![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
1. Sau một tháng ly hôn, anh trở thành vị khách thường xuyên nhất của văn phòng Tâm Giao. Mỗi lần đến tìm mã số mới, câu hỏi duy nhất của anh là: “Có mã số nào mới còn độc thân, hoặc ly hôn nhưng không vướng bận con cái không?”. Không ít lần xem xét và lựa chọn mã số thích hợp, anh lại thắc mắc: “Tại sao phụ nữ rảnh tay sau ly hôn hiếm thế”. Rồi anh tiếp tục phân bua như để thanh minh cho tiêu chí tìm bạn của mình: “Hôn nhân có con chung, con riêng phức tạp lắm…”.
Với tài ăn nói và hình thức khá điển trai, anh nhanh chóng kết nối thành công với một mã số nữ trẻ trung xinh đẹp, chưa kết hôn lần nào. Ai cũng bảo anh có tài tán vợ, có tuổi lại qua một lần đò mà vẫn cưới được gái tân xinh đẹp.
Mỗi lần ngồi với mấy ông bạn cũng một lần đổ vỡ, đang sống trong những cuộc hôn nhân “rổ rá cạp lại”, nghe họ kể chuyện đau đầu khi sống cảnh “con anh con em”, anh lên giọng: “Các ông chẳng biết tính toán cho mình gì cả, cứ như tôi đây “nhường” hết quyền nuôi con cho vợ cũ vừa được tiếng lại được miếng. Hai đứa trẻ không phải chia cách nhau, còn mình có điều kiện dễ dàng tái hôn hơn. Thỉnh thoảng về thăm chúng một lần, chu cấp thêm một ít, đỡ phức tạp cho cả đôi bên. Lựa chọn đối tượng phải tìm “gái tân” không thì cũng phải tìm người “rảnh tay” giống mình, có như vậy mới không đau đầu!…”. Nghe anh nói, mấy ông bạn gật gù trong hơi men khen anh “sáng suốt”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cuộc sống sau ly hôn ban đầu có vẻ ổn nhưng sau đó thì những điều bất ổn xuất hiện. Việc nuôi dạy hai đứa con lớn lên khi hôn nhân đổ vỡ không hề dễ dàng đối với một người phụ nữ bận rộn như chị. Tìm anh đề cập đến vấn đề nuôi dạy con cái nhưng chỉ nhận được thái độ thờ ơ bất hợp tác. Giờ anh đã có hạnh phúc mới, chuyện đó chị phải chủ động vì đã “toàn quyền” với chúng.
Chị nghĩ đến việc tìm hạnh phúc mới để làm điểm tựa. Nhưng gánh nặng nuôi con sau ly hôn đã vô tình trở thành vật cản lớn. Đàn ông đều muốn một người phụ nữ rảnh rang, ít ai muốn san sẻ cái gánh nặng mà người đàn ông trước “cố tình” bỏ lại. Chị lại tìm đến chồng cũ đề nghị thay đổi quyền nuôi con để anh đảm nhận việc nuôi dạy một đứa. Anh viện đủ lý do để từ chối, thậm chí cảnh báo việc “mẹ ghẻ” ghê gớm có thể làm khổ thằng bé.
Nhân có quyết định nhận công tác một thời gian ở nước ngoài, chị cho con về sống bên bố. Được một thời gian ngắn, anh về điều đình với bố mẹ vợ cũ cho con về đó “sống tạm”. Chưa được bao lâu, anh được công an phường mời lên “xác nhận” là người thân của một đối tượng trong băng nhóm cướp giật trên đường phố. Nhìn đứa con trai chưa đến tuổi thành niên, học hành dang dở, nhìn bố với ánh mắt hận thù qua song sắt phòng tạm giam, anh mới thấm thía cái giá của việc muốn… rảnh tay.
Bố tôi là một nhà văn sống ở trung tâm thành phố, ông rất có duyên khi tiếp xúc với mọi người. Hai chị em tôi sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương đầm ấm của bố mẹ, làm ăn nên nổi, trở thành người có ích cho xã hội. Có được điều đó là nhờ vào cách giữ gìn mái ấm của mẹ tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ rất đảm đang. Từ ngày yêu và kết hôn, mẹ luôn xác định chồng mình tài năng, hào hoa phong nhã nên có nhiều phụ nữ hâm mộ là đương nhiên. Ở địa vị như mẹ, nhiều phụ nữ đã không giữ được hạnh phúc vì ghen tuông.
Vậy mà suốt 30 năm qua, mẹ tôi đã khiến bố sống rất thủy chung. Công việc của bố tôi thường xuyên phải đi công tác xa. Lần nào, mẹ cũng tỉ mỉ chuẩn bị đồ đạc cho bố. Mẹ lau sạch từ cái túi đựng máy tính đến chiếc vali, sắp xếp gọn gàng những thiết bị sạc điện thoại, quần áo... Không hiểu sao, dù rất thành thạo việc chuẩn bị cho những chuyến đi nhưng bố tôi vẫn muốn để vợ làm cho mình tất cả công việc ấy. Nó giống như một cách để ông ngắm nghía một thông điệp rất lặng lẽ của vợ đang gửi tới mình. Chưa bao giờ mẹ tôi dặn chồng, anh phải thế này, anh phải thế kia. Nhưng tự nhiên, những cử chỉ chăm chút giản đơn và nhẹ nhàng đã nói với bố tôi tất cả những điều đó.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi nhớ một lần, lúc cả hai bố mẹ đang định đi nghỉ mát thì mẹ tôi được người bạn đưa cho bức điện báo cho bố tôi vào ngày, giờ… ra đón cô bạn gái ở ga và nhắc ông thuê hộ một phòng ở khách sạn một tuần. Bức điện đến khiến mẹ tôi giật mình. Sau đó, bà để bức điện nguyên xi trên bàn làm việc của bố, coi như không biết đến nó. Sao lại có chuyện trùng hợp lạ kỳ vậy, vợ chồng dự định sắp đi du lịch? Mẹ tôi đã đặt ra nhiều dấu hỏi nhưng vẫn không tra hỏi bố mà lẳng lặng xem chồng mình sẽ cư xử ra sao.
Hôm sau, bố báo với mẹ rằng ông phải hủy chuyến nghỉ mát vì bận việc cơ quan. Mẹ tôi biết “tỏng” lý do của chồng, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, lẳng lặng dọn dẹp nhà cửa như chuẩn bị đón tết. Đặc biệt dọn dẹp, trang hoàng buồng ngủ, thay chăn đệm, gối mới, xịt nước hoa. Bà cũng cẩn thận lau ảnh cưới đặt cho ngay ngắn. Bà cũng không quên mua đầy đủ thức ăn đồ uống, chất trong tủ lạnh. Đúng hôm bố tôi chuẩn bị đi đón người bạn gái từ Nha Trang ra thì mẹ tôi xin phép chồng đi về nhà ngoại, để lại lá thư đại ý: Em đã biết anh chuẩn bị đón người bạn gái và thuê khách sạn cho hai người. Theo em ở khách sạn với người con gái khác là bất lợi, anh là người được nhiều người biết đến sẽ ảnh hưởng tới uy tín. Em biết vậy, nên đi sang nhà ngoại, dành nhà để anh tiếp khách cho đàng hoàng...
Cách cư xử của mẹ làm bố tôi sực tỉnh. Ngay lập tức, ông sang nhà ngoại đón mẹ tôi về rồi cùng bà ra ga đón cô bạn gái cũ. Một tuần, cô ấy đó ở trong nhà tôi nhưng tất cả đều chỉ là bạn. Cách cư xử của mẹ đã khiến chúng tôi nhìn vào phục lăn. Từ đó, chị em chúng tôi thường bảo nhau phải học ở mẹ mọi cách ứng xử, nếu ai cũng biết “ghen văn hoá” như vậy thì người vợ lúc nào cũng là cái “lạt mềm”.
Công ty phát cho mỗi người bộ sim “rác”, sản phẩm còn thừa lại sau đợt khuyến mại, Huyền hăm hở gắn vào điện thoại, xài thử. Đến xế chiều, Huyền nhắn tin hỏi chồng muốn ăn món gì bữa tối nay để đi chợ. Một lúc sau, cô nhận tin nhắn trả lời lạ lùng: “Xin lỗi, em là ai, chắc em nhầm số rồi?”
Lúc bấy giờ Huyền mới sực nhớ là mình chưa đổi trở lại sim cũ. Một ý nghĩ bỗng xẹt ngang trong đầu Huyền lúc ấy. Chồng mình cũng lịch sự quá đi đấy chứ. Sao không nhân tiện kiểm tra xem “hắn ta” có thích nhắn tin à ơi này nọ hay không.
Sau một thời gian chơi trò “ú tìm” nhắn tin qua lại với chồng, Huyền càng chưng hửng nhận ra, hóa ra chồng cũng lãng mạn và nhiều chuyện gớm thật. Ban đầu chỉ là những câu hỏi xã giao, kiểu như em là ai, sao lại nhắn nhầm máy anh… rồi là “coi như mình có duyên nên mới như thế”, “chồng em chắc có phước lắm mới được vợ quan tâm hỏi han từng bữa cơm như thế”. Huyền chạnh lòng tự hỏi, bấy lâu nay, mình chăm chút cho hai bố con như thế, có khi nào anh biết mình “có phước” hay chưa? Sao anh có thể dễ dàng cảm động vì vài câu chữ của người xa lạ đến thế nhỉ!
Ảnh minh họa.
Cuộc sống gia đình Huyền bỗng dưng trở nên lặng lẽ hơn từ hôm ấy. Chồng cô có vẻ như háo hức với mối quan hệ “ảo” đầy đồng cảm, dịu dàng. Huyền cay cú cố tìm cách lôi kéo chồng dấn sâu vào cái trò chơi tự mình bày ra. Những chiêu trò ngày xưa cưa cẩm nhau được cô “ôn lại” qua tin nhắn với chồng. Về nhà, cả hai ngấm ngầm hiểu rằng sẽ “cắt đứt dây chuông”, không giữ liên lạc. Nên gần cả tháng sau anh vẫn không biết mình đang bị vợ cho “vô tròng” đầy ngoạn mục.
Những chia sẻ gần gũi qua sim rác với chồng trong “vai” một người khác làm Huyền nhận ra rằng lâu nay cứ ngỡ, cơm canh nóng sốt, nhà cửa gọn gàng thôi là đã đủ. Lấy nhau “thâm niên” rồi, cần gì phải hỏi han, chúc buổi sáng tốt lành, buổi trưa ngủ ngon, buổi tối ấm áp nữa… Cô cũng hiểu ra, đàn ông muôn đời vẫn thế nếu cô không làm mới mình, cứ đều đặn, tẻ nhạt như bấy lâu, thì đúng là nguy thật.
May “cô gái ảo” kia là mình nếu gặp “em” khác, thật chẳng biết hậu quả đã thế nào. Thôi thì phòng bệnh hơn chữa bệnh, Huyền nhắn cho anh cái tin cuối cùng: “Nếu vợ anh cũng “giải trí” với một người đàn ông khác bằng cách nhắn tin thường xuyên như em với anh thế này, anh sẽ cảm thấy sao?”
Bên kia, chồng cô lặng người. Điều này, có lẽ chưa bao giờ anh nghĩ tới. Bên này, Huyền tháo cái sim rác kia ra, vứt vào ngăn kéo bàn làm việc ở cơ quan. Rồi tần ngần một lát, cô quyết định tạo cho chồng một bất ngờ với một tin nhắn lãng mạn đầy yêu thương.