Người nào là con dâu Viên Thiệu, sau lại là con dâu Tào Tháo?

Mỹ nhân này đã cùng lúc làm dâu cho hai dòng họ đối địch nhau và cũng là kẻ thù không đội trời chung của nhau nhất khi ấy.

Mỹ nhân nào là con dâu Viên Thiệu, sau lại trở thành con dâu Tào Tháo?

Theo truyền thuyết, bất cứ khi nào Chân Phu nhân trang điểm trước cửa sổ, một con rắn thần đáng yêu sẽ xuất hiện. Nó chưa bao giờ cắn người, toàn thân phát sáng ngời màu xanh ngọc bích, trong miệng ngậm hạt chân châu màu đỏ, cuộn thành một quả cầu.

Hình dạng cuộn tròn của rắn thần rất duyên dáng và đẹp mắt, vì vậy Chân Phu nhân đã búi tóc theo hình dạng của nó, kiểu búi tóc chải và xoắn, đây là búi tóc rắn thần được truyền lại đến các thế hệ sau.

Năm 183 sau Công nguyên, Chân Lạc sinh ra trong một gia đình quyền thế ở Vô Kỵ, Trung Sơn (nay là huyện Vô Kỵ, tỉnh Hà Bắc), cô là con gái của quan huyện Chân Dật.

Nguoi nao la con dau Vien Thieu, sau lai la con dau Tao Thao?

Chân Lạc không chỉ xinh đẹp tài giỏi, nàng còn là một nàng dâu vô cùng hiếu thảo – Ảnh: Minh họa.

Chân Dật đã mất từ khi Chân thị mới lên 2 tuổi, cô bé Chân Lạc thường khóc rất buồn vì nhớ cha, khi đó cô mới 2 tuổi, người nhà đều kinh ngạc, tuổi còn nhỏ mà cô đã có được tình cảm sâu sắc đến vậy.

Dù cha mất sớm, nhưng gia đình họ Chân vẫn còn khá giả. Một lần, Trương phu nhân đưa các con đến gặp một thầy bói tên là Lưu Lương xem tướng, ông ta chỉ vào Chân thị mà nói: “Mai này cô bé này sẽ trở thành một người tôn quý”.

Từ nhỏ đến lớn, Chân thị đối với chuyện xem bói toán này không mảy may thích thú. Khi lên 8 tuổi, có những người múa tạp kỹ cưỡi ngữa trước sân nhà, các anh chị em của bà đều thích thú trèo lên mái nhà mà nhìn, riêng Chân thị không đi.

Thấy làm lạ, các chị của bà đều hỏi nguyên do, Chân thị ung dung đáp: “Mấy cái này chỉ có con nít mới thích xem thôi!”. Khi lên 9 tuổi, Chân thị rất thích đọc sách, đặc biệt rất thông minh, chỉ cần nhìn qua tiêu đề là đã lĩnh hội được các ý nghĩa, do vậy bà hay cùng các anh trai học chuyện bút nghiên.

Các anh trai bà cười nói: ”Con gái thì nên học nữ công, sao em lại thích đọc sách, có lợi gì chứ? Chẳng lẽ sau này em muốn đi thi Tiến sĩ, làm Nữ tiến sĩ à?“.

Chân thị chỉ đáp: ”Phụ nữ hiền đức thời xưa, đều xem sai lầm của cổ nhân, cốt để tự nhắc nhở chính mình. Thế không đọc sách, thì lấy gì mà tham khảo chứ?”.

Mỹ nhân khoan hòa nhân hậu

Trong cuộc chiến giữa các quân phiệt cuối thời Đông Hán, thiên tai mấy năm liên tục, dân chúng đều phải bán đi của cải để lấy lương thực sống qua ngày. lúc này, gia đình họ Chân có hơn nghìn ngũ cốc dự trữ, nhân cơ hội thu mua rất nhiều vàng bạc bảo vật.

Chân thị lúc ấy mới hơn 10 tuổi, nhìn tình hình mà nói với mẹ rằng:”Loạn thế cầu bảo, thật sự không phải thượng sách. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đây là tham của hại thân. Hiện tại dân chúng đều đang cực kì đói khát, chi bằng nhà ta đem ngũ cốc dự trữ khai ra cứu tế, vào lúc này việc ấy mới chính là ban ơn đức hạnh!”.

Cả nhà đều thấy lời nói của bà có lý, vì vậy đem toàn bộ lương thực dự trữ trong nhà tiến hành phân phát cho nạn dân.

Vào năm Chân thị được 14 tuổi, anh thứ Chân Nghiễm qua đời. Chân thị rất bi thương, đối với chị dâu thập phần kính trọng hòa nhã, lúc nào cũng tranh thủ giúp đỡ chị dâu chuyện nhà cửa, còn chăm sóc rất tận tâm các con của Chân Nghiễm.

Mẹ của Chân thị là Trương phu nhân, tính tình cũng gọi là nghiêm khắc, do vậy thường lấy quy củ mà làm khó dễ con dâu, Chân thị khuyên mẹ:”Anh hai bất hạnh mất sớm, mợ hai tuổi trẻ thủ tiết, lại muốn chiếu cố con trẻ, tuy chị ấy là con dâu, nhưng xin mẹ hãy xem như con gái ruột cho thêm phần an ủi!”. Sau đó, Trương phu nhân cảm động, thường ngày hay qua lại bên nhà Chân Nghiễm giúp đỡ con dâu.

Bà lớn lên khi Viên Thiệu đã làm chủ Hà Bắc, bao gồm Ký châu, U châu, Tinh châu và Thanh châu. Vào độ giữa thời Kiến An (196 – 220) của Hán Hiến Đế, Chân thị kết hôn với Viên Hy, con trai thứ hai của Viên Thiệu.

Một thời gian sau, Viên Thiệu sai Viên Hy đi trấn thủ U châu (nay là Bắc Kinh, Thiên Tân, và phía tây Liêu Ninh) nhưng bà không theo mà vẫn ở lại Nghiệp Thành – thủ phủ Ký châu để hầu hạ mẹ chồng.

Nàng dâu hiếu thảo nhà họ Tào

Về sau, Viên Thiệu bị Tào Tháo đánh bại trong trận Quan Độ, nhà họ Viên sụp đổ. Anh Viên Hy là Viên Đàm và em Hy là Viên Thượng tranh giành quyền thừa kế. Tào Tháo nhân đó chia rẽ và đánh bại anh em Viên Đàm và Viên Hy, tiêu diệt hi vọng cuối cùng của họ Viên. Từ đó, nhà họ Viên – thế lực duy nhất kình cựa được họ Tào, đã chính thức sụp đổ.

Năm Kiến An thứ 9 (204), Tào Tháo hạ được Nghiệp Thành, bắt sống gia quyến họ Viên. Chân thị là con dâu của Viên Thiệu, sau lại trở thành vợ của con trai thứ của Tào Tháo là Tào Phi – khi đó mới 18 tuổi, còn Chân thị đã 22 tuổi. Năm Kiến An thứ 12 (207), Viên Hy cùng Viên Thượng chạy trốn lên Liêu Đông và bị Công Tôn Khang giết chết, nộp đầu cho Tào Tháo.

Câu chuyện Chân thị từ dâu họ Viên trở thành dâu họ Tào mang nhiều yếu tố cảm hứng truyền tụng, bởi vì bà đã cùng lúc làm dâu cho hai dòng họ đối địch nhau và cũng là kẻ thù không đội trời chung của nhau nhất khi ấy.

Chuyện bà gặp được Tào Phi về sau được thêu dệt nên rất nhiều, đa phần đều nói rằng chính dung mạo của bà đã làm lay động vị công tử họ Tào, và dù bà đã từng là vợ của kẻ thù họ Viên, Tào Phi cùng Tào Tháo cũng vẫn nạp bà làm dâu họ Tào.

Sách Thế thuyết tân ngữ có dẫn một câu chuyện rằng, khi thắng trận, Tào Phi dẫn quân xông thẳng vào phủ họ Viên, thấy hai người đàn bà mặt mày lắm lem đang ôm nhau khóc phía sau lưng Lưu phu nhân, hỏi ra thì là con dâu thứ của Viên Thiệu, liền lệnh cho người khác rửa sạch mặt mũi Chân thị để nhìn rõ.

Khi Tào Phi nhìn thấy dung mạo thực sự của Chân thị, choáng ngợp và động lòng vì nhan sắc cực diễm lệ, Tào Phi liền nạp Chân thị làm Chính thê, thập phần sủng ái.

Sau khi lấy Tào Phi 8 tháng, bà sinh ra Tào Duệ. Hai người còn có với nhau một con gái, gọi là Đông Hương công chúa.

Trong phủ Tào Phi có rất nhiều thiếp, đều lấy vì mục đích chính trị, hoặc số ít là do Tào Phi ưa thích mà nạp. Chân thị khi là chính thất phu nhân, đối với người được Tào Phi ủng ái hết sức hòa nhã, đối với những người vô sủng cũng khoan hồng đãi ngộ.

Bà thường nói với Tào Phi rằng: ”Các Hoàng đế thời xưa, có nhiều con cái nối dõi là do nạp rất nhiều thiếp thị. Phu quân cũng nên cân nhắc, nạp thêm những nữ tử hiền đức xinh đẹp, là để người nối dõi tông đường thêm nhiều, có là đại phúc của gia tộc”.

Tào Phi nghe qua, thầm khen Chân thị chu đáo. Về sau, Tào Phi muốn đuổi một người thiếp trong phủ là Nhậm thị, nhưng Chân thị thỉnh cầu nói: ”Nhậm thị là người Hương Đảng, bất luận phẩm đức, sắc đẹp, thiếp đều thua kém, ngài vì sao muốn biếm đi?”.

Tào Phi nói: ”Nhậm thị tính tình nóng nảy, không ôn nhu, nàng ta oán hận ta không chỉ một lần, lần này nên đuổi đi!“. Chân thị khóc nói rằng: ”Thiếp chịu ơn của ngài, trong ngài đều biết, ngài đuổi đi Nhậm thị, tức bọn họ sẽ nghĩ đều do thiếp mà ra. Việc lọt đến tai cha mẹ, hai ngài sẽ cho rằng thiếp ghen tuông, kẻ dưới lại nói thiếp tội chuyên sủng. Hi vọng ngài suy xét kỹ thêm!”. Rốt cuộc, Tào Phi vẫn nhất quyết đuổi Nhậm thị đi.

Trong thời gian làm dâu, Chân thị cũng được tiếng hiếu thuận với mẹ chồng là Biện phu nhân. Năm Kiến An thứ 16 (211), Biện phu nhân đi theo Tào Tháo đến phía Tây, nhưng đột nhiên bệnh, phải ở lại Mạnh Tân, lúc đó Chân thị cùng Tào Phi lại được lệnh lưu thủ Nghiệp Thành.

Do không thể chiếu cố chăm sóc mẹ chồng, Chân thị hay lặng lẽ khóc, kẻ dưới nói rằng Biện phu nhân đã hồi phục rồi, nhưng Chân thị lại nói:”Phu nhân ở nhà, bệnh cũ thường tái phát, mỗi lần rất lâu sau mới khỏi, lần này vì sao có thể khỏe mạnh nhanh như vậy? Các ngươi chớ có gạt ta để an ủi“.

Sau đó, chính Biện phu nhân viết thư hồi âm bệnh tình của mình, Chân thị mới an tâm hơn hẳn. Sang năm sau (212), tháng giêng, đại quân trở về, Chân thị đi nghênh đón, Biện phu nhân thấy con dâu quan tâm mình như vậy, xúc động rơi lệ, càng thêm yêu quý, nói: “Thật là một đứa con dâu hiếu thuận!”

Hồng nhan bạc mệnh

Cuộc hôn nhân của Chân Lạc với Tào Phi có vài năm hạnh phúc. Tuy nhiên, sau khi Tào Phi xưng đế ông không lập Chân thị làm Hoàng, thậm chí Tào Phi lập rất nhiều thê thiếp.

Có nhiều ý kiến cho rằng, Chân Lạc vốn là người khảng khái, bà bất mãn với thái độ của Tào Phi và nhiều lần lên tiếng chất vấn, thậm chí làm thơ để phản đối nhà vua.

Hành động của Chân Hoàng hậu khiến Tào Phi nổi giận, cuối cùng quyết định ban cho một chén rượu độc. Không lâu sau, Tào Phi nói với Chu Tuyên:”Hôm qua ta mơ thấy có cột khói thẳng lên trời“. Chu Tuyên nói: “E rằng trong hậu cung sẽ có quý phụ chết oan“. Tào Phi nghe đến rất hối hận, vì ông vừa ban chiếu hạ tuyên chết Chân phu nhân, muốn gọi lại nhưng đã không kịp.

Bên cạnh đó, theo đoạn trích từ “Ngụy thư” do Bùi Tùng Chi ghi chép dẫn vào truyện hành trạng của Chân phu nhân trong Tam quốc chí, Tào Phi khi đến Lạc Dương không bỏ mặc Chân phu nhân, mà ra chiếu chỉ đón Chân phu nhân vào Trường Thu cung, cung điện dành cho Hoàng hậu thời Đông Hán tại Lạc Dương. Chân phu nhân từ chối vì tự nhận mình không đủ khả năng quản lý hậu cung và vì bản thân mang bệnh, đó là vào khoảng mùa hè năm đó.

Tào Phi khi ấy định sang mùa thu sẽ đưa Chân phu nhân cùng mình đến Lạc Dương, thế nhưng bà lại đột ngột qua đời. Theo ghi chép này, Tào Phi đã rất cảm thương bà và để tang, truy tặng bà làm Hoàng hậu.

Tào Tháo 'thà phụ người, không để người phụ mình', Lưu Bị thì ngược lại?

Một bên là Tào Tháo gian hùng, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, còn bên kia là Lưu Bị, một người trung nghĩa, nhân từ.

Sự đối lập trong phương châm xử thế của Tào Tháo và Lưu Bị là gì?

Tào Tháo và Lưu Bị là 2 nhân vật được nhắc đến nhiều nhất trong kiệt tác văn học Trung Quốc, bộ sách Tam Quốc diễn nghĩa, bộ sách được coi là “gối đầu giường” của những nhà kỹ trị cũng như tướng lĩnh cầm quân ở nhiều nước trên thế giới. Không chỉ trong bộ sách, mà cả trong cuộc sống, hậu thế cũng nhắc nhiều đến các điển tích xung quanh 2 nhân vật này, như là những bài học về đối nhân xử thế, về cách đọc lòng người, hay như những câu phương ngôn đã đi vào đời sống xã hội kiểu: “Đa nghi như Tào Tháo”.

Trong kiệt tác đã trở thành di sản văn học của nhân loại, mà được hậu thế cho là có “7 phần thật, 3 phần giả” này, tác giả La Quán Trung đã miêu tả Tào Tháo và Lưu Bị như đại diện cho 2 tuyến nhân vật. Một bên là Tào Tháo gian hùng, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, còn bên kia là Lưu Bị, một người trung nghĩa, nhân từ. Và tất nhiên, tôn chỉ, phương châm xử thế của họ cũng đối lập nhau.

Tao Thao 'tha phu nguoi, khong de nguoi phu minh', Luu Bi thi nguoc lai?

Tào Tháo và Lưu Bị. Ảnh minh hoạ.

Với 1 nhân vật đa nghi, gian hùng, tàn nhẫn như Tào Tháo, ngay ở Hồi Thứ Tư (Theo cách phân hồi của dịch giả Phan Kế Bính, được cho là rất gần với cách phân hồi của tác giả La Quán Trung), ngoài những chi tiết giới thiệu về nhân vật Tào Mạnh Đức tức Tào Tháo, từ xuất thân đến thuở thiếu thời, bằng câu chuyện giết cả nhà Lã Bá Sa đã nói lên đầy đủ lòng dạ của nhân vật này.

Sau khi mang kiếm vào mưu sát Đổng Trác không thành, Tào Tháo giả vờ là vào để dâng kiếm báu cho Đổng Trác rồi sau đó bỏ chốn. Trên đường chốn cùng quan huyện Trần Cung, Tháo đến tá túc 1 đêm ở nhà bạn của bố là Lã Bá Sa. Đang đêm, khi nghe người nhà Lã Bá Sa mài dao và nói với nhau là “trói lại rồi giết”, Tào Tháo và Trần Cung hiểu lầm, liền rút gươm đi thẳng vào, gặp người nào giết người ấy. Khi thấy có con lợn bị trói nằm đó thì mới biết mình giết nhầm người tử tế. Hai người vội trở ra lên ngựa đi. Trên đường đi gặp Lã Bá Sa đi mua rượu về, Tào Tháo liền giết nốt. Thấy vậy Trần Cung nói: “Lúc nãy nhầm đã đành, bây giờ sao lại còn đang tay như thế?” Tháo trả lời: "Bá Sa về, thấy người nhà bị giết, nếu đem người đuổi theo thì ta bị vạ ngay”. Sau đó nói thêm: “Ta thà phụ người, không để người phụ ta”.

Câu nói này không chỉ thể nói lên bản chất con người Tháo, nó còn mô tả phương châm xử thế xuyên suốt trong tính cách nhân vật này một cách nhất quán trong toàn bộ tác phẩm. Để đạt được mục đích, cùng bản tính đa nghi, Tào Tháo sẵn sàng phụ thiên hạ, kê cả sẵn sàng đang tay giết hại người vô tội để không ai có cơ hội phụ ông ta.

Đối diện bên kia là Lưu Bị, với phương châm: “Thà bị chết chứ không làm điều phi nghĩa”, kiểu như thà để người phụ mình chứ mình quyết không phụ người. Được xây dựng với hình tượng là vị vua nhân từ “trên báo nước nhà, dưới yên lê dân”. Bằng phẩm chất này, Lưu Bị đã thu hút được rất nhiều nhân tài kiệt xuất tụ về dưới trướng trong công cuộc xây dựng cơ đồ của mình.

Nhưng cũng chính tính cách này là cho người đọc hậu thế có cảm giác rằng nhân vật này không đủ tài năng, thiếu quyết đoán, không thực sự thực hành vai trò lãnh đạo. Và khi so sánh với cách xử thế thủ đoạn và tàn bạo không nên học theo của Tào Tháo, cho dù phương châm xử thế của Lưu Bị nhân văn hơn nhiều, nhưng rõ ràng người đọc cảm thấy khó mà học tập và áp dụng phương châm này vào đời sống của họ trong cuộc sống đương thời.

Có câu chuyện chưa được kiểm chứng, rằng cố Chủ tịch nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa Mao Trạch Đông vốn rất yêu thích tác phẩm Tam Quốc diễn nghĩa, tất nhiên ông quan tâm đến phương châm xử thế của 2 nhân vật này. Người ta nói Mao Chủ tịch chọn phương châm trung dung, trung hòa giữa 2 thái cực của 2 nhân vật lịch sử này, đại loại đó là ai tốt với tôi thì tôi thì tôi tốt lại nhiều hơn, ai xấu với tôi thì tôi đối lại xấu nhiều hơn.

Còn chúng ta, là hậu bối, chúng ta chọn cho mình cách xử thế nào?

2 chữ miêu tả thái độ, vạch trần bản chất Tào Tháo

“Ta thà phụ người chứ nhất định không để người phụ ta” của Tào Tháo, tác giả gói gọn trong chữ “Cả mừng” khi miêu tả thái độ của nhân vật này.

Chỉ 2 chữ miêu tả thái độ, lột trần bản chất của Tào Tháo

Trong tiểu thuyết lịch sử đầu tiên của Trung Quốc, Tam Quốc chí diễn nghĩa của La Quán Trung, nhân vật Tào Tháo chiếm một vị trí đặc biệt. Đây là một nhân vật có thật trong lịch sử, và được miêu tả khá chi tiết và sinh động nhất trong hệ thống hàng trăm nhân vật của tác phẩm.

Ông có vai trò nhất định trong lịch sử Trung Hoa, nhưng lại là hành xử hết sức tàn bạo. Là con người biết nhìn xa trông rộng, hậu đãi hiền tài, biết nghe ý kiến người dưới, thưởng phạt công minh, sát cánh cùng quân sỹ ra trận tiền, nhưng Tào Tháo lại tàn ác vô cùng, dân ai cũng oán ghét. Người đời sau nhận xét, công lao của Tào Tháo đầy khắp Trung Hoa, Chiến công của Tào Tháo xây trên xương máu của trăm họ, nên trăm họ chỉ thấy tội ác mà không thấy hoặc xem nhẹ công lao của nhân vật lịch sử này.

2 chu mieu ta thai do, vach tran ban chat Tao Thao

Nhân vật Tào Tháo trên phim.

Các sự việc diễn ra trong suốt chiều dài thời gian của tác phẩm như “lấy oán báo ân” giết cả nhà Lã Bá Sa, để trả thù cho cha, Tào Tháo lệnh làm cỏ thành Từ Châu. Khi thiếu lương thực, Tào Tháo đổ tội biển thủ cho Vương Hậu, là quan lo hậu cần cho quân đội, rồi đem chặt đầu ông này để làm yên lòng quân sỹ… là các tình tiết phản ánh bản tính gian hùng, đa nghi, giảo quyệt, tàn bạo của nhân vật này.

Ngay từ khi xuất hiện, bằng những câu chuyện thời thơ ấu, tác giả La Quán Trung đã miêu tả nhân vật này là một kẻ dối cha lừa chú. Chuyện rằng lúc trẻ, người chú Tào Tháo thấy Tháo chơi bời vô độ, giận lắm, nên hay mách chuyện chơi bời đó với cha Tào Tháo là Tào Tung, khiến Tháo bị trách mách thường xuyên. Tháo liền nghĩ được một kế, lúc thấy chú đến, Tháo giả vờ nằm lăn quay ra đất, làm như bị trúng gió. Chú Tháo thấy vậy sợ quá, chạy đi báo cho Tào Tung. Tung chạy lại xem sao thì thấy Tháo bình thường, không sao cả, liền hỏi: “Chú nói mày trúng gió đã khỏi rồi à?” Tháo nói: “Thưa cha, từ nhỏ đến giờ con có bệnh đó đâu, chẳng qua chú ghét con nên đặt điều ra thế”. Tung tưởng thật, từ đó khi người chú kể tội Tháo, Tung đều không nghe nữa. Từ đó Tháo càng tự do phóng đãng hơn.

Câu chuyện trên miêu tả tính cách giảo quyệt bẩm sinh của Tào Tháo. Nhưng để miêu tả định tâm nhất quán, tạo nên phương châm xử thế “Ta thà phụ người chứ nhất định không để người phụ ta” của Tào Tháo, được tác giả gói gọn trong chữ “Cả mừng”, khi miêu tả thái độ của nhân vật này. Truyện là (Trích "Tam Quốc diễn nghĩa" của Nhà xuất bản văn học, bản dịch từ tác phẩm của La Quán Trung của dịch giả Phan Kế Bính):

“... Người đất Nhữ Nam là Hứa Thiệu có tiếng là giỏi biết người, Tháo thân đến hỏi:

- Như tôi là người thế nào?

- Thiệu không trả lời.

- Tháo lại hỏi lần nữa.

- Thiệu nói:

- Anh là năng thần (Quan giỏi) của đời trị và gian hùng của đời loạn!”

Tháo nghe nói cả mừng ...”

Bị gọi là gian hùng là một sự đánh giá nặng nề, đặc biệt là trong bối cảnh tác phẩm, khi các ứng xử xã hội phong kiến được chi phối bởi hệ thống các giá trị xã hội, chuẩn mực ứng xử của Nho giáo. Vậy mà nghe người ta nói mình “gian hùng” Tào Tháo lại "cả mừng". Thật đúng là Tào Tháo! La Quán Trung tài thật!