Bi kịch cưới... ép

Rơi vào tình cảnh khó nghĩ, mẹ lại đau bệnh, không muốn mẹ buồn, Thúy Vi đành nhắm mắt, gật đầu. Đám cưới diễn ra...

Không hiểu sao ở thời đại này, vẫn có những cô gái nhắm mắt đưa chân vào những cuộc hôn nhân do gia đình ép buộc. Chấp nhận cưới ép chẳng khác nào tự đưa mình xuống vực thẳm bất hạnh.
Cưới vì... bị ép
Đang là một cô nhân viên thực tập giỏi giang, năng động, có tiềm năng được giữ lại công ty để tiếp tục phấn đấu thì Ngô Thúy Vi (Vĩnh Long) phải khăn gói về quê lấy chồng. Nguyên nhân là mẹ cô bệnh khá nặng, Thúy Vi là con gái duy nhất, bà muốn trước lúc chết được nhìn thấy con gái mình lên xe hoa.
Trước kia, khi cô đi học trung cấp ở TP. Cần Thơ, trong những lần về nhà, mẹ và người nhà sốt ruột thấy con gái mình quá hai mươi mà vẫn chưa chồng, đã mai mối, giới thiệu Thúy Vi cho một thanh niên cùng xóm.
Anh này làm kinh doanh nước giải khát với gia đình, thu nhập ổn định, cũng sáng sủa và có tương lai. Hồi ấy, còn trẻ, chưa có người yêu, nên Thúy Vi cũng đồng ý hẹn hò. Khi cô đi học là những cuộc gọi, cánh thư qua lại.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet 
Đến lúc lên Sài Gòn làm, hòa nhập vào môi trường mới, gặp gỡ nhiều người, Thúy Vi đã quên dần tình cảm hồi bồng bột ấy, và cô cũng tự thấy mình chưa có tình cảm gì với người thanh niên kia. Thế mà, khi mẹ Thúy Vi bị bệnh, hai gia đình đã nói chuyện và tự sắp xếp ngày để mang lễ vật qua hỏi.
Thúy Vi dù thấy lấn cấn và buồn, nhưng không biết làm sao, vì trong mắt mọi người cô và chàng thanh niên nọ đã là "một đôi đính ước", không sớm thì muộn sẽ đến được với nhau. Nay lúc khẩn thì cưới luôn là quá tốt rồi.
Rơi vào tình cảnh khó nghĩ, mẹ lại đau bệnh, không muốn mẹ buồn, Thúy Vi đành nhắm mắt, gật đầu. Đám cưới diễn ra...
Cũng Như Thúy Vi, Hạ Vân (TP.HCM) cũng còn rất trẻ. Cô mới là sinh viên năm 3 đại học. Hạ Vân học về sư phạm, tương lai sẽ là một cô giáo. Gia đình căn bản, lại xinh xắn, đáng yêu. Người yêu của cô là bạn trai cô từ thời lớp 12, tình yêu từ mối tình học trò mà phát triển lên, bền vững qua mấy năm trời đại học. Thế mà, còn một năm rưỡi nữa Hạ Vân ra trường thì bỗng dưng nhà trai đòi... cưới gấp.
Khi Hạ Vân đề nghị bạn trai và gia đình chờ thêm một thời gian nữa, đến khi ra trường hãy cưới, thì cả anh lẫn gia đình phản ứng quyết liệt. Bạn trai Hạ Vân còn đưa ra nhiều cớ khác nhau để thuyết phục cô: "Cưới xong, em vẫn tiếp tục đi học được mà, anh sẽ nuôi em ăn học. Mẹ anh đi coi mấy thầy bói, nói nếu năm nay không cưới thì phải 5, 6 năm nữa mới được tuổi, còn liều cưới thì tan nhà nát cửa. Trước hay sau gì thì tụi mình cũng cưới...".
Cha mẹ Hạ Vân nghe chuyện nhà trai muốn cưới gấp không ưng ý lắm, nhưng tôn trọng con, họ để Hạ Vân quyết định. Thế là, sau năm lần bẩy lượt gia đình bạn trai đến thuyết phục, Hạ Vân đồng ý cưới sớm hơn kế hoạch hai năm, vì nghĩ thôi, yêu nhau, cưới sớm ổn định sớm cũng yên tâm...
Và những kết cục buồn
Hai năm sau khi "cưới chạy", Thúy Vi đơn phương đâm đơn ra tòa ly hôn. Từ lúc lấy nhau về, cô đã thấy đầy rẫy những bất ổn: Cô và chồng chưa tìm hiểu nhau kĩ, chưa có thời gian chính thức yêu nhau, chưa hiểu gì về nhau. Cưới chồng rồi, Thúy Vi phải chấp nhận bỏ công việc ở thành phố phồn hoa, nhà chồng xin cho một công việc an nhàn ở xã để có thời gian chăm sóc gia đình.
Chồng cô, lớp 12 đã nghỉ học, buôn bán nên tính cách có phần bỗ bã. Về văn hóa, nhận thức của cả hai cũng nhiều khác biệt. Thúy Vi mơ mộng, lãng mạn, yêu văn chương, nghệ thuật, còn chồng cô tương đối thực dụng, tất cả đều quy ra giá trị đồng tiền.
Cứ thế, những rạn nứt ngày càng lớn dần lên. Thúy Vi giữ không để mình có thai. Chờ đến sau ngày giỗ đầu của mẹ, cô xin ly hôn, quyết tâm làm lại cuộc đời.
Với Hạ Vân, kết cục cũng buồn bã không kém. Cưới xong chưa được ít lâu, cô phát hiện ra lý do thật sự của việc ép cưới: Do chồng Hạ Vân chỉ làm nhân viên bán hàng quèn cho một cửa hàng, gia cảnh thì cũng chẳng khá giả gì. Trong khi Hạ Vân vừa xinh, gia đình khá giả, lại đang học một trường danh giá, hứa hẹn ra trường nghề nghiệp ổn định. Nhiều người nói đến tai bà mẹ chồng (khi ấy là mẹ chồng tương lai), là nếu vuột mất đứa con dâu như vậy thì chẳng có cơ hội tìm ai ngang bằng, vì con trai bà chả có gì nổi trội, chẳng qua do chúng nó yêu nhau từ cấp 3 nên con bé mới chịu đến bây giờ. Sau này, con bé ra trường rồi, nhiều mối theo đuổi, thì chắc chắn con bà sẽ ra rìa.
Chính vì lý do đó mà bà mẹ chồng phân tích, hối thúc con trai và tìm mọi cách để "ép" Hạ Vân về làm con dâu mình. Biết chuyện, Hạ Vân bị sốc, buồn và tổn thương vô cùng.
Trịnh Lê Phương Trinh, cũng đang là sinh viên đại học, đã gửi lời tâm sự của mình lên diễn đàn dành cho phụ nữ: "Em đang học năm cuối đại học. Từ năm ngoái, em đã lỡ lầm dọn đến sống chung nhà với người yêu, anh ấy đã ra trường đi làm.
Hồi đó, em cứ nghĩ ra trường sẽ lấy nhau nhưng sau khi sống chung, em đã phát hiện nhiều điều bất ổn từ phía bạn trai, và dần dà tình cảm của em cũng hết. Em muốn chia tay, dọn ra khỏi nhà trọ và bắt đầu lại một cuộc sống mới. Nhưng bạn trai của em không để em yên, anh ấy nói nếu em dọn đi và chia tay thì anh ấy sẽ báo cho cha mẹ em biết là em đã sống chung như vợ chồng với anh ấy hơn một năm qua và xin ba mẹ em cho cưới gấp.
Bây giờ em không biết phải làm sao, lấy anh ấy thì em hầu như không còn tình cảm lấy về sẽ khổ sở lắm, còn nếu không theo ý thì anh ấy sẽ báo cho ba mẹ em, mà ba mẹ em nghiêm, khó tính lắm, chắc em không sống nổi... Biết làm thế nào bây giờ".
Chia sẻ của Phương Trinh đã nhận được rất nhiều đồng cảm và lời khuyên. Hầu hết những người có kinh nghiệm đều khuyên Phương Trinh nên dũng cảm đối mặt, kể cả sự giận dữ của gia đình, vì gia đình sẽ không bao giờ bỏ mình.
Chuyện tình cảm, cưới hỏi là chuyện hệ trọng của cả đời người, nếu chỉ vì bị dọa, bị ép mà phải nhắm mắt đưa chân, tức là tự đưa mình vào vực thẳm bất hạnh, sau này càng không có lối thoát. Dũng cảm đối mặt và dừng lại trước khi quá muộn, chính là cách tốt nhất để cứu cuộc đời mình…

Anh chàng yêu “chỉ muốn thêm”

Anh bảo, anh yêu cháu thật lòng, không muốn chia tay, nhưng tự nhận là mình tham lam, không muốn bỏ người nào.

Kính gửi cô Hạnh Dung! 

Cháu 23 tuổi, từng trải qua một cuộc tình. Sau khi chia tay bạn trai, cháu tình cờ biết anh qua mạng, dần phát sinh tình cảm. Sau mấy tuần hẹn hò và nhiều lần truy hỏi, anh mới thú thật với cháu là đã có con rơi với một cô gái ở Long Thành, trong thời gian anh sống ở đó. Thằng bé hiện đã hơn hai tuổi. Anh vẫn liên lạc với cô ấy, hàng tháng gửi tiền về nuôi con. Anh kể, anh từng trốn tránh trách nhiệm với cô ấy, sau anh muốn quay lại thì cô ấy không chấp nhận, yêu cầu nếu cưới nhau, cô ấy sẽ không về nhà anh sống, trong khi anh lại là con một. Hai người cứ dùng dằng mãi đến giờ. Thỉnh thoảng, ngoài tiền trợ cấp hàng tháng, cô ấy còn yêu cầu anh đưa thêm tiền, dù anh cũng chẳng dư dả gì, có lúc phải mượn bạn bè. Yêu anh, dẫu có đau lòng nhưng cháu đành chấp nhận sự thật đó. Cháu đã đề nghị anh cho gặp cô ấy, ba mặt một lời cho rõ chuyện nhưng anh không đồng ý, viện lý do là sợ cô ấy giận, sẽ không cho anh gặp con nữa. Anh còn nói, nếu cô ấy không chịu cưới, anh sẽ không lấy ai, vì anh đã gây nên lỗi lầm, làm cho cô ấy đau khổ nên phải trả nợ cho cô ấy... Anh bảo, anh yêu cháu thật lòng, không muốn chia tay, nhưng tự nhận là mình tham lam, không muốn bỏ người nào. Cháu gần như bế tắc, không biết phải làm thế nào trong hoàn cảnh này, mong cô giúp cháu.

Thu Hương (TP.HCM)

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cháu Hương mến,

Hạnh Dung xin được nói thẳng: cháu đã chọn lầm người. Anh ta thật sự là một người tham lam, đúng như anh ta tự nhận, chỉ muốn thêm, không muốn bớt. Đã có con rơi với một cô gái khác, anh ta lại còn theo tán tỉnh, nói yêu thương cháu “thật lòng” thì làm sao có thể tin vào cái “thật lòng” ấy? Nếu “thật lòng” sao anh ta chẳng muốn buông ai ra? Nếu là người sống có trách nhiệm, anh ta đã không dùng dằng mãi với cô gái kia như thế. Không cưới được thì phải dứt khoát chia tay để mỗi người còn làm lại cuộc đời, sau khi đã xác định rõ trách nhiệm với con, chứ không phải cứ quan hệ dở dở ương ương như hiện tại: anh ta dùng tiền trợ cấp, còn cô ấy thì dùng con để trói chân nhau. Trong mối quan hệ đó, liệu còn có thêm điều khuất tất nào khác mà có thể cháu chưa rõ?

Thật ra, cháu chỉ là nạn nhân bị anh ta lôi kéo vào cái mớ bùng nhùng đó. Nếu người trong cuộc không tự gỡ ra thì cháu dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể giải quyết được gì. Yêu thương thật lòng là phải cùng tính chuyện lâu dài, cùng mong muốn xây dựng hạnh phúc bên nhau, chứ không phải nói theo kiểu vô trách nhiệm như anh ta là yêu cháu nhưng sẽ không lấy ai, sẽ tiếp tục “trả nợ” cho cô ấy. Yêu một đàng, “ôm” một nẻo, trong lòng anh ta mối quan hệ với cháu nên được gọi chính xác là gì? Có khác gì một cuộc chơi tạm bợ qua đường trong lúc đang thiếu thốn tình cảm? Ta hãy thử đặt vài câu hỏi: Cháu có muốn chia sẻ người đàn ông của mình với một cô gái khác? Có chấp nhận được cảnh làm người tình không bao giờ cưới? Hạnh phúc của cháu ở đâu nếu mãi là người tình... thứ nhì? Tương lai của mối quan hệ đó rồi sẽ ra sao? Đã vậy, anh ta còn gì để lo cho cháu, khi lo cho cô ấy cũng không nổi, phải phát sinh nợ nần. Cháu có muốn “chung tay” với anh ta lo cho mẹ con cô ấy không? Trả lời những câu hỏi đó chỉ có thể dẫn đến một kết luận: cháu hãy quên anh chàng “chỉ muốn thêm” đó đi.

Vợ chỉ chăm chăm chê bai chồng

Người ta bảo, thương nhau củ ấu cũng tròn, nhưng vợ anh thấy cái gì thuộc về chồng cũng muốn chê bai, cứ như anh đã làm gì có lỗi...

Khách đến chơi nhà, hỏi về cái bằng thạc sĩ anh vất vả mấy năm mới có, chị nói thẳng tưng:

- Ôi trời! Bây giờ mà có tiền thì bằng cấp gì chẳng mua được, đâu chỉ cao học, tiến sĩ, giáo sư còn có nữa là!

Anh ngượng không biết để đâu cho hết trước cái nhìn nghi hoặc và ái ngại của người quen. Vợ “bộc bạch” như vậy, chẳng khác nào vừa sỉ nhục vừa coi thường chồng.

Người ta bảo, thương nhau củ ấu cũng tròn, nhưng vợ anh thấy cái gì thuộc về chồng cũng muốn chê bai, cứ như anh đã làm gì có lỗi với vợ không bằng. Chung sống càng lâu, vợ càng thích “xài xể” chồng. Từ việc anh “dở ẹc”, ít biết về rau củ, hoa trái, thịt cá, như chẳng phân biệt được diếp cá với húng lủi, cá rô phi với cá chép, chẳng hạn. Đúng là anh vụng và ít kiến thức về chuyện đó thật, nhưng vợ có thấy anh sửa điện, nước và làm những công việc nặng nhọc trong nhà cũng được lắm chứ, phải không nào?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Vợ xa gần bóng gió về cái xuất thân nông dân của anh. “Khách ở quê vô” là cụm từ nhạy cảm vợ dùng để gọi những người bà con của anh. Nhất cử nhất động của phía gia đình anh tất nhiên không qua khỏi cái máy soi là vợ, nên sau khi khách khứa ra về, thường là anh lãnh đủ. Nào là tự ý vô thăm mà chẳng báo trước, tưởng ai cũng rảnh rỗi hầu mình hay sao. Nào là ăn to nói lớn, thô thiển không sang. Nào là chẳng biết nền nếp sinh hoạt trong nhà, cái gì cũng tùy tiện bê bối. Mỗi khi có dịp, bạn bè đồng nghiệp của anh cũng không thoát khỏi việc tăm tia rồi chê bai của vợ.

Vợ bảo mùi mồ hôi của anh không sao chịu nổi. Thi thoảng, nhìn vô máy tính của chồng, vợ chê cả những thói quen làm việc của anh, dù nó chỉ là sở thích cá nhân, kiểu như sao anh để hình nền lúa quá vậy? Cái gì vợ cũng có thể cho lên thớt được. Riết rồi anh sợ, chỉ muốn giữ không để vợ dòm ngó bất kỳ điều gì, thêm phiền.

Đôi lúc, anh nghĩ mãi chẳng thể hiểu nổi vì sao vợ ngày càng “bạc miệng” đến thế. Anh mua thức ăn về, vợ chê dở, chê mắc. Anh sắm quà cho con, vợ “khen” vừa xấu vừa thường. Anh nói đùa vài câu, vợ mắng “vô duyên”.

Vợ chưa kịp già đã khó, sau này con dâu nào chịu nổi! Đôi khi anh buột miệng nói vui như thế, với ước mơ thầm kín là vợ có thể sửa đổi ít nhiều. Nhưng, vợ cứ thản nhiên chê bai chồng, cứ như để chứng tỏ mình vậy.

Có lần anh bạo gan góp ý, nhận lại lời giải thích của vợ nghe cũng… thấy thương là sợ chồng lên mặt, chủ quan, chê để chồng thêm phấn đấu, cũng nên mà! Nhưng vợ ơi, cái gì “quá” đều không tốt. Thường xuyên bị chê bai với “cường độ cao” thế này, anh thật sự không kham nổi! Anh đâu phải đứa trẻ sơ sinh mà không biết tổn thương, tự ái. Nếu lúc nào anh cũng chăm chăm bới lông tìm vết mà chê vợ, như đa số đàn ông thường làm thế để tỏ ra quyền uy, chiếu trên, vợ liệu có chịu nổi không? Cứ thế này hoài… làm sao anh tránh khỏi ý nghĩ bi quan là có thể do mình dở quá, đầy khiếm khuyết nên vợ mới dành cho mình những lời lẽ thiếu tế nhị? Vợ coi thường chồng chăng? Hay là lúc nào cũng phải chê được chồng vài câu gì đó, vợ mới thấy sướng miệng?

Cái cách ngao ngán lắc đầu, im lặng bĩu môi của vợ có sức công phá ghê gớm lắm. Nó làm anh e dè. Chung sống với người phụ nữ thân thương nhất của mình, anh cũng không thể thoải mái được, cứ nơm nớp sợ bị bắt lỗi, chê bai thế này thì cuộc sống gia đình thật đáng sợ.

Nỗi nhọc sắm vai hạnh phúc

Dù không phải là diễn viên nhưng họ đã gồng mình diễn vai những người hạnh phúc.

Đang đi ngoài đường, tôi phải dừng lại vì tiếng điện thoại reo liên tục. Giọng Hằng, em họ tôi, hét toáng lên trong điện thoại: “Em vừa thấy ông Thanh, chồng chị Loan, vào khách sạn với cô nào đó. Nhìn ông ấy hiền lành thế mà...”. Hằng định nói thêm nữa nhưng tôi tắt máy và gọi ngay cho chị Loan. Tưởng đâu Loan sẽ gào khóc, hỏi ngay địa chỉ khách sạn để đến bắt tận tay, day tận mặt nhưng giọng chị yếu xìu: “Chị biết rồi”.

Vì con?

Chị Loan làm phó giám đốc chi nhánh ngân hàng tại quận 1, TP HCM; còn anh Thanh, chồng chị, làm trưởng phòng của một công ty chứng khoán. Họ có nhà lầu, xe hơi và 2 cô con gái đang du học ở Singapore. Nhìn họ, ai cũng ngưỡng mộ vì sự thành đạt, hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn, học giỏi. Khi biết anh Thanh có người khác, không chỉ Hằng mà tôi cũng sốc nặng. Chị Loan xinh đẹp, giỏi giang thế kia thì anh Thanh còn đòi hỏi gì nữa?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
“Anh chị tuy sống chung nhà nhưng đã ly thân mấy năm nay rồi. Vợ chồng chị giao ước với nhau việc ai người đó làm, có người mới thì người kia không được ghen tuông nhưng phải khéo để mọi người không biết, kể cả 2 đứa con” - giọng chị Loan nghèn nghẹn. “Sống như vậy mà chị chịu được sao? Chia tay là điều không ai muốn nhưng em tin 2 con chị sẽ hiểu, thông cảm” - tôi phản đối. Chị cười buồn: “Chia tay vào lúc này không được đâu, nhất là khi bé Thi còn nhỏ quá. Nếu anh chị chia tay, con bé sẽ bỏ học về nước ngay. Rồi việc vợ chồng gãy đổ sẽ ảnh hưởng đến gia đình hai bên, công việc làm ăn của anh chị...”. Chị còn nói thêm nhiều lý do nữa nhưng tôi chẳng nhớ hết.

Vậy mà mới hôm qua, tôi lại thấy vợ chồng chị tay trong tay đến tham dự đám cưới của một người bà con. Trong mắt mọi người, họ vẫn là cặp đôi rất hạnh phúc.

Sợ bị cười chê

Nhiều cặp vợ chồng cố gắng diễn cảnh hạnh phúc dù gia đình họ đã đứng bên bờ vực tan vỡ. Chỉ có người trong cuộc mới biết mình “gồng” được bao lâu nữa, như trường hợp của Hoa - ngụ đường Dương Bá Trạc, quận 8, TP HCM.

Ngày Hoa lên xe hoa, bà con và bạn bè ai cũng mừng vì cô lấy được chồng giàu có. Nhưng về nhà chồng, Hoa mới té ngửa khi tất cả những gì cô và mọi người nghĩ đều không thật. Ngay trong đêm tân hôn, mẹ chồng Hoa ngọt nhạt: “Bên ngoài bây giờ đầy cướp giật, đeo trang sức nguy hiểm lắm, con đưa đây mẹ giữ cho”.

Điều đó không làm Hoa buồn bằng việc chồng cô hằng ngày phát tiền đi chợ và bắt kê khai mua món gì, bao nhiêu tiền và còn dư bao nhiêu phải trả lại. Thuộc loại người “đo lọ muối, đếm củ hành” nhưng chồng Hoa ra ngoài lại khoe khoang tặng vợ quần áo đẹp, xe xịn, son phấn đắt tiền... “Sao em không vạch mặt anh ta cho mọi người biết?” - tôi thắc mắc. Hoa giải thích: “Xấu chàng hổ thiếp chị ạ. Quan trọng hơn, em sợ ba má ở quê biết được, lo nghĩ thì tội lắm. Cứ để mọi người nghĩ em đang rất hạnh phúc”.

Cũng như Hoa, Bích - bạn tôi - cố gắng tạo một vỏ bọc hạnh phúc hoàn hảo cho mình dù cuộc hôn nhân của cô chỉ tồn tại trên giấy tờ. Mỗi khi có ai hỏi đến Bích, bà Năm - mẹ cô- lại khoe: “Vợ chồng nó hạnh phúc lắm. Mới tháng trước, vợ chồng nó còn gửi tiền về cho thím sửa lại nhà”.

Bà Năm hay khoe con gái lấy chồng giàu, đi xuất ngoại, thường xuyên gửi tiền về... Song, chỉ ai thân thiết mới biết được Bích đang phải cày ngày cày đêm ở xứ người để trả nợ cho hợp đồng kết hôn giả, thỏa mãn ước mơ được ra nước ngoài của cô và gia đình.