![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi tin chắc rằng, trong cuộc đời người đàn ông từng lập gia đình, chẳng ai không lỡ một lần “say nắng”. Có người “say” túy lúy, có người “cảm nhẹ”. Nhưng dù say nắng một cách vô tình hay cố ý, là đã có tội với vợ, gây ra cảnh gia đình xào xáo, tệ hơn là dẫn đến ly hôn.
Tôi say nắng khoảng nửa năm thì bị vợ phát hiện. Hoàn cảnh đưa đẩy tới cơn say rất tình cờ (không phải tôi ngụy biện). Lúc đó, tôi luôn dặn lòng: phải kín đáo, đàn ông “cảm nắng” cho đời thêm… ý nghĩa, miễn sao có trách nhiệm với vợ con, là được.
Phụ nữ vốn nhạy cảm. Ngày phát hiện chuyện động trời của tôi, cô ấy như người điên, không biết kiềm chế từ lời nói đến hành động. Tôi hoàn toàn thông cảm với cú sốc của vợ. Nhưng phụ nữ vốn dễ mềm lòng. Tôi vỗ về, an ủi, dần vợ cũng nguôi. Sau sự cố đó, trong khi tôi trở nên chỉn chu hơn, cố gắng bù đắp tình cảm cho vợ, tích cực sửa chữa lỗi lầm, thì vợ tôi trở thành kẻ “nổi loạn”. Cô ấy không còn chăm lo gia đình như trước, siêng ra ngoài và thường về trễ, thậm chí còn biết ăn nhậu, nói năng bỗ bã, hồ đồ…
![]() |
Ảnh minh họa. |
Dù ai cũng biết “say nắng” là đang lao vào trò chơi nguy hiểm, đầy rủi ro, là chỉ có “mất” chứ không có “được”. Nhưng tôi tin rằng, trường hợp của tôi không phải là cá biệt, “say nắng” mà còn làm cho cuộc sống gia đình hạnh phúc hơn lên là điều… không tưởng. Có người bảo, vì tôi dẻo miệng, vì tôi biết sửa sai, vì vợ tôi vị tha, vì cô ấy vẫn còn yêu chồng, thương con… Tôi nghĩ, vì gì đi nữa, đã dám làm sai thì phải dám sửa sai, đâu thể để say nắng đến nỗi đánh mất hạnh phúc gia đình. Mấy ông bạn nhậu cứ nhìn tôi nửa đùa nửa thật: “Tao sẽ thử một lần say nắng, dù phép thử ấy có phần quá trớn, biết đâu hạnh phúc sẽ trở nên tươi mới hơn”. Tôi can họ, bởi cực chẳng đã mới say nắng, thiếu gì cách làm mới hạnh phúc của mình mà phải lao đầu vào trò chơi may ít, rủi nhiều ấy…
Tôi chúa dị ứng với những người con trai khi yêu cứ hay thề thốt, để rồi sau đó lời thề theo gió bay đi. Nhưng oái oăm thay, "ghét của nào trời trao của ấy" nên tôi "chết" ngay một anh, khi nghe anh rót mật vào tai "thề yêu em suốt đời".
Cũng yêu, thương, giận, hờn, chia tay, chia chân vài bận lại hàn gắn. Đa số lỗi do anh, nhưng anh khéo nói lắm, toàn những lời có cánh với những cử chỉ âu yếm, lời xin lỗi rất chân thành, lời biện minh toàn do ngoại cảnh đem đến chứ : "anh thề trong trái tim anh chỉ có em" khiến tôi mau chóng xiêu lòng.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Công bằng mà nói anh là người đã hút hồn tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dáng người, khuôn mặt rất nam tính, anh luôn chi tiêu rộng rãi và rất có kinh nghiệm chọn món quà thích hợp với dịp nào để tặng tôi. Cộng thêm những lời thề thốt ngọt ngào, cùng vòng tay mạnh mẽ như chở che, làm tôi khó lòng giận anh lâu được.
Nhưng sự đời, tuồng nào diễn mãi rồi cũng nhạt, lời yêu nghe lắm cũng nhàm tai. Tôi đâm cảnh giác với những lời thề của anh khi anh hay lí do nọ kia để không đến chỗ hẹn. Hôm rồi tình cờ tôi gặp anh đang hót như khướu với cô em gái của bạn tôi. Qua bạn, tôi biết được rằng anh đã thề thốt với em gái cô ấy rằng anh và tôi đã chia tay, anh sẽ "yêu em suốt đời" tôi bật cười, tự hỏi không biết đời anh dài đến đâu, mà gặp em nào anh cũng có thể “suốt đời" với họ một cách dễ dàng thế.
Tối thứ 7, anh đến nhà tôi với vẻ mặt hối lỗi, anh nói đó là anh ngộ nhận, chót chao đảo khi gặp em ấy, chứ lòng anh lúc nào cũng hướng về tôi. Anh không ngờ tôi đã biết thóp trò mèo của anh qua bạn tôi và cô em gái bạn tôi đã từ chối thẳng thừng với anh ngay sau đó. Tôi nói ngay để anh đừng tiếp tục đóng kịch rằng tình đã tan như chiếc cốc rơi, có vun nhặt chỉ làm đứt tay mà thôi. Dẫu có vun đủ mảnh, thì cũng chẳng có loại keo nào có thể hàn gắn mà không để lại những vết nứt xấu xí. Tốt nhất hãy để lời thề của anh bay theo gió.