Tào Tháo 'thà phụ người, không để người phụ mình', Lưu Bị thì ngược lại?

Một bên là Tào Tháo gian hùng, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, còn bên kia là Lưu Bị, một người trung nghĩa, nhân từ.

Sự đối lập trong phương châm xử thế của Tào Tháo và Lưu Bị là gì?

Tào Tháo và Lưu Bị là 2 nhân vật được nhắc đến nhiều nhất trong kiệt tác văn học Trung Quốc, bộ sách Tam Quốc diễn nghĩa, bộ sách được coi là “gối đầu giường” của những nhà kỹ trị cũng như tướng lĩnh cầm quân ở nhiều nước trên thế giới. Không chỉ trong bộ sách, mà cả trong cuộc sống, hậu thế cũng nhắc nhiều đến các điển tích xung quanh 2 nhân vật này, như là những bài học về đối nhân xử thế, về cách đọc lòng người, hay như những câu phương ngôn đã đi vào đời sống xã hội kiểu: “Đa nghi như Tào Tháo”.

Trong kiệt tác đã trở thành di sản văn học của nhân loại, mà được hậu thế cho là có “7 phần thật, 3 phần giả” này, tác giả La Quán Trung đã miêu tả Tào Tháo và Lưu Bị như đại diện cho 2 tuyến nhân vật. Một bên là Tào Tháo gian hùng, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, còn bên kia là Lưu Bị, một người trung nghĩa, nhân từ. Và tất nhiên, tôn chỉ, phương châm xử thế của họ cũng đối lập nhau.

Tao Thao 'tha phu nguoi, khong de nguoi phu minh', Luu Bi thi nguoc lai?

Tào Tháo và Lưu Bị. Ảnh minh hoạ.

Với 1 nhân vật đa nghi, gian hùng, tàn nhẫn như Tào Tháo, ngay ở Hồi Thứ Tư (Theo cách phân hồi của dịch giả Phan Kế Bính, được cho là rất gần với cách phân hồi của tác giả La Quán Trung), ngoài những chi tiết giới thiệu về nhân vật Tào Mạnh Đức tức Tào Tháo, từ xuất thân đến thuở thiếu thời, bằng câu chuyện giết cả nhà Lã Bá Sa đã nói lên đầy đủ lòng dạ của nhân vật này.

Sau khi mang kiếm vào mưu sát Đổng Trác không thành, Tào Tháo giả vờ là vào để dâng kiếm báu cho Đổng Trác rồi sau đó bỏ chốn. Trên đường chốn cùng quan huyện Trần Cung, Tháo đến tá túc 1 đêm ở nhà bạn của bố là Lã Bá Sa. Đang đêm, khi nghe người nhà Lã Bá Sa mài dao và nói với nhau là “trói lại rồi giết”, Tào Tháo và Trần Cung hiểu lầm, liền rút gươm đi thẳng vào, gặp người nào giết người ấy. Khi thấy có con lợn bị trói nằm đó thì mới biết mình giết nhầm người tử tế. Hai người vội trở ra lên ngựa đi. Trên đường đi gặp Lã Bá Sa đi mua rượu về, Tào Tháo liền giết nốt. Thấy vậy Trần Cung nói: “Lúc nãy nhầm đã đành, bây giờ sao lại còn đang tay như thế?” Tháo trả lời: "Bá Sa về, thấy người nhà bị giết, nếu đem người đuổi theo thì ta bị vạ ngay”. Sau đó nói thêm: “Ta thà phụ người, không để người phụ ta”.

Câu nói này không chỉ thể nói lên bản chất con người Tháo, nó còn mô tả phương châm xử thế xuyên suốt trong tính cách nhân vật này một cách nhất quán trong toàn bộ tác phẩm. Để đạt được mục đích, cùng bản tính đa nghi, Tào Tháo sẵn sàng phụ thiên hạ, kê cả sẵn sàng đang tay giết hại người vô tội để không ai có cơ hội phụ ông ta.

Đối diện bên kia là Lưu Bị, với phương châm: “Thà bị chết chứ không làm điều phi nghĩa”, kiểu như thà để người phụ mình chứ mình quyết không phụ người. Được xây dựng với hình tượng là vị vua nhân từ “trên báo nước nhà, dưới yên lê dân”. Bằng phẩm chất này, Lưu Bị đã thu hút được rất nhiều nhân tài kiệt xuất tụ về dưới trướng trong công cuộc xây dựng cơ đồ của mình.

Nhưng cũng chính tính cách này là cho người đọc hậu thế có cảm giác rằng nhân vật này không đủ tài năng, thiếu quyết đoán, không thực sự thực hành vai trò lãnh đạo. Và khi so sánh với cách xử thế thủ đoạn và tàn bạo không nên học theo của Tào Tháo, cho dù phương châm xử thế của Lưu Bị nhân văn hơn nhiều, nhưng rõ ràng người đọc cảm thấy khó mà học tập và áp dụng phương châm này vào đời sống của họ trong cuộc sống đương thời.

Có câu chuyện chưa được kiểm chứng, rằng cố Chủ tịch nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa Mao Trạch Đông vốn rất yêu thích tác phẩm Tam Quốc diễn nghĩa, tất nhiên ông quan tâm đến phương châm xử thế của 2 nhân vật này. Người ta nói Mao Chủ tịch chọn phương châm trung dung, trung hòa giữa 2 thái cực của 2 nhân vật lịch sử này, đại loại đó là ai tốt với tôi thì tôi thì tôi tốt lại nhiều hơn, ai xấu với tôi thì tôi đối lại xấu nhiều hơn.

Còn chúng ta, là hậu bối, chúng ta chọn cho mình cách xử thế nào?

Mở lăng mộ thật của Tào Tháo, chuyên gia "run rẩy" thấy cảnh tượng này

Trước đó, truyền thuyết kể về 72 ngôi mộ giả được cho là của Tào Tháo để qua mắt thiên hạ nhưng sự thật đã được sáng tỏ sau khi mộ thật của ông được tìm thấy.

Mo lang mo that cua Tao Thao, chuyen gia
Tào Tháo (155 - 220), tự Mạnh Đức, là một trong những chính trị gia, nhà quân sự nổi tiếng vào cuối thời Đông Hán và Tam quốc. 

Tào Tháo đa nghi, sao vẫn mắc mưu 'Thuyền cỏ mượn tên'?

Khi vị quân sư Gia Cát Lượng cần 10 vạn mũi tên trong 3 ngày, ông đã nghĩ ra một diệu kế biến quân địch thành ân nhân bất đắc dĩ. Bài học “Thuyền cỏ mượn tên” cũng vì thế mà được lưu truyền cho đến tận ngày nay.

Tranh giành quyền lực

Vào thời Tam Quốc, năm 208, quân đội Bắc Ngụy tiến xuống phía Nam với tham vọng thống nhất Trung Hoa. Quân nước Ngụy dẫn đầu là thừa tướng tham tàn Tào Tháo, đang rất hùng mạnh và đầy khí thế sau những chiến thắng liên tiếp. Khi tiến đến bờ sông Dương Tử, họ cắm trại và chuẩn bị khiêu chiến.

Phía bên kia của con sông lớn là lãnh thổ của Thục và Ngô. Cảm nhận được mối uy hiếp to lớn từ phương Bắc và thấy kẻ địch đang ở thế áp đảo, lãnh chúa Đông Ngô và Tây Thục đã thành lập liên minh, với hy vọng phần nào chống chọi lại sự tấn công gần kề của các đạo quân Bắc Ngụy.

Tao Thao da nghi, sao van mac muu 'Thuyen co muon ten'?

Gia Cát Lượng và Tào Tháo trên phim. Ảnh: Sohu.

Lúc bấy giờ, nhà quân sự đại tài Gia Cát Lượng là thừa tướng nước Tây Thục, có trách nhiệm tham mưu cho các tướng lĩnh quân đội Thục – Ngô đồng thời phải bày mưu tính kế chống đỡ quân đội lớn mạnh của Tào Tháo ở phía Bắc. Bậc thầy cầm quân dồn hết tâm trí suy tính chiến lược đối phó và những người dân phương Nam đang hy vọng vào một phép mầu.

Bày mưu tính kế

Nhiệm vụ giao cho Gia Cát Lượng rất gấp rút. Mặc dù Thục và Ngô là hai nước liên minh, nhưng các tướng lĩnh nước Ngô không thật sự tin tưởng Gia Cát Lượng, và ghen tị với tài năng phi thường của ông. Ngay cả trong thời điểm cam go khi cả hai nước cần sự đoàn kết, thì chỉ vì sự đố kỵ, họ đã âm mưu trừ khử ông.

Họ nói rằng để đối phó với quân phương Bắc cần 10 vạn mũi tên, một lượng tên bắn quá lớn. Và rằng cuộc tấn công sẽ bắt đầu trong 10 ngày tới, mặc dù đây là một nhiệm vụ dường như không thể thực hiện nổi, ông vẫn phải tìm cách làm theo những thứ họ yêu cầu, nếu không sẽ chiếu theo quân luật mà xử. Gia Cát Lượng, phe phẩy chiếc quạt lông, mỉm cười đáp lại: “Cho ta thời gian không quá 3 ngày”.

Gia Cát Lượng dành 2 ngày đầu chuẩn bị trong bí mật. Ông huy động 20 chiếc thuyền và bố trí 30 binh sĩ trên mỗi chiếc thuyền. Sau đó xếp quanh nhóm lính thật là các lính giả làm bằng rơm, thực tế là một đội quân người rơm.

Vào ngày thứ 3, ông đưa theo người bạn là tướng Lỗ Túc, và dẫn các tàu thuyền vượt sông Dương Tử. Lỗ Túc thực sự không biết Gia Cát Lượng trù tính điều gì, và rất lo lắng khi thuyền tiến gần bờ sông của quân địch.

Tên bắn như mưa

Sương mù dày đặc che phủ lòng sông, họ dàn thuyền trước doanh trại quân địch. Gia Cát Lượng lệnh cho lính của mình hò hét và đánh trống trận. Hoảng sợ khi nghe tiếng hò hét và bị che lấp tầm mắt vì sương mù, quân địch bắn tên ồ ạt về phía tiếng động phát ra.

Gia Cát Lượng cho dàn thuyền đối diện với quân địch. Các mũi tên rơi xuống dày đặc như bão tuyết, nhưng chúng chỉ cắm vào những lính rơm trên thuyền. Khi các lính rơm ở một phía bị găm đầy mũi tên, Gia Cát Lượng cho quay thuyền ngược lại để tiếp tục nhận tên. Khi lính rơm bên này lại găm đầy tên bắn, chiếc thuyền sẽ lấy lại cân bằng.

Khi trời sáng rõ, sương mù tan dần, quân Nguỵ nhìn thấy những thuyền người rơm ấy thì cả sợ. Chủ công Nguỵ quân là Tào Tháo tự mình ra bến sông coi xét tình hình, nhìn thấy Gia Cát Lượng cùng thuyền nặng đầy tên trở về thì im lặng hồi lâu rồi tấm tắc: “Quả là một mưu kế kỳ diệu! Quả là một mưu kế kỳ diệu“.

Cuối cùng, nhận được hơn 10 vạn mũi tên nhờ sự trù tính chuẩn xác, Gia Cát Lượng ra lệnh các thuyền chở tên quay trở về, các tướng lĩnh nước Ngô ra đón ông trong sự hổ thẹn.

“Làm thế nào ngài có thể làm được như vậy?”, họ miễn cưỡng hỏi.

“Một vị tướng giỏi không chỉ biết bày binh bố trận, mà còn phải thông hiểu thiên văn, địa lý, toán quái và nguyên lý âm dương”, Gia Cát Lượng trả lời. “Ta đã nhìn thấy sương mù dày đặc từ 3 ngày trước, và nghĩ ra mưu kế này”.

Khép lại trận Xích Bích

Nhờ kế hoạch hoàn hảo của Gia Cát Lượng, quân đội Thục – Ngô có đầy đủ vũ khí để sẵn sàng cho cuộc chiến. Gia Cát Lượng không áy náy khi đã mượn tên của kẻ thù, bởi vì ông sẽ trả lại chúng nhanh thôi.

Sau đó trận Xích Bích diễn ra, 10 vạn mũi tên góp phần quan trọng cho chiến thắng của đội quân phương Nam. Họ đã chặn đứng sự bành trướng của Tào Tháo và khiến ông thua chạy với tàn quân ít ỏi. Người dân hai nước Ngô và Thục được sống trong hòa bình. Cuộc chiến tranh giành lãnh thổ ở Trung Quốc cũng trở lại thế cân bằng.

Trong cuộc sống hiện nay, có rất nhiều người thành công. Không phải họ có năng lực lớn đến thế, mà là họ biết ‘dùng người’ – Hợp tác cùng những người có năng lực, hay còn gọi là “Mượn lực”. Không chỉ có thể “mượn lực” từ những cộng sự, bạn bè hay người thân, mà đôi khi, đối thủ cũng lại là đối tượng tốt nhất mà chúng ta cần đến.