“Thờ” con một cách quá lố

Con tôi và con của Hồng là hai đứa bé trai, thế nhưng phải “xếp giáp quy hàng” trước hai cô bé gái kia vì chúng rất... quậy.

Nhóm bạn chúng tôi quyết định làm một cuộc “hành quân” xoay vòng, mỗi cuối tuần lần lượt đưa chồng con đến nhà bạn mình chơi. Đầu tiên là nhà tôi, bốn đứa bạn gái, thêm bốn ông chồng và bốn đứa trẻ. Theo bàn tính, khi đến nhà đứa này thì ba đứa kia “trổ tài” làm món “tủ”. Chủ nhà chỉ việc xếp bàn ghế. Mấy ông chồng được “xóa cấm vận” nên uống bia thỏa thuê. Người lớn vui tươi, con nít hồn nhiên. Nhưng có lẽ điều đáng suy nghĩ nhất là hai đứa trẻ con của Thúy và Tâm.
Con tôi và con của Hồng là hai đứa bé trai, thế nhưng phải “xếp giáp quy hàng” trước hai cô bé gái kia vì chúng rất... quậy. Vừa bước xuống xe, con của Thúy đã chạy ào vào tủ lạnh mở tung cửa để lục lọi. Những trứng, giò chả, rau củ, ruốc thịt, sữa chua… đều bị con bé lôi ra thật nhanh. Và cuối cùng nó dùng đôi bàn chân bé xíu của cô bé lớp 2 hất lung tung các thứ với lý do “Hổng có cái gì ăn được hết!”. Tôi vừa xuýt xoa mớ trứng vỡ, vừa phải lau chùi nhanh nền nhà trong khi Thúy thì không một tiếng rầy la con mà chỉ nói: “Thông cảm nghen bồ, ở nhà ông bà ngoại và vợ chồng mình không la mắng bé việc gì cả. Nó làm gì cũng được, miễn không nghịch điện, nước sôi, dao, kéo”.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chưa lau xong mớ trứng vỡ thì có tiếng con của Tâm khóc ngất. Bé An con tôi chạy ra méc: “Mẹ coi bạn đó kìa! Máy vi tính của mẹ con còn không dám đụng mà nó mở lung tung hết! Nó đòi mở đĩa, con không cho nên nó lấy chổi lông gà đập lên màn hình rồi khóc um sùm vậy đó!”. Tôi suýt… đứng tim vì sợ bể chiếc màn hình tinh thể lỏng mới mua. Chưa kịp bước vào phòng thì Tâm đã níu lại: “Bồ đừng la bé Hằng Nga nha! Mới học lớp 1 nên nó còn khờ, muốn cái gì là phải được cái nấy hà! Nếu nó lỡ đập bể màn hình thì mình đền cho”.
Rồi Tâm kể, chuyện hai vợ chồng sống với nhau sáu năm mà chưa có con, suýt thôi nhau cũng vì hiếm muộn. Ông bà nội bé Nga bảo nó là "ngọc nữ" nên "chỉ thị" không ai được la mắng bất cứ chuyện gì. Vợ chồng Tâm là nhân viên văn phòng, mọi thứ chi dùng đều do ông bà nội “bao cấp” nên không dám cãi ông bà.
Bữa tiệc “kinh khủng” rồi cũng qua. Trước khi ra về, con của Tâm nhất quyết phải: “Bỏ ông địa của anh An vào giỏ xách cho con!”. Con của Thúy thì nhất định phải khều cho được chiếc bình hoa rơi xuống bàn mới chịu lên xe…

Sao đàn ông cứ thích lén lút?

Anh lại lén lút tìm người khác, khi tôi biết được thì họ chuẩn bị kết hôn. Nhưng anh vẫn chối, không nhận điều đó...

Ngoài 40 tuổi, vợ chồng tôi xa nhau bởi tôi sinh hai con gái, không có cháu trai để nối dõi nhà nội. Bà mẹ chồng nói gần nói xa, than thân trách phận để vợ chồng tôi ly hôn. Lý do mà chồng tôi đưa ra để nhất định ly hôn là tôi không chăm lo cho nhà chồng, không hợp nhau....

Cuối cùng, chồng tôi cũng ly hôn được dù tôi hết lời van xin, bởi vợ chồng không hề có mâu thuẫn.

Sau thời gian ly hôn, vợ chồng tôi vẫn sống chung nhà, tôi nghĩ sự gần gũi sẽ kéo chồng gần với mình, sẽ có ngày đoàn tụ. Nhưng tôi không biết rằng anh đã âm thầm quen biết và dự định tiến tới hôn nhân với một người phụ nữ khác. Tôi không hề hay biết cho đến khi anh bị tai nạn giao thông, công an gọi về nhà tôi để đến đưa anh đi cấp cứu. Tôi đã chạy vội đến nơi xảy ra tai nạn cách nhà gần 30km, để đưa anh đi cấp cứu và giải quyết thủ tục hành chính với công an, vì anh tự té do say xỉn.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Trong lúc tôi đang chờ đợi ở phòng cấp cứu thì có cuộc gọi đến điện thoại anh, xưng là vợ của anh. Quá hụt hẫng, nhưng tôi cũng bảo người ấy đến chăm sóc cho anh vì tôi còn phải về lo cho hai con nhỏ ở nhà. Nhưng người đấy không đến, sau này tôi biết anh bị tai nạn khi đang trên đường tới nhà người phụ nữ đó. Mấy tháng ròng rã, ngày nào tôi cũng đưa anh đi châm cứu, về nhà thì sắc thuốc uống vì anh bị chấn thương đầu.

Hai năm sau, sức khỏe anh cũng trở lại dù không còn được như trước, anh vẫn sống cùng tôi, vẫn nói là sẽ cùng nhau sống để nuôi dạy con cái. Anh nói qua tai nạn anh mới biết ai là người cần thiết cho anh ấy hơn. Tôi vẫn nghĩ chúng tôi là một gia đình, vẫn không nghĩ đến chuyện đi đăng ký kết hôn lại, bởi tôi tin anh chỉ có gia đình nhỏ này thôi.

Nhưng một sự thật phũ phàng đã xảy ra, anh lại lén lút tìm người khác, khi tôi biết được thì họ chuẩn bị kết hôn. Nhưng anh vẫn chối, không nhận điều đó, mặc dù là đã chuẩn bị xây nhà, đã chọn ngày làm đám cưới. Tôi hiện giờ như người chết, bởi sống mà tan nát cõi lòng, không còn biết sống vì ai khi không còn niềm tin trong cuộc đời này. Đau đớn khi thấy mình bị lợi dụng, từ tiền bạc đến sức khỏe, tôi phải làm sao đây?