![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cách đây hơn 20 năm, gia đình ấy đang hạnh phúc thì một biến cố xảy ra. Cậu con trai lớn lúc đó đã 20 tuổi, mắc bệnh nan y không qua khỏi. Sự ra đi của cậu không chỉ để lại bao đau đớn cho người thân mà còn phát sinh một nỗi lo lớn vì cậu là cháu đích tôn, cháu trai duy nhất của dòng họ.
Sau một thời gian, nỗi đau cũng nguôi ngoai nhưng áp lực nối dõi tông đường thì ngày một lớn. Mẹ cậu đã ở cái tuổi khó mà sinh nở thêm, nhưng ba cậu tuy ngoài 50 vẫn có thể kiếm con. Đó là ý kiến của mọi người trong dòng họ. Vì thế, cần phải có sự hy sinh cho việc lớn. Thêm một lần nữa mẹ cậu nén nỗi đau, chấp nhận ly hôn để chồng có cơ hội kiếm con trai nối dõi, bà nuôi cô con gái nhỏ. Ông để căn nhà mặt tiền cho vợ con, giữ lại một cơ sở sản xuất nho nhỏ đủ để gầy dựng tổ ấm mới. Thực ra, ông cũng nuối tiếc một gia đình đang ấm êm bỗng dưng tan đàn sẻ nghé. Ông thương người vợ hiền đã cận kề bên ông suốt từng ấy năm trời. Ngày xưa, ông bà từng có mối tình đẹp với bao kỷ niệm, làm sao ông quên được. Nhưng, cuộc sống là cuộc sống, đôi khi ta buộc phải làm những điều ta không muốn.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Ngày ông về đưa cô đi, trong tay cô chỉ có chiếc túi du lịch sút mất một quai. Vẻ quê mùa, mộc mạc hiện rõ trên nét mặt, dáng người cô. Nhưng, nếu tinh ý, người ta sẽ nhận ra đôi mắt đen láy, sáng rực, đầy khát vọng. Về với ông, sau hai năm, cô sinh được thằng cu kháu khỉnh. Ông mừng chảy nước mắt, cả họ nhà ông ở quê cũng mở tiệc ăn mừng. Khỏi phải nói cũng biết, cô được chồng và họ nhà chồng quý đến thế nào. Cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới nơi phồn hoa đô hội, thay đổi từng ngày. Ông vốn giỏi kinh doanh, có bản lĩnh, lại dám nghĩ, dám làm, nay có thêm sự thông minh, nhạy bén và tuổi trẻ của vợ hỗ trợ, cơ sở làm ăn ngày càng phát triển. Chưa đầy chục năm, tài sản của họ được nhân lên gấp nhiều lần. Vợ chồng ông thành lập công ty.
Đến nay, cậu ấm của ông 15, 16 tuổi, ông đã 75. Năm rồi ông bị tai biến, may mà nhẹ nên cũng qua, nhưng sức khỏe ông suy sụp rất nhanh, so với lúc về quê đưa cô đi thì đã một trời một vực. Ngày ấy, nhìn ông còn mạnh mẽ, phong độ lắm, vẫn có thể là một chỗ dựa vững chắc, cũng vì thế mà cô gật đầu chịu theo ông ngay.
Bây giờ, ông tự biết mình nên cũng chẳng quá khắt khe với vợ. Những việc quan trọng ông giao lại hết cho cô. Ông trao cho vợ cả những bí mật cuối cùng trong công việc làm ăn. Con người ta sống chết chả biết thế nào, ông đã tai biến một lần, chắc không tránh khỏi lần sau... Cô bước vào tuổi 40 đã một hai năm nhưng nhìn trẻ hơn nhiều. Cô giờ là một phụ nữ hiện đại, giàu có, sành điệu, là một quý bà thay ông điều hành công việc, giao tiếp trong làm ăn, lái xe hơi vun vút. Và, không thể tránh khỏi bên cạnh cô luôn có mấy gã trai lực lưỡng, tương xứng, mà ông giả vờ như không biết. Cô đã cho ông điều ông muốn, nói đúng hơn là cho cả họ nhà ông. Thế là đủ!
Cô hiểu ông nên cũng cố không làm ông đau lòng. Không có ông thì cô đã chẳng có ngày hôm nay. Ông là chồng cô, nhưng từ lâu ông đã như cha của cô. Cô chọn người giúp việc chăm ông cẩn thận, chu đáo. Ông và cô đã tựa vào nhau gần 20 năm trời...
Mấy hôm nay ông mệt lắm, miệng tự dưng bị giật méo sang một bên, nói năng, ăn uống khó khăn, nhễu nhão, nên ông chẳng muốn đi đâu. Thằng con trai đi học về ghé qua phòng ông chào một tiếng rồi lại đi. Nó học suốt ngày, chẳng mấy khi ông gặp mặt. Cô dặn người làm chăm sóc ông cẩn thận, có gì phải báo cho cô ngay. Ông hiểu cô đang thay ông gánh trên vai trách nhiệm nặng nề. Có cô, ông thấy nhẹ lòng, dù có phải ra đi.
Ông nằm thiêm thiếp bỗng giật mình vì nghe tiếng động, rồi có tiếng nói chuyện khe khẽ, nhưng đủ để ông nghe rõ tiếng cô: “Đã nói rồi, cứ chờ đi!”. “Anh đã chờ mười mấy năm nay rồi còn gì? Anh muốn nó biết anh là ai trước khi nó căm thù anh”, tiếng đàn ông, hình như là người đồng hương thân tín của ông từ ngày mới gầy dựng sự nghiệp. Nhưng, anh ta đang nói gì thế? Ông cố lắng nghe. “Anh đã chờ được bao nhiêu năm nay thì ráng chờ thêm chút nữa. Chắc không lâu đâu!”, lại tiếng cô: “Em muốn ông ấy được an tâm, thanh thản đến ngày ra đi”. “Nhưng sự thật vẫn là sự thật! Sang thế giới bên kia rồi ông ấy sẽ biết ngay nó là con anh...”.
Xoảng! Ly nước trên cái kệ sát giường ông rơi vỡ tan tành. Cô hốt hoảng cùng người đàn ông kia chạy vào đã thấy ông mắt trừng trừng, uất ức. Ông đi đột ngột mà chỉ có cô và người đàn ông kia mới hiểu vì sao.
Chẳng biết điều bí mật đó sẽ giữ được đến bao lâu. Người tính không bằng trời tính. Đúng hơn là nhiều người tính không bằng một người đàn bà tính!
Đám cưới đang tưng bừng chúc tụng, cô dâu chú rể tươi rói, mãn nguyện, bỗng đâu một con bé ào vô, níu tay chú rể: “Ba ơi, ba không thương mẹ, thương con nữa hả ba? Sao ba lại bỏ mẹ con con?...”. Mọi người bất ngờ, nhìn sững con bé. Nó khoảng 12, 13 tuổi, khuôn mặt xinh xắn, đỏ lựng, đầy mồ hôi làm tóc tai nó bết bát. Hình như con bé vừa đi học về, còn mặc nguyên bộ đồ đồng phục...
Sau một lúc nhốn nháo, mấy cậu thanh niên trông dữ tợn, hùng hổ chạy đến nắm tay con bé kéo ra. Nó vùng vằng, giãy giụa, lăn ra đất khóc lóc, kêu ba. Nhưng, con bé yếu ớt không thể giằng co nổi với mấy tay thanh niên đang nổi giận: “Phá đám hả? Má mày biểu phải không?”. Nó nghe vậy, điên tiết la lên: “Mấy người nói bậy! Mẹ tui đang bệnh, tại mấy người đó!”. Rồi đưa đôi mắt như năn nỉ, như van lơn nhìn ba, nó khóc: “Mẹ bệnh nặng lắm ba ơi, mẹ nằm mấy ngày hôm nay rồi...”. Chỉ nói được đến đó, nó đã bị lôi khỏi đám cưới một cách dứt khoát. Chú rể bối rối, đứng chết trân nhìn nó. Nhưng một lúc sau, có lẽ đã trấn tĩnh lại, chú rể tiếp tục cuộc vui như không hề có chuyện gì xảy ra.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Chị cao lớn, xốc vác, trong khi anh có vẻ thư sinh, lãng mạn. Nhìn họ như chẳng “ăn nhập” gì với nhau, nhưng có người lại bảo đó là sự kết hợp của "luật bù trừ" nên rất tốt. Chị tần tảo buôn bán, lo lắng, gánh vác chuyện lớn trong nhà. Đồng lương công chức của anh ít ỏi, chị để anh tùy nghi sử dụng. Những lúc ví tiền của chồng cạn, chị lại lặng lẽ bỏ thêm vào. Tính chị cứ ào ào, “ăn to nói lớn”, không tỉ mỉ được như người ta, nên chuyện chăm sóc nhà cửa, chuyện con cái, học hành anh khéo léo quán xuyến. Con bé từ nhỏ đã gần gũi, thân thiết với ba.
Chị nhận Sa làm em kết nghĩa. Sa duyên dáng, ngọt ngào, rất phù hợp với công việc bán bảo hiểm của cô. Chị thương Sa bất hạnh, gặp phải gã chồng chỉ biết ăn nhậu, bài bạc, lại thêm thói vũ phu, đánh chửi vợ con tùy hứng. Sa từng khóc với chị không biết bao nhiêu lần. Lần nào chị cũng khuyên cô bỏ quách gã chồng vô tích sự ấy cho sớm, để còn có cơ hội gặp người tử tế, nhưng Sa cứ lần lữa. Dù gì thì trong nhà cũng cần người đàn ông, biết có tìm được người tử tế hay “tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa”?
Việc buôn bán ngày càng đắt, chị bận bù đầu, thời gian dành cho chồng con cũng ít đi. Anh bảo chị kiếm người phụ, chị tiếc tiền nên cố ôm hết một mình. Những lúc cha con anh cần đến chị, vì đang xoay như chong chóng ở cửa hàng, sợ bỏ đi mất mối, chị nhờ Sa. Cũng chẳng có gì lớn, chị nghĩ thế. Chỉ là sắm cho con gái vài bộ đồ dịp tựu trường, mua cho anh vài thứ lặt vặt. Cũng có khi là nhờ Sa tiện thể, nấu thêm ít đồ ăn trưa đem đến cho cha con anh, để kịp chiều còn đi làm, đi học...
Một lần con gái đã đi học, chị tất bật ở cửa hàng thì anh bị cảm, điện ra bảo chị mua thuốc rồi về cạo gió cho anh luôn. Sa đang ở chỗ chị, cô không biết giá cả nên không thể bán thay chị. Chị đành nhờ cô mua thuốc đem đến cho anh, chiều về chị cạo gió, nấu nước xông cho anh là được. Tính là vậy, nhưng chiều chị về, anh đã bớt nhiều. Anh bảo, nhờ có Sa cạo gió giúp nên mau khỏe. Chị đã mệt rũ nên cũng chẳng bận tâm.
Chẳng hiểu chuyện cạo gió lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, chị cũng không để ý. Chỉ thấy anh không còn nhờ chị những chuyện lặt vặt kiểu như vậy nữa. Chị được toàn tâm, toàn ý cho công việc. Một thời gian sau, bỗng dưng Sa cương quyết ly hôn gã chồng vô tích sự. Chị mừng cho cô, đâu ngờ nối tiếp “sự kiện” đó là một “sự kiện” khác đến với chị. Chồng chị chẳng quanh co, xa gần mất thời gian, anh nói thẳng muốn ly hôn để cưới Sa. Sa mới đúng là “một nửa” của anh lâu nay bị lạc mất. Anh còn giải thích: chị là “một nửa” lâu nay bị... nhầm, nên ráp lại không thể “tròn trịa”! Anh phát hiện ra điều đó từ lần Sa cạo gió cho anh...
Chị nghe mà bàng hoàng. Chị chẳng hiểu gì hết! Gì mà nửa nọ, nửa kia chứ? Anh chị từng yêu nhau đến thế, sao lại... nhầm? Chị vốn đơn giản, những điều anh ví von chị chẳng thể hình dung ra. Hoảng loạn, căm phẫn, chị vớ mấy cái ly trên bàn liệng xuống vỡ tan nát, gào lên: “Đồ phản bội! Đừng có kiếm đường chối tội”. Con gái đứng ngoài nghe lén cuộc nói chuyện của cha mẹ khóc nức nở. Nó không hiểu người lớn làm chi những chuyện khó hiểu. Mẹ nó thương dì Sa như thế, sao dì lại giành mất người đàn ông của mẹ con nó?
Một thời gian sau, mẹ con chị ra sân bay xuất cảnh sang Mỹ. Chị muốn quên đi cái quyết định sai lầm cách đây mười mấy năm. Con bé lặng lẽ đi bên mẹ, vẻ mặt đầy vẻ ưu tư, chẳng còn nét hồn nhiên vốn có ở cái tuổi của nó.