Một cái Like có thể chứng tỏ hôn nhân hạnh phúc?

“Like” và “ Comment” chẳng thể nào là thước đo cho thấy mức độ hạnh phúc của hôn nhân. Chào nhé, những buổi tối chìm với thế giới ảo mộng.

Chàng một góc. Tôi một góc. Cả hai đều bận bịu chăm sóc trang mạng xã hội của mình. Ngoài Facebook, tôi còn quản lý vài trang Fanpages, rồi có một trang mạng riêng nữa. Vừa chơi, vừa kiếm đề tài viết báo. Chàng cũng thế.
Chưa kể sở thích nghe nhạc của chàng và tôi cũng khác nhau. Để tránh làm phiền tôi, chàng đeo tai nghe. Tôi không thích đeo tai nghe thì mở nho nhỏ vừa đủ thưởng thức những giai điệu du dương dành riêng cho mình.
Thỉnh thoảng, ngồi mỏi lưng quá, chàng nằm xuống. Phòng khách vừa là nơi làm việc, vừa là chốn thư giãn. Tiện tay, khi nằm xuống chàng thường cầm theo cái Ipad, lại lướt web hay “chém trái cây” – trò chơi ưa thích của chàng.
Và tôi, nếu mệt quá, cũng kiếm chỗ nằm, và vuốt tới vuốt lui màn hình iPad mini của mình. Tôi thích xem bảng nhiệt độ và giờ của các nơi trên thế giới, chỉ để biết ở nơi con mình đang học, hôm nay trời bao nhiêu độ, có mưa hay có tuyết? Thỉnh thoảng, tôi vào Skype, tìm kiếm xem nick của con mình đang sáng đèn hay đã tắt. Và không quên, ngó nghiêng các nhà hàng xóm trên Facebook, xem họ đang tám chuyện gì. Mạng xã hội đã trở thành cơn nghiện!
Những buổi tối lặng lờ như thế…bắt đầu bao lâu rồi nhỉ?
Tôi không còn nhớ.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thỉnh thoảng, chúng tôi trao đổi bằng vài cú “like” hay bấm xem đường dẫn mà cả hai vừa chia sẻ trên trang cá nhân. Thỉnh thoảng, tôi bình luận dưới những dòng chia sẻ trạng thái của chàng. Và chàng cũng vậy. Có những chuyện của chàng mà tôi chỉ biết được khi vào Facebook của chàng. Còn tôi, vẫn ngại bộc lộ bản thân trên Facebook, nên thay vì nói trực tiếp với chàng như trước kia hoặc nhờ Facebook nói hộ tiếng lòng thì tôi vẫn chọn giải pháp im thin thít. Tôi thường tắt máy, đi ngủ trước, mặc chàng vẫn say sưa vui với hoạt động nhộn nhịp trên mạng, học tiếng Anh, nghe hay xem những chương trình chàng ưa thích.
Vào ban ngày, khi mỗi đứa mỗi nơi làm việc, những tin nhắn trên điện thoại của chúng tôi ít dần. Dường như giao tiếp của chúng tôi để trao thông điệp mình là vợ chồng là một gia đình rằng mình vẫn khoẻ vẫn yêu thương nhau chỉ là những “like” & “ comment” mang hình gương mặt cười vào dòng trạng thái mỗi ngày của nhau.
Vào ban đêm, những tiếng trò chuyện của chúng tôi cũng ít dần đi. Căn nhà đã vắng vẻ càng trở nên ngột ngạt. Không còn í ới rủ nhau đi đạp xe dạo phố, ăn kem. Không còn cùng nhau ngồi ở lan can, ngắm cây, hóng gió và chia nhau chén trà, miếng bánh như lúc mới cùng nhau xây dựng ngôi nhà xinh đẹp.
Những buổi tối lặng lờ như thế bắt đầu bao lâu rồi nhỉ?
Tôi không còn nhớ.
Rồi đến một ngày, quá mệt mỏi, tôi xin nghỉ phép một tuần về quê. Ở một xã ngoại thành, nhà ba tôi ở không có mạng, sóng điện thoại chập chờn, thế là tôi tắt điện thoại, tắt luôn trang cá nhân facebook.
Mỗi sáng sớm, tôi thức dậy theo tiếng chuông nhà thờ, nướng bánh mì và cùng ba pha cà phê ăn sáng. Sau đó tôi ra chợ mua ít hoa và đi bộ ra nghĩa trang thăm mẹ. Sáng sớm, nghĩa trang vắng lặng, sương đêm đẫm trên đám lá cỏ. Tôi thay hoa, đốt nén nhang và ngồi nói chuyện với mẹ một lúc rồi trở về nhà đi chợ, nấu cơm trưa cho ba. Trong ngày, lúc nào rảnh tôi lại chạy lên chơi nhà các em cũng gần đó. Đang là mùa hè, bọn trẻ con không đến trường. Nói chuyện với các em và các cháu cũng hết cả ngày. Đến tối, tôi thường nghe ba bình luận tin tức trong ngày và nghe ông nói đủ thứ chuyện. Từ ngày mẹ mất, tối nào sau bữa ăn ông cũng lên sân vận động gần nhà tập thể dục. Tối nào trời mưa, quanh quẩn ra vào xem ti vi, ông thường hay thở dài. Thời gian của người già trở nên lê thê và chậm chạp.
Trước khi ngủ, tối nào tôi cũng bật cái đèn nhỏ ở đầu giường và đọc sách. Bảy ngày ở quê đã giúp tôi đọc xong tiểu thuyết Martin Eden của nhà văn Jack London của nhà xuất bản Văn học. Sách xưa cũ nên được in trên thứ giấy đen nhẻm – với toàn bộ tên nhân vật được phiên âm đọc rất khó chịu - nhưng cốt truyện sau bao nhiêu năm đọc lại vẫn thật là hay!
Sau chuyến đi, tôi trở về nhà cùng với sự ngạc nhiên vì đồ đạc trong nhà đã thay đổi vị trí trở nên lạ lẫm và đẹp mắt hơn. Trên bàn thờ thắm những sắc hoa mới. Ban công lầu một cũng được trang trí thêm nhiều chậu hoa cúc bé bé xinh xinh cùng những chậu sống đời rực rỡ đủ sắc màu trông tươi vui và sống động. Chàng đi làm chưa về, nhưng tôi có cảm giác là chàng đã có những ngày lao động vất vả để chào mừng tôi trở về.
Sau bữa cơm tối, chàng bảo tôi: Đi bộ không em? – Thoáng lặng vì lạ, tôi hỏi: Đi bộ ở đâu anh? – Chỗ câu lạc bộ thể dục sát bờ kè đó, giờ người ta làm thành vườn hoa đẹp lắm, có máy tập thể dục miễn phí nữa! – Chàng kể trong thời gian tôi về quê, ở nhà một mình cũng chán, chàng theo chân mấy bạn hàng xóm đi bộ quanh bờ kè và thấy thư giãn hẳn ra.
Mới một tuần mà nhiều thay đổi quá.
Giày thể thao, áo thun và quần short, cả hai chúng tôi đi qua 99 bậc thang xuống tầng trệt. Chàng nhanh nhẹn dắt tay tôi mỗi khi băng qua đường và mải nói chuyện, chẳng bao lâu chúng tôi đã ra đến bờ kè, bước vào khu vực đi bộ. Dưới ánh đèn đường, tôi ngạc nhiên thấy khá nhiều người đủ mọi lứa tuổi cùng đi bộ hay tụ tập xung quanh một số máy tập eo, tập chân, tập tay, tập bụng. Cứ chờ lần lượt, chẳng ai cãi vã hay tranh chấp, nhưng câu chuyện giữa những người xa lạ đầy hào hứng và rộn rã.
Tôi cứ tự hỏi chính mình từ bao lâu rồi chúng tôi không ra đường trong khi thế giới vẫn thay đổi hàng ngày?
Khi nằm lên một cái ghế tập lưng, tôi nhìn thấy bầu trời thật thấp và thật gần. Không khí oi bức ban ngày đã trở nên dễ chịu. Mặt nước của dòng kênh đen nhẻm ngày nào giờ cũng lấp lánh ánh bạc của đèn đường và ánh trăng.
Sau hơn một tiếng đi bộ và dừng lại giải lao bên cái máy xoay eo, mặt chàng đẫm mồ hôi. Hóa ra, tình yêu của tôi vẫn ở đây, trong ánh mắt và sự quan tâm của chàng khi trao tôi nụ cười thật ấm cùng que kem thật lạnh.
Đã bao lâu rồi tôi không nhìn thấy trăng và nhìn thấy bầu trời để cứ dò dẫm tự tìm chính mình trong thế giới tấp nập ồn ào nhưng cực kỳ cô đơn trên mạng.
Tôi và chàng phải sống cuộc đời thật của chính mình, phải chia sẻ trạng thái cảm xúc với nhau bằng lời nói, bằng những cái ôm, bằng nụ cười hay thậm chí bằng cái nhíu mày nhăn trán khó chịu.
“Like” và “ Comment” chẳng thể nào là thước đo cho thấy mức độ hạnh phúc của hôn nhân. Chào nhé, những buổi tối lặng tờ chìm đắm với thế giới ảo mộng.

Bất lực trốn chạy nỗi cô đơn

Chị mua thêm mấy bộ váy mới, uốn lại mái tóc bồng… Nhưng chị không thể trốn chạy nỗi cô đơn.

“May mà mày vẫn chưa có con, vẫn có thể làm lại từ đầu”, cô bạn thân của chị an ủi. Chị mím môi, quay mặt vào tường tránh cái nhìn thương hại của bạn. Giá mà chị đã có con… Có con thì bám vào con mà sống, lo cho con mà sống, còn hơn bây giờ sống mà không biết bước tiếp theo mình phải làm gì. “Tao bơ vơ quá mày ơi!”, chị bất giác thốt lên, vai rung rung theo tiếng nấc nghẹn ngào.

Sau bao nỗ lực níu kéo, chị không thể giữ được anh ở lại bên mình. Cuộc hôn nhân kéo dài hai năm thì chấm dứt. Có hình bóng của một người trong quá khứ xen vào cuộc tình của họ, anh ra đi không nhẹ nhõm gì, chị ở lại cũng chông chênh. Yêu nhau thì có muôn vàn lý do, ly hôn cũng thế. Lúc đang yêu nồng say, muốn “chia” kiểu gì đều không được. Khi trái tim bắt đầu mệt mỏi, chán nản thì muốn níu thế nào cũng chẳng xong.

Chị tránh những cuộc điện thoại của ba má và không dám về quê. Chị sợ phải đối mặt với mọi người, sợ những lời xì xầm. Lên cơ quan, chị lẳng lặng làm việc, xong thì về. Chị biết, sau lưng mình luôn có những ánh mắt bám theo khó hiểu. Là người thất bại trong hôn nhân, chị chỉ biết âm thầm chịu đựng và tập cho mình một lối sống bình thản. Chị mua thêm mấy bộ váy mới, uốn lại mái tóc bồng… Nhưng chị không thể trốn chạy nỗi cô đơn.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Trước đây, anh đã cứu vớt chị thoát khỏi cuộc hôn nhân với một tay lọc lừa, dối trá. Chị như từ địa ngục được anh đưa lên mặt đất, được mở mắt nhìn thấy hoa cỏ. Trang đời tươi đẹp mở ra, chị đón nhận nó với tất cả hy vọng, hân hoan… Anh là điểm tựa cuộc đời chị. Thế rồi một ngày… Anh chìa lá đơn ly hôn ra và nói: “Hãy quên anh đi!”.

Có người động viên: “Chị chỉ đang một mình thôi chứ không hề cô độc”. Chị bật cười: “AQ đến thế là cùng”. Sau hai lần đổ vỡ, chị xa lánh đàn ông. Chị như con chim sợ cành cong, sợ phải đau thêm lần nữa. Chị thôi khao khát cái cảm giác bình yên khi được nép mình bên một người đàn ông vững chãi. Đối với chị, những điều đó bây giờ thật xa xỉ. Chị muốn về quê, hít hà cái không khí thảnh thơi của đồng nội, nhưng lại không dám. Về quê lại thấy ba nằm gác tay lên trán thở dài, má quay mặt vào tường rơi nước mắt, vừa giận vừa thương con mình dại dột, bất hạnh.

Đang đi trên đường, chợt bắt gặp một đôi vợ chồng nhặt rác cười nói và nhìn nhau trìu mến. Chị bật khóc. Điểm tựa của cuộc đời đâu cần gì cao sang, đâu có gì xa xôi. Vậy mà, chị - trong bộ váy công sở đẹp đẽ - lại ước ao được như đôi vợ chồng đang lem luốc và tất tả ngược xuôi kia.

Buổi tối, không còn anh làm bạn, chị mạnh dạn đi dạo một mình. Đường rộng thênh thang nhưng cảm giác như thể nó quá nhỏ bé, bé đến nỗi không tìm được lối đi. Chị đứng im giữa ngã ba đường, đang loay hoay tìm hướng quay về. Một thằng bé ăn xin yếu ớt xuất hiện. Nó ngửa tay trước mặt chị, giọng thỏ thẻ xin chị vài ngàn.

"Nhà con ở đâu?", chị nhìn thẳng vào đôi mắt thằng bé.

“Ngoài đường”, thằng bé đưa bàn tay gầy guộc lên dụi mắt.

“Tối nay con về đâu?”, chị thắc mắc.

“Con ra đường”, thằng bé cười ngây ngô.

Chị dúi vào tay thằng bé một ít tiền, nó lí nhí cảm ơn rồi tiếp tục bước bằng đôi chân trần. Từ sau ly hôn, chị nhạy cảm hơn, hay xúc động và suy ngẫm về cuộc sống. Thằng bé ấy cũng rất cần một điểm tựa. Chị thầm thì: “Mình còn may mắn hơn nhiều người”.

Chị nhắn cho anh: “Em đã từng hận anh vì anh bỏ rơi em. Nhưng bây giờ, em không còn hờn trách gì anh nữa. Em sẽ cẩn trọng để bước tiếp một mình. Cầu chúc những điều tốt lành sẽ đến với anh!”. Chị tắt điện thoại. Đã lâu lắm rồi chị mới có một giấc ngủ nhẹ nhàng và yên bình như thế.

Bến cũ, hạnh phúc mới

Gặp lại bạn cũ tại một cuộc hội thảo, nghe Thu Vân hỏi chuyện cuộc sống gia đình sau ly hôn, cô "khoe": "Chúng mình về lại "bến cũ" rồi!”...

Đang dở câu chuyện thì điện thoại báo tin nhắn, bạn mở máy đọc rồi hồ hởi: "Ông ấy hẹn vợ đi ăn trưa. Cậu thấy khác chưa, ngày xưa cơ quan vợ chồng cách nhau mấy trăm mét nhưng có bao giờ ông chịu đi ăn một bữa với vợ đâu. Giờ thì cách mấy km cũng hẹn hò bằng được".

Bữa trưa hôm đó, vợ chồng bạn mời cơm rồi hàn huyên chuyện quay về "bến cũ". Thu Vân còn nhớ, ngày họ chia tay ai cũng thầm tiếc cho cuộc hôn nhân được nhiều người mến mộ. Họ đến với nhau bằng một tình yêu gần 8 năm, trải qua bao thử thách. Mỗi lần đến thăm tổ ấm của họ, mọi người đều ao ước bởi tất cả đều hoàn hảo từ vợ, chồng, con cái, kinh tế...

Ấy vậy mà một ngày họ đùng đùng dắt nhau ra toà ly hôn, bố mẹ, con cái níu kéo thế nào cũng không được. Vị thẩm phán xét xử vụ án ly hôn của họ bảo lý do đổ vỡ là do cái tôi cá nhân của cả vợ lẫn chồng quá lớn. Cô vợ có chút thăng tiến trong công việc nên cho mình cái "quyền" bận rộn, quyền bắt chồng phải thông cảm. Còn anh chồng cũng có chút địa vị xã hội nên "so quyền lãnh đạo" cao thấp trong gia đình với vợ. Mỗi người đều có một cái lý cộng với cái tôi cá nhân cực đoan khiến xung đột của họ ngày càng lớn. Và thay vì tìm giải pháp để tháo gỡ họ lại ký vào đơn ly hôn với ý nghĩ: "Không có anh/cô, tôi vẫn sống tốt".

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Sau ly hôn, họ bán ngôi nhà đang ở, chia đôi con cái và tìm cuộc sống riêng. Nhưng con đường tìm hạnh phúc mới không hề đơn giản. Là người thành đạt trong sự nghiệp, đối tượng cô bạn muốn chung đường hạnh phúc phải là người đàn ông ngang bằng trình độ, sự nghiệp vững vàng. Sau một thời gian chung sống kiểu "hôn nhân thử nghiệm", cô bạn mới nhận ra "bến mới" còn phức tạp hơn "bến cũ" rất nhiều.

Cuộc sống chung ở "bến mới" không có khởi nguồn từ một tình yêu sâu đậm mà chỉ bắt đầu bằng sự cảm thông. Và vì ai cũng đã một lần đổ vỡ, thẳm sâu trong tâm hồn của mỗi người đều có dấu ấn của người cũ. Lại thêm áp lực từ trách nhiệm đối với con riêng của mỗi người luôn đè nặng, khiến khoảng cách lớn dần lên.

Tương tự, anh cũng tìm được người mới trẻ trung, tràn đầy sức sống. Nhưng khoảng cách tuổi tác, trách nhiệm với đứa con riêng đang sống cùng đã khiến anh nhận ra "bến mới" không có nhiều "ma lực" khiến anh muốn quay về như "bến cũ". Cuộc sống chung hiện tại tựa như một cuộc trao đổi: Anh có tiền, có địa vị, đối phương có tuổi trẻ, nhan sắc còn cái tình hiện hữu rất mỏng.

Gần 4 năm, họ một lần nữa từ bỏ tất cả trở về cuộc sống đơn thân. Lúc bấy giờ những đứa con sống sa sút sau ngày bố mẹ ly hôn đã vô tình kéo họ về lại bên nhau. Cô bạn bảo:

- Trước ngày ra phường đăng ký kết hôn lại, mình và anh ấy cùng thống nhất lập ra một bản "kế hoạch" xây hạnh phúc mới. Sở dĩ nó phải mới là để không lặp lại vết xe đổ của hạnh phúc cũ.

Nghe Thu Vân hỏi việc xây hạnh phúc mới như thế nào, anh chồng nắm chặt tay vợ nói: “Phải học nhiều thứ lắm, từ cách cãi nhau thế nào để giải quyết được vấn đề mà không làm tổn thương nhau, đến cách "giữ vợ, giữ chồng" qua từng bữa ăn cùng nhau như thế này, quyền "lãnh đạo, chỉ huy" trong gia đình cũng phải biết phối hợp tiến lùi cùng nhau chứ không phải cả hai "cùng tiến" như trước nữa. Nói tóm lại là học hàng ngày đấy cô ạ!”.

Nhìn ánh mắt lấp lánh của cô bạn, Thu Vân cũng mừng lây, mong rằng bạn mãi giữ được hạnh phúc mới như bây giờ!

Gia đình chỉ là cái vỏ bọc đáng nguyền rủa?

Suốt thời gian chung sống, tôi đã tin tưởng vợ, thì hà cớ gì, khi cô ấy nằm xuống, tôi lại phải nghĩ ngợi thế này? 

Mới ngoài ba mươi, vợ tôi mất đột ngột sau một tai nạn, để lại hai đứa con trai nhỏ. Tôi bàng hoàng đối diện với cảnh gà trống nuôi con ra sao, suy sụp trước biến cố này. Thế nhưng, trong cảnh tang gia bối rối, tôi vẫn ngờ ngợ nhận ra, có điều gì đó hình như bất thường…

Ngày tang vợ, có khá nhiều người đàn ông lạ mặt đến viếng. Tôi thấy có những ánh mắt tò mò, dò xét, ái ngại, quan sát, ngạc nhiên… này nọ dành cho mình. Cũng chẳng tiện hỏi từng người rằng, anh là ai, quen biết như thế nào với vợ tôi... Chỉ đọng lại vài câu hỏi han mà tôi loáng thoáng nghe được, rằng chẳng phải vợ chồng họ ly thân, sắp ly hôn đó sao? Cứ tưởng họ sống vất vả khổ cực lắm chứ, ai ngờ gia đình cũng tươm tất vậy. Người nhà tôi còn kể lại rằng, có người đàn ông nọ còn xa gần ướm hỏi, có nghe vợ tôi kể chuyện, đang mượn nợ của những ai không?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sau đám ma, tôi nhận được vài cuộc điện thoại với nội dung liên quan tới tiền, như thể vợ tôi đã vay mượn ai đó, và giờ họ tiếc, muốn tìm cách đòi lại. Tôi hỏi dò, xem vợ thiếu nợ nhiều ít thế nào, có gì chứng minh không, nhất là quen biết ra sao mà cho vợ tôi vay, thì họ lảng đi, cúp máy. Tôi buộc lòng phải lục lọi vật dụng cá nhân vợ tôi để lại, mới phát hiện ra cô ấy có khá nhiều món trang sức đắt tiền. Nhẫn, lắc tay, dây chuyền, bông tai, mỗi thứ hàng mấy bộ. Quần áo cũng nhiều thứ hàng hiệu mà đồng lương công chức của hai vợ chồng tôi khó mà sắm nổi. Tôi bắt đầu hoang mang, rà soát lại quá trình chung sống gần đây, mới vỡ lẽ vợ có những lúc hành tung khó hiểu, thi thoảng lại đi công tác qua đêm, trong cốp xe có khi để sẵn váy áo, đồ ngủ... Nhưng tôi vốn vô tâm và bận rộn, đã không để ý.

Tôi mang điện thoại của vợ, vốn đang được cài mật khẩu, ra tiệm để mở. Cả những thứ bảo mật liên quan đến thư điện tử, hay chát riêng trên mạng, tôi cũng nhờ người bẻ khóa giùm. Thực tâm, tôi không muốn xâm nhập vào những bí mật riêng tư của người đã khuất. Suốt thời gian chung sống, tôi đã tin tưởng vợ, thì hà cớ gì, khi cô ấy nằm xuống, tôi lại phải nghĩ ngợi thế này? Thế nhưng, chẳng muốn hình ảnh vợ trong lòng bị ảnh hưởng bởi những hoài nghi không đáng, tôi quyết định cứ tìm hiểu xem sao…

Mọi góc khuất trong cuộc sống của vợ tôi dần được phơi bày. Danh bạ điện thoại lưu vô số tên đàn ông. Tin nhắn, chát chít qua lại mới là điều bất ngờ nhất. Tôi tưởng như đang đối diện với lời lẽ của ai kia, chứ không phải vợ mình. Thậm chí, tôi đã ngỡ rằng, hẳn là nhầm lẫn gì đó, chứ vợ tôi làm gì có những tâm sự, những than thở, những òn ỉ xin xỏ mà tôi đang phải chứng kiến rành rành trước mắt. Cô ấy kể lể rằng hôn nhân là sai lầm, cuộc sống rất buồn và cô đơn, chồng vừa thô bạo vừa vô tình, đời sống gối chăn lạnh nhạt, gia đình chồng khó ưa, con cái thờ ơ này nọ...

Hóa ra, những thứ vật chất kia chính là “chiến lợi phẩm” mà cô ấy thu hoạch được sau những tin nhắn, cuộc điện thoại than van; ỉ ôi... Những dịp lễ tết này nọ, vợ tôi đều vòi vĩnh nhiều quà cáp từ các “mối” khác nhau. Cơ hội gặp gỡ tiếp xúc trong công việc đã cho cô ấy dễ dàng phát triển “khả năng bản thân” kiểu ấy, thật là… Tất nhiên, đời chẳng cho không ai cái gì. Những lần hẹn hò “tâm sự” vẫn còn rành rành, cứa nát trái tim tôi, người đàn ông khốn khổ vừa góa vợ đã phải chịu thêm một cú trời giáng…

Tôi thật sự không biết phải hiểu sao đây. Vợ tôi có vấn đề gì về tâm sinh lý? Hay chỉ là thói giải trí khó tin của một người phụ nữ kiệm lời, sống nội tâm, có vẻ bề ngoài khá dễ gây thiện cảm? Cô ấy đi lừa thiên hạ vì thiếu thốn, hay vì có sở thích bệnh hoạn? Tôi chỉ muốn hỏi thẳng người nằm dưới mộ sâu, vì sao nỡ đối xử với chồng con như thế. Rằng hà cớ gì, cô ấy phải diễn vở tuồng kia trong bao năm dài, để thỏa mãn cái tôi của mình, hay vì cô ấy coi gia đình chỉ là cái vỏ bọc đáng nguyền rủa?