![]() |
Ảnh minh hoạt, nguồn: Internet. |
![]() |
Ảnh minh hoạt, nguồn: Internet. |
Lá đơn ly hôn anh ném vào mặt em, sau cuộc cãi vã chiều nay, đã được em đặt bút ký. Vậy là kết thúc 5 năm hôn nhân vui ít buồn nhiều, chấm dứt luôn những dối lừa thực dụng.
Đã ngờ ngợ rồi sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng em vẫn không cam tâm. Phần mọi thứ diễn ra nhanh quá, phần lý do anh nằng nặc ly hôn nghe rất… trời ơi đất hỡi, em không kịp đón nhận, không kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Trước khi đến buổi tiệc với nhóm bạn, em đã hỏi xin anh. Tiệc tàn, nhóm rủ đi tăng hai là một quán karaoke gần nhà, sẵn bạn bè đề nghị, em gọi anh đến tham gia cho vui. Đối nghịch với sự nhiệt tình của anh qua điện thoại: “Chờ chồng một lát”; nửa tiếng sau, anh bất ngờ đạp tung cửa phòng karaoke trong sự sững sờ của mọi người. Anh xồng xộc lao đến, giáng em một bạt tai, giận dữ: “Cô bỏ chồng bỏ con đến đây tụ tập chơi bời. Nó đâu, trong nhóm này có nó phải không? Ngoài nó ra thì cô còn ngoại tình với ai nữa?”. Em chết sững. Bạn bè ngơ ngác. Về gây nhau thêm một trận, anh bỏ đi sau khi ném cho em lá đơn ly hôn viết sẵn từ lúc nào: “Tôi không thể tiếp tục chung sống với người vợ lăng loàn”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Kém may, con sinh ra không được linh lợi mà khù khờ, còi cọc. Vợ xấu, con ngây; có lẽ hai điều ấy khiến anh chán nản, coi gia đình chỉ là chốn dừng chân sau giờ học căng thẳng hoặc những bữa nhậu vui vẻ bên ngoài. Yêu anh, em im lặng chịu đựng, một mình quán xuyến, chu toàn mọi thứ, không dám “động” đến anh. Bênh anh, em còn cãi lời cha mẹ mỗi lần ông bà phàn nàn sao anh quá vô tình, vô tâm với vợ con. Tất cả chỉ vì em sợ anh bỏ đi, viện lý do phận ở rể, không làm ra tiền nên bị coi khinh, như nhiều lần anh hăm dọa.
Anh tốt nghiệp đại học, không vội tìm việc mà tiếp tục học để lấy bằng thạc sĩ. Cha mẹ em tuyên bố: “Muốn học nữa thì tự lo kiếm tiền trang trải”. Cha mẹ “cắt” trợ cấp, buộc em ngoài duy trì tiệm tạp hóa còn phải mở thêm quán bánh canh, hủ tíu bán mỗi sáng kiếm tiền đóng học phí cho anh. Thức khuya dậy sớm, suốt hai năm trời, mình em xoay xở, không dám phiền anh vì sợ ảnh hưởng đến việc học. Thời gian này, xóm trọ nhiều người bàn tán chuyện thỉnh thoảng bắt gặp anh cặp với cô này, cô kia ở những nơi “nhạy cảm”. Em bỏ ngoài tai, rất tin tưởng khi anh giải thích họ chỉ là bạn bè.
Rồi dạo gần đây, điện thoại em bỗng xuất hiện những tin nhắn lạ, nội dung khen em giỏi giang, hâm mộ một người vợ tảo tần; thậm chí kêu em bỏ chồng để đến với người ta… Những tin nhắn này trở thành chứng cứ để anh khẳng định em ngoại tình; mặc dù cả em lẫn anh đều biết ai mới là chủ nhân đích thực của những dòng tin ấy. Đó là lần em phát hiện anh còn một chiếc điện thoại giấu trong cặp, em đã thử gọi và số máy lạ hiện lên - số máy thường gửi tin nhắn cho em. Khờ khạo nghĩ có lẽ anh đang muốn thử lòng chung thủy của mình nên em cứ im lặng, không “vạch mặt” hay tra hỏi anh.
Giờ thì mọi mục đích đều hiện rõ. Cả chuyện vì sao năm xưa anh đáp lại tình em khi đang yêu người con gái khác, nay cũng không cần lý giải, bởi mọi thứ đã tự phơi bày. Đáng buồn là đã không ít người từng bóng gió với em về “kịch bản” của anh, nhưng vì quá yêu, em không tin họ. Đã là kịch thì dù ngắn dài, hay dở cũng sẽ đến hồi kết. Vở kịch hôn nhân giữa chúng mình càng “có hậu” hơn khi trước ngày mình gây nhau, với lý do rất trời ơi đó, anh đã xong khóa cao học. Em cũng biết anh sắp nhận việc ở một công ty lớn, mà tổng giám đốc là cha của một trong những cô-người-bạn của anh. Em tự hỏi, liệu có vở kịch nào mở ra với người con gái ấy không, như đã từng với em?
Không hiểu sao ở thời đại này, vẫn có những cô gái nhắm mắt đưa chân vào những cuộc hôn nhân do gia đình ép buộc. Chấp nhận cưới ép chẳng khác nào tự đưa mình xuống vực thẳm bất hạnh.
Cưới vì... bị ép
Đang là một cô nhân viên thực tập giỏi giang, năng động, có tiềm năng được giữ lại công ty để tiếp tục phấn đấu thì Ngô Thúy Vi (Vĩnh Long) phải khăn gói về quê lấy chồng. Nguyên nhân là mẹ cô bệnh khá nặng, Thúy Vi là con gái duy nhất, bà muốn trước lúc chết được nhìn thấy con gái mình lên xe hoa.
Trước kia, khi cô đi học trung cấp ở TP. Cần Thơ, trong những lần về nhà, mẹ và người nhà sốt ruột thấy con gái mình quá hai mươi mà vẫn chưa chồng, đã mai mối, giới thiệu Thúy Vi cho một thanh niên cùng xóm.
Anh này làm kinh doanh nước giải khát với gia đình, thu nhập ổn định, cũng sáng sủa và có tương lai. Hồi ấy, còn trẻ, chưa có người yêu, nên Thúy Vi cũng đồng ý hẹn hò. Khi cô đi học là những cuộc gọi, cánh thư qua lại.
![]() |
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet |
Thúy Vi dù thấy lấn cấn và buồn, nhưng không biết làm sao, vì trong mắt mọi người cô và chàng thanh niên nọ đã là "một đôi đính ước", không sớm thì muộn sẽ đến được với nhau. Nay lúc khẩn thì cưới luôn là quá tốt rồi.
Rơi vào tình cảnh khó nghĩ, mẹ lại đau bệnh, không muốn mẹ buồn, Thúy Vi đành nhắm mắt, gật đầu. Đám cưới diễn ra...
Cũng Như Thúy Vi, Hạ Vân (TP.HCM) cũng còn rất trẻ. Cô mới là sinh viên năm 3 đại học. Hạ Vân học về sư phạm, tương lai sẽ là một cô giáo. Gia đình căn bản, lại xinh xắn, đáng yêu. Người yêu của cô là bạn trai cô từ thời lớp 12, tình yêu từ mối tình học trò mà phát triển lên, bền vững qua mấy năm trời đại học. Thế mà, còn một năm rưỡi nữa Hạ Vân ra trường thì bỗng dưng nhà trai đòi... cưới gấp.
Khi Hạ Vân đề nghị bạn trai và gia đình chờ thêm một thời gian nữa, đến khi ra trường hãy cưới, thì cả anh lẫn gia đình phản ứng quyết liệt. Bạn trai Hạ Vân còn đưa ra nhiều cớ khác nhau để thuyết phục cô: "Cưới xong, em vẫn tiếp tục đi học được mà, anh sẽ nuôi em ăn học. Mẹ anh đi coi mấy thầy bói, nói nếu năm nay không cưới thì phải 5, 6 năm nữa mới được tuổi, còn liều cưới thì tan nhà nát cửa. Trước hay sau gì thì tụi mình cũng cưới...".
Cha mẹ Hạ Vân nghe chuyện nhà trai muốn cưới gấp không ưng ý lắm, nhưng tôn trọng con, họ để Hạ Vân quyết định. Thế là, sau năm lần bẩy lượt gia đình bạn trai đến thuyết phục, Hạ Vân đồng ý cưới sớm hơn kế hoạch hai năm, vì nghĩ thôi, yêu nhau, cưới sớm ổn định sớm cũng yên tâm...
Và những kết cục buồn
Hai năm sau khi "cưới chạy", Thúy Vi đơn phương đâm đơn ra tòa ly hôn. Từ lúc lấy nhau về, cô đã thấy đầy rẫy những bất ổn: Cô và chồng chưa tìm hiểu nhau kĩ, chưa có thời gian chính thức yêu nhau, chưa hiểu gì về nhau. Cưới chồng rồi, Thúy Vi phải chấp nhận bỏ công việc ở thành phố phồn hoa, nhà chồng xin cho một công việc an nhàn ở xã để có thời gian chăm sóc gia đình.
Chồng cô, lớp 12 đã nghỉ học, buôn bán nên tính cách có phần bỗ bã. Về văn hóa, nhận thức của cả hai cũng nhiều khác biệt. Thúy Vi mơ mộng, lãng mạn, yêu văn chương, nghệ thuật, còn chồng cô tương đối thực dụng, tất cả đều quy ra giá trị đồng tiền.
Cứ thế, những rạn nứt ngày càng lớn dần lên. Thúy Vi giữ không để mình có thai. Chờ đến sau ngày giỗ đầu của mẹ, cô xin ly hôn, quyết tâm làm lại cuộc đời.
Với Hạ Vân, kết cục cũng buồn bã không kém. Cưới xong chưa được ít lâu, cô phát hiện ra lý do thật sự của việc ép cưới: Do chồng Hạ Vân chỉ làm nhân viên bán hàng quèn cho một cửa hàng, gia cảnh thì cũng chẳng khá giả gì. Trong khi Hạ Vân vừa xinh, gia đình khá giả, lại đang học một trường danh giá, hứa hẹn ra trường nghề nghiệp ổn định. Nhiều người nói đến tai bà mẹ chồng (khi ấy là mẹ chồng tương lai), là nếu vuột mất đứa con dâu như vậy thì chẳng có cơ hội tìm ai ngang bằng, vì con trai bà chả có gì nổi trội, chẳng qua do chúng nó yêu nhau từ cấp 3 nên con bé mới chịu đến bây giờ. Sau này, con bé ra trường rồi, nhiều mối theo đuổi, thì chắc chắn con bà sẽ ra rìa.
Chính vì lý do đó mà bà mẹ chồng phân tích, hối thúc con trai và tìm mọi cách để "ép" Hạ Vân về làm con dâu mình. Biết chuyện, Hạ Vân bị sốc, buồn và tổn thương vô cùng.
Trịnh Lê Phương Trinh, cũng đang là sinh viên đại học, đã gửi lời tâm sự của mình lên diễn đàn dành cho phụ nữ: "Em đang học năm cuối đại học. Từ năm ngoái, em đã lỡ lầm dọn đến sống chung nhà với người yêu, anh ấy đã ra trường đi làm.
Hồi đó, em cứ nghĩ ra trường sẽ lấy nhau nhưng sau khi sống chung, em đã phát hiện nhiều điều bất ổn từ phía bạn trai, và dần dà tình cảm của em cũng hết. Em muốn chia tay, dọn ra khỏi nhà trọ và bắt đầu lại một cuộc sống mới. Nhưng bạn trai của em không để em yên, anh ấy nói nếu em dọn đi và chia tay thì anh ấy sẽ báo cho cha mẹ em biết là em đã sống chung như vợ chồng với anh ấy hơn một năm qua và xin ba mẹ em cho cưới gấp.
Bây giờ em không biết phải làm sao, lấy anh ấy thì em hầu như không còn tình cảm lấy về sẽ khổ sở lắm, còn nếu không theo ý thì anh ấy sẽ báo cho ba mẹ em, mà ba mẹ em nghiêm, khó tính lắm, chắc em không sống nổi... Biết làm thế nào bây giờ".
Chia sẻ của Phương Trinh đã nhận được rất nhiều đồng cảm và lời khuyên. Hầu hết những người có kinh nghiệm đều khuyên Phương Trinh nên dũng cảm đối mặt, kể cả sự giận dữ của gia đình, vì gia đình sẽ không bao giờ bỏ mình.
Chuyện tình cảm, cưới hỏi là chuyện hệ trọng của cả đời người, nếu chỉ vì bị dọa, bị ép mà phải nhắm mắt đưa chân, tức là tự đưa mình vào vực thẳm bất hạnh, sau này càng không có lối thoát. Dũng cảm đối mặt và dừng lại trước khi quá muộn, chính là cách tốt nhất để cứu cuộc đời mình…
Người ta vẫn bảo, hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, vậy mà vợ chồng Hà thì ngược lại, càng ngày họ càng yêu nhau hơn, càng lãng mạn hơn. Ai đời, ngồi ăn với bạn bè mà vợ gắp cho chồng, chồng đút cho vợ. Đám bạn kêu ré lên sến quá ông bà ơi, Trí chẳng ngượng mà còn nháy mắt: “Ghen hả, thấy vợ chồng người ta yêu nhau thì ghen hả. Ghen thì cứ học người ta đi, cứ yêu nhau đi, cứ lãng mạn đi...”