồng con đang có bồ. Trước đây là cô đối tác, giờ là cô thư ký mới vào làm. Quay sang chồng, chị nghẹn ngào: “Trước mặt ba má và các anh chị đây, anh nói xem em có lỗi gì khiến anh chán chê, phải đi tìm người khác”. Má chồng vừa nghe đã nổi nóng: “Vợ mày nói đúng, mày nói coi, nó có lỗi gì?”. Anh bối rối cúi đầu, tự hỏi lòng: Vợ có lỗi gì?...

Chị sụt sịt kể, ngày mới cưới, thấy anh đi làm bằng chiếc xe cà tàng, chị không nỡ, nên gom hết vàng cưới, tiền mừng, đổi chiếc xe mới cho anh. Hàng tháng, anh chỉ đưa chị ít tiền, phần còn lại là để xã giao bạn bè, mở rộng quan hệ, chị cũng không dám cằn nhằn. Để có tiền chi tiêu cho gia đình, chị phải nhận sổ sách về làm thêm, còn tranh thủ đi bán bảo hiểm. Từ chiếc ti vi, tủ lạnh, máy giặt… đều từ chị cày bừa, nhịn ăn nhịn mặc, dành dụm từng đồng để mua. Anh muốn đổi điện thoại, mua laptop, chị đều đáp ứng. 

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Lâu lâu, anh lại nói chị đưa tiền để hùn hạp với bạn bè làm ăn. Dù tiền lời anh đưa về chẳng bao nhiêu, chị cũng không hạch hỏi, để anh “tập tành làm ăn cho vui”. Ở nhà, việc đưa đón con, chợ búa, cơm nước, chị đều gánh hết, để chồng… yên tâm phấn đấu cho sự nghiệp. Mỗi chiều anh đi làm về, mâm cơm nóng sốt đã được dọn ra. Ăn xong, anh chỉ việc nhàn tản thả bộ ra đầu hẻm chơi cờ, tán gẫu hoặc hứng lên, rủ chiến hữu ra quán chém gió, mặc chị với mớ công việc bộn bề. Tối muộn, khi con đã lên giường, chị mới lôi sổ sách ra làm thêm và đợi cửa chồng.

Không những chu toàn việc nhà, việc nhà chồng chị cũng tình nguyện gánh vác. Nhà chồng có đám, chị về trước một ngày lo dọn dẹp, nấu nướng. Ba má chồng nằm viện, chị xin nghỉ mấy hôm để chăm lo. Có món gì ngon, chị lụi hụi xách về biếu… Cần mẫn như con ong thợ bấy nhiêu năm, có lúc chị cũng mỏi mệt, cũng tủi thân, nhưng rồi chị tự an ủi, gái có công chồng chẳng phụ. Chị nghĩ, đàn ông ra ngoài tòm tem là để tìm em nào chiều chuộng, ngọt ngào, không càm ràm những chuyện vặt vãnh. Những thứ đó chị đã cho chồng đủ, hẳn anh sẽ không có nhu cầu… kiếm thêm.

Từ ngày anh lên chức trưởng phòng, chị rất hãnh diện, sắm ngay cho chồng chiếc xe tay ga, mua một loạt quần áo mới để anh… ra dáng sếp. Chị thì quanh năm vẫn tới lui mấy bộ, vẫn kiểu tóc kẹp sau gáy. Bạn bè cảnh báo “diện cho chồng lắm vào, bản thân thì không chịu nâng cấp, có ngày mất chồng”. Chị tỉnh rụi: “Dễ gì, ổng tìm đỏ mắt cũng chẳng thấy có em nào chiều chuộng được hơn em này”…

Giờ thì lời cảnh báo của bạn bè đã thành sự thật. Chị đau như có ai cầm dao đâm thấu tim. Những hy sinh của chị, nhọc nhằn của chị, coi như đổ sông đổ biển.

Thấy anh cứ ngồi cúi đầu im lặng, má chồng lại quát: “Giờ muốn ở hay thôi? Mày mà bỏ vợ, ba má từ luôn”. Chị chồng cũng bênh em dâu: “Vợ em đảm đang vén khéo, đốt đuốc cũng khó tìm, em dại thiệt, muốn tan cửa nát nhà mới chịu sao?”. Anh ấp úng xin lỗi vợ, nói vợ không có lỗi gì, chỉ tại anh ham vui. Chị chồng kéo chị sang một bên, thầm thì: “Chị nói thẳng em đừng buồn, thằng Tiến có bồ cũng là tại em… cũ quá, mòn mẻ nhiều quá, lại không chịu làm mới bản thân. Đàn bà biết nâng cấp chồng lên thì bản thân cũng phải nhón lên để ngang ngửa với chồng. Em cứ lẹt đẹt tuốt đằng xa, nên đã lạc mất chồng”.

Má chồng nắm lấy tay choàng lấy vai chị dỗ: “Thôi, tha thứ cho nó đi con. Đàn ông mà, đi ta bà tứ xứ rồi cũng quay về với vợ con. Má thấy chị con nói đúng, lỗi cũng có phần tại con. Thời nay đã khác thời của má, đâu cứ phải nhịn ăn nhịn mặc, hy sinh hết cho chồng là giữ được chồng. Thời bây giờ đàn bà phải biết yêu bản thân, sống cho mình mới được. Vậy chồng mới không chán”. Chị mếu máo: "Đàn bà mình sao khổ vậy má? Chồng có bồ, chung quy lại cũng là lỗi tại vợ. Vậy có công bằng không?”. Má thở dài: “Số phận là vậy rồi, biết làm sao được, hả con?”. Chị không cãi má, bụng nhủ thầm: “Ừ thì con trai má, má phải bênh vực thôi, chứ mình mà se sua, chưng diện thử xem, liệu cái gia đình này có được như bây giờ, liệu chồng mình có chễm chệ cái chức trưởng phòng mà dòm em này ngó em kia. Mà thôi, nói gì thì cuối cùng lỗi cũng là tại mình. Từ giờ, không thèm khóc nữa, chăm con, chăm chồng nhưng sẽ “chăm” cả mình, để xem ai liếc ai”.