“Mèo mả, gà đồng” là cái chi chi…

Chồng em ngày trước chưa bao giờ cho em cảm giác ấy. Chính vì vậy, dù bị mắng là “mèo mả, gà đồng” em vẫn không muốn chia tay.

Anh ấy và em đều đã một lần đổ vỡ. Chúng em quen nhau 4 năm nhưng chưa tính chuyện cưới xin vì ai cũng như chim sợ làn cây cong. Tuy vậy, chúng em đã sống với nhau như vợ chồng, anh ấy thường xuyên lui tới và qua đêm tại nhà trọ của em.
Khi biết chúng em quen nhau, mẹ anh phản đối quyết liệt và gọi tụi em là phường “mèo mả, gà đồng”. Nhiều lần bà ấy đến nhà trọ của em để bắt con trai về và mắng mỏ em dụ dỗ con bà. Đôi lúc em cũng thấy nản và muốn trả anh ấy về cho gia đình, tuy nhiên, mỗi lần dự định như vậy thì chúng em lại quấn quýt nhau hơn.
Anh nói rằng, anh từng có bạn gái, sau đó cưới vợ nhưng không ai làm cho anh hạnh phúc như em. Ngược lại, em cũng thấy anh ấy là người đàn ông rất tuyệt vời khi hai đứa gần gũi. Chồng em ngày trước chưa bao giờ cho em cảm giác ấy. Chính vì vậy, dù bị mắng là “mèo mả, gà đồng” em vẫn không muốn chia tay.
Tuy nhiên, mới đây, em gặp lại người bạn trai cũ ngày còn đi học, bạn nói chuyện với em rất nhiều và khuyên em nên xem lại mối quan hệ này. Nói như bà mẹ của anh ấy thì có hơi quá đáng nhưng người ta yêu nhau thì phải hướng tới xây dựng gia đình hạnh phúc, sinh con đẻ cái chứ không đơn thuần là làm cho nhau sung sướng trên giường.
Em thấy hoang mang. Thời nay người ta chưa cưới mà sống chung với nhau đầy ra đó, chẳng lẽ họ cũng là phường “mèo mả, gà đồng” hay sao? Nhưng nếu cứ duy trì tình trạng này thì em cũng không thấy tương lai gì. Năm nay em đã 36 tuổi…
Nguyễn Thị Hồng Chi (Vũng Tàu)
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Bạn thân mến,
“Mèo mả, gà đồng” là câu người ta dùng để chỉ những mối quan hệ trai gái không đàng hoàng; thường là “quan hệ ngoài luồng” hoặc kiểu như “ông ăn chả, bà ăn nem”…
So sánh với tình trạng của các bạn hiện nay thì đúng là bà mẹ của anh ấy có hơi quá đáng khi dùng khái niệm này để chỉ mối quan hệ của các bạn. Đối với xã hội và pháp luật, các bạn không có gì sai bởi cả hai đều chưa vợ, chưa chồng; không giành vợ, giật chồng của ai. Các bạn đều đã trưởng thành, mỗi người tự chịu tách nhiệm trước hành vi và hậu quả việc mình làm.
Tuy nhiên, điều anh bạn cũ nói cũng đáng suy nghĩ. Đành rằng hiện nay, xã hội phát triển, lối sống tân thời du nhập vào xã hội chúng ta và ảnh hưởng rất nhiều đến giới trẻ; xu thế “yêu là cho” hay “sống thử” đang trở nên phổ phiến trong các bạn trẻ; nhưng điều này cũng gây ra những hậu quả khó lường. Trước tiên là về mặt tâm lý. Nếu ai cũng không muốn ràng buộc bằng quan hệ hợp pháp thì con cái (nếu có) của những người ấy sẽ rất thiệt thòi. Còn nếu như các bạn cứ sống mà không biết ngày mai thì đó cũng là một cách sống không được khuyến khích.
Gia đình là nền tảng của xã hội. Gia đình tốt thì xã hội mới tốt. Nếu không có gia đình thì xã hội sẽ dần tàn lụi vì lấy ai sinh con đẻ cái, lấy ai duy trì những giá trị truyền thống để xã hội phát triển? May mắn là hiện nay, số đông vẫn nghĩ xây dựng gia đình là cần thiết chứ không chỉ là chơi cho vui, thích thì chiều…
Trở lại câu chuyện của các bạn. Xem kỹ thì hình như các bạn đến với nhau chẳng có mục đích, định hướng gì rõ ràng; cũng không phải là tình yêu mà chỉ là do hai người… làm cho nhau sung sướng trên giường. Không phải võ đoán nhưng chính suy nghĩ và hành vi của các bạn đã nói lên điều này: Trước đây, chưa có ai làm cho nhau sung sướng như vậy!
Bạn nên nhớ rằng, “cái sự sung sướng” ấy rồi cũng sẽ mất đi khi người ta lớn tuổi, sức khỏe suy giảm hoặc nếu như một trong hai người mắc phải chứng bệnh gì đó khiến khả năng tình dục suy giảm. Nếu mối quan hệ của các bạn chỉ dựa trên sức hút mãnh liệt đối với nhau trên giường thì khi điều đó không còn, cũng có nghĩa là không còn chất keo kết dính nào khác. Tất nhiên, mối quan hệ ấy sẽ “keo rã, hồ tan”.
Năm nay bạn đã 36 tuổi, cái tuổi chín chắn trong nhận thức nhưng lại là tuổi sắp vào giai đoạn cuối của thời kỳ sinh sản tốt nhất của người phụ nữ. Nếu bạn muốn lập gia đình, sinh con đẻ cái bình thường, xây dựng một tổ ấm hạnh phúc, bền chặt như những người phụ nữ khác thì có lẽ nên nghiêm túc nhìn nhận lại mối quan hệ hiện nay của mình.
Bạn đã hoang mang có nghĩa bạn bắt đầu lo lắng, nghi ngờ và muốn xem xét lại tình trạng của mình. Đành rằng thời nay người ta chưa cưới mà sống chung với nhau đầy ra đó và xã hội cũng không quá khắt khe để xem đó là phường “mèo mả, gà đồng” nhưng bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc nếu mãi sống trong tình trạng sống mà không thấy tương lai!
Bạn nên bàn với anh ấy để sớm có “kết luận cuối cùng” cho tình cảnh của mình bởi thời gian không chờ đợi ai cả…

Tình yêu vô điều kiện

Ngày ấy, biết tôi vướng vào ma túy, cô hàng xóm vẫn yêu - một tình yêu vô điều kiện. 

Giữa đêm, tôi giật thót, bàng hoàng. Tôi mơ thấy mình còn nghiện ngập hoặc đang đi cai. Nếu không có vòng tay gia đình, có người vợ chặt dạ thủy chung, chắc giờ này tôi vẫn còn ngập trong cơn ác mộng đó.

Vướng vào ma túy từ năm 1996, khi đang học trung cấp kỹ thuật, tôi được ba mẹ cho cai ở nhà hơn mười lần. Nghe đồn ở đâu có thầy thuốc giỏi về cai nghiện ma túy, dù xa xôi, tốn kém thế nào, ba mẹ tôi cũng tìm đến. Ngày ấy, biết tôi vướng vào ma túy, cô hàng xóm vẫn yêu - một tình yêu vô điều kiện. Cô giấu gia đình chuyện tôi nghiện và một đám cưới rỡ ràng được tổ chức vào năm 2001. Có vợ, tôi có thêm một người để gây tổn thương. Tôi trở thành người gian dối, vô cảm. Tranh thủ lúc vợ sơ hở, tôi lấy tiền dành dụm để mua ma túy. Tôi luôn kiếm cớ để vợ đưa tiền, lúc báo bệnh, lúc khai bị cảnh sát giao thông phạt…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Khi phát giác mọi chuyện, gia đình vợ không muốn con gái tiếp tục chịu khổ. Những lúc vợ buồn giận, bế tắc, quay về nhà, mẹ ruột lớn tiếng đuổi xua: “Con phải bỏ nó, nếu không thì đừng về đây nữa!”. Mặc, vợ tôi vẫn yêu. Vợ chồng đùm túm nhau đến ở nhờ nhà người quen, thuê nhà trọ, kể cả gửi tôi về quê nhằm cách ly với ma túy. Vợ tôi lãnh kết hoa gia công để tôi không “nhàn cư vi bất thiện”. Buổi sáng, vợ đi bán, khóa trái cửa nhốt tôi trong nhà. Tôi bị giam nhưng thức ăn luôn đầy đủ vì vợ chu đáo nấu nướng để sẵn.

Tôi đi cai nghiện tại Trung tâm Phú Đức (Bình Phước) năm 2004. Vợ tôi ở nhà một mình mang thai không có chồng chăm sóc, rồi vượt cạn mồ côi. Ở trường cai nghiện, tôi may mắn được học ngành công tác xã hội của trường ĐH Mở TP.HCM. Đèn sách đến khuya, tôi quay quắt nhớ nhà, nhớ vợ, thương đứa con trai đầu lòng chưa một lần thấy mặt cha. Do sinh nở, nuôi con nhỏ và bận mưu sinh, vợ tôi ít lên thăm nhưng luôn gửi đến tôi những lời động viên. Nghe tin có chuyến xe của thân nhân từ TP.HCM lên trường thăm học viên không may bị lật trên đường, tôi thót tim, nghĩ: “Nếu ba, mẹ, vợ, con… của mình ngồi trên chiếc xe đó thì sao?". Nỗi lo trở thành động lực. Hằng ngày, tôi dồn sức vào việc học tập, giúp đỡ các học viên khác.

Năm 2008, được trả về, tôi đứng lặng hồi lâu trước cổng trường, thầm dặn lòng đừng sa ngã. Gia đình đối xử tế nhị để tôi không mặc cảm “con nợ, sống bám”, nhưng vẫn kiểm soát bằng sự quan tâm để tôi không tiếp xúc trở lại với môi trường xấu.

“Chuyến xe” tình thương của bao người đã đưa tôi về ngôi nhà hạnh phúc. Sợi dây xích cai nghiện tại nhà ngày nào giờ trở thành dây treo bao cát để tôi tập thể dục thể thao, rèn luyện sức khỏe. Đôi mắt từng đẫm lệ của vợ tôi giờ đã biết cười…

Chuyện những người phụ nữ “nhắm mắt để chồng cặp bồ”

Ấy thế mà lòng căm thù trong lòng chị dồn nén tới mức kiên quyết bằng mọi cách giữ chồng.

Mặc dù các cuộc hôn nhân không tình yêu không thể hiện các dấu hiệu tiêu cực hay mâu thuẫn quá rõ ràng, nhưng sống chung với người mà mình không yêu thương thì liệu điều đó là giải pháp thông minh hay tai hại?

Cuộc sống luôn luôn thay đổi và đôi khi con người cũng vậy, khi yêu người ta có thể "chết" vì nhau hi sinh tất cả cho nhau tất cả nhưng cái thứ gọi là tình yêu nồng cháy đó không còn hiện hữa nữa thì người ta lại có thể sẵn sàng hành hạ nhau, làm khổ nhau bằng trăm nghìn cách trên đời. Và có người còn thẳng thừng tuyên bố "không ly hôn để hành hạ đối phương của mình".

Chị Nhung một người nhan sắc thuộc hạng mặn mà, chị làm nhân viên văn phòng cho một công ty ở Hà Nội. Vợ chồng chị sống với nhau cả chục năm trong cảnh cả hai đều đã "ngán" nhau như nước với lửa. Chồng chị Nhung vốn là một ông sếp lớn trong một công ty tư nhân, từ ngày lên sếp anh bắt đầu bỏ bê vợ con nhà cửa, cặp kè với những em chân dài, trẻ đẹp ngang nhiên trước mặt chị. Thậm chí, anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ đi dự các cuộc họp, dịp vui chơi với đối tác.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Ấy thế mà lòng căm thù trong lòng chị dồn nén tới mức kiên quyết bằng mọi cách giữ chồng. Lý do ngược đời ấy là do chị quá căm tức mấy cô chân dài ấy nên không thể để chồng mình tự do đến với "bồ nhí" một cách hợp pháp. Cả công ty chị tôi khi biết chuyện ai nấy cũng xôn xao bàn tán về cái triết lý "dại gì bỏ chồng để chúng nó danh chính ngôn thuận mà đến với nhau". Chị Nhung quan niệm: Nếu bỏ chồng thì chị không thể chịu đựng được cảm giác hả hê của cô bồ nhí đã từng có lần đến trước mặt chị bắt chị nhường chồng.

Và cũng đã ngót chục năm sống trong cảnh chứng kiến chồng cặp bồ ngang nhiên, nhưng chị Nhung vẫn không có ý định kết thúc cuộc hôn nhân vốn dĩ đã rất ngột ngạt của mình.

Biết chồng ngoại tình mà vẫn “ngậm bồ hòn làm ngọt” cũng là tình trạng mà chị Lan, Đông Anh, Hà Nội đang vướng vào. Tuy nhiên, hoàn cảnh của chị Lan lại khác.

22 tuổi, Lan chưa một ngày đi làm thì đã lấy chồng. Chồng Lan làm sếp trong một doanh nghiệp lớn, anh kiếm được rất nhiều tiền, lo cho mẹ con Lan đủ thứ. Kiếm được nhiều tiền, anh cũng tự cho mình cái quyền điều khiển mọi thành viên trong gia đình theo ý mình, anh bắt Lan nghỉ việc ở nhà chăm sóc con để anh yên tâm công tác.

Từ đó, anh ta đi tối ngày, và cặp kè với hết người này đến người khác. Ban đầu chồng Lan còn giấu giếm, sau đó anh công khai cặp kè với người này người kia trước mặt Lan. Lan chán chồng lắm nhưng lại không thể nhờ sự giúp đỡ từ hai bên gia đình. Bố mẹ chồng Lan thì bênh con trai cho rằng tại Lan đẻ con gái nên chồng mới ngoại tình. Cuộc sống của Lan có tất cả nhưng không có hạnh phúc.

Được thể, chồng Lan mang tiền đi mua cho gái, cô ta chỉ bằng tuổi con Lan. Không thể chịu đựng được, Lan đã từng tìm đến nhà tình địch định cho cô ta một trận, nhưng chưa kịp đánh cô ta thì Lan đã bị chồng đánh. Anh ta bảo tiền do anh ta làm ra, anh ta muốn cho ai thì cho, mẹ con Lan không có quyền gì cả.

Lan muốn một ngàn lần kí vào đơn ly hôn, nhổ toẹt vào bộ mặt hám gái đó trước khi ôm con ra khỏi nhà. Lan muốn chửi một lần cho đã kẻ đã làm cuộc đời cô nên nông nỗi này. Nhưng Lan chưa một lần đi làm, ly hôn rồi ai sẽ nuôi con của Lan? Thêm nữa, có chồng giàu nên cuộc sống sung sướng quen rồi, giờ muốn có tiền cũng ngại làm việc.

Lan tâm sự: "Hiện tại cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng nhạt nhẽo, ai làm việc người nấy. Sống cùng một mái nhà nhưng chúng tôi không ăn cùng mâm, không ngủ cùng giường, không chuyện trò hay chia sẻ với nhau bất cứ chuyện gì. Bù lại, chồng tôi vẫn đưa tiền đầy đủ để tôi chi tiêu trong gia đình, thi thoảng đón con, hai bên nội ngoại có việc gì cũng góp mặt, nhưng cũng thường xuyên vắng nhà, qua lại với người tình. Tôi chẳng buồn gào khóc hay lồng lộn đòi gặp mặt tình địch hoặc một mực bắt anh ta chọn tôi hoặc cô ta nữa. Tôi thấy lòng tê dại và không còn yêu chồng. Một tuần chồng về nhà ngủ được 2, 3 đêm là nhiều. Còn lại anh ngủ ở đâu thì không đến phần tôi được tra hỏi. Nhận lương về chồng cho cả chục triệu, ngay cả lúc đưa tiền cũng không nhìn mặt nhau. Tôi tự soi gương thấy mình đâu đến nỗi, điều gì làm chồng ghẻ lạnh đến thế?"

Không giống như Lan, Hoa không chịu ly hôn chồng dù biết chồng mình đang ngang nhiên cặp bồ với cô đồng nghiệp cùng cơ quan. Lí do Hoa đưa ra là cô sợ dư luận đánh giá, sợ người khác nói này nói nọ. Nên đã gần ba năm, Hoa cứ nhắm mắt mặc chồng công khai đi lại với tình địch. Nếu ai đó có mách Hoa về chuyện chồng cô có dấu hiệu "ăn chả" thì Hoa lại tìm cách bao biện. Hoa tâm sự: "Cả nhà em chưa có trường hợp nào vợ chồng phải ly hôn cả. Em mà ly hôn, bố mẹ em chắc sẽ sốc lắm. Hơn nữa, em cũng sợ người khác nói ra nói vào vì bao năm nay trong mắt mọi người chồng em vẫn là người tử tế, đàng hoàng, tự dưng ly hôn người ta sẽ đánh giá em thế này, thế nọ, nhất là con cái em sợ chúng không chịu nổi áp lực...".

Cố duy trì cuộc hôn nhân đến hơi thở cuối cùng, những người phụ nữ này sẽ mất đi cơ hội để nhận được hạnh phúc. Tồi tệ hơn, khi trái tim và tinh thần của bạn không thoải mái, hài lòng, nó sẽ dẫn đến nhiều vấn đề về thể chất khác. Bạn sẽ chẳng thể khỏe mạnh và đem lại niềm hạnh phúc cho con cái mình khi cuộc sống vợ chồng không mang lại cho bạn niềm vui, cảm giác trao yêu thương và nhận được thương yêu.

Nỗi nhọc sắm vai hạnh phúc

Dù không phải là diễn viên nhưng họ đã gồng mình diễn vai những người hạnh phúc.

Đang đi ngoài đường, tôi phải dừng lại vì tiếng điện thoại reo liên tục. Giọng Hằng, em họ tôi, hét toáng lên trong điện thoại: “Em vừa thấy ông Thanh, chồng chị Loan, vào khách sạn với cô nào đó. Nhìn ông ấy hiền lành thế mà...”. Hằng định nói thêm nữa nhưng tôi tắt máy và gọi ngay cho chị Loan. Tưởng đâu Loan sẽ gào khóc, hỏi ngay địa chỉ khách sạn để đến bắt tận tay, day tận mặt nhưng giọng chị yếu xìu: “Chị biết rồi”.

Vì con?

Chị Loan làm phó giám đốc chi nhánh ngân hàng tại quận 1, TP HCM; còn anh Thanh, chồng chị, làm trưởng phòng của một công ty chứng khoán. Họ có nhà lầu, xe hơi và 2 cô con gái đang du học ở Singapore. Nhìn họ, ai cũng ngưỡng mộ vì sự thành đạt, hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn, học giỏi. Khi biết anh Thanh có người khác, không chỉ Hằng mà tôi cũng sốc nặng. Chị Loan xinh đẹp, giỏi giang thế kia thì anh Thanh còn đòi hỏi gì nữa?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
“Anh chị tuy sống chung nhà nhưng đã ly thân mấy năm nay rồi. Vợ chồng chị giao ước với nhau việc ai người đó làm, có người mới thì người kia không được ghen tuông nhưng phải khéo để mọi người không biết, kể cả 2 đứa con” - giọng chị Loan nghèn nghẹn. “Sống như vậy mà chị chịu được sao? Chia tay là điều không ai muốn nhưng em tin 2 con chị sẽ hiểu, thông cảm” - tôi phản đối. Chị cười buồn: “Chia tay vào lúc này không được đâu, nhất là khi bé Thi còn nhỏ quá. Nếu anh chị chia tay, con bé sẽ bỏ học về nước ngay. Rồi việc vợ chồng gãy đổ sẽ ảnh hưởng đến gia đình hai bên, công việc làm ăn của anh chị...”. Chị còn nói thêm nhiều lý do nữa nhưng tôi chẳng nhớ hết.

Vậy mà mới hôm qua, tôi lại thấy vợ chồng chị tay trong tay đến tham dự đám cưới của một người bà con. Trong mắt mọi người, họ vẫn là cặp đôi rất hạnh phúc.

Sợ bị cười chê

Nhiều cặp vợ chồng cố gắng diễn cảnh hạnh phúc dù gia đình họ đã đứng bên bờ vực tan vỡ. Chỉ có người trong cuộc mới biết mình “gồng” được bao lâu nữa, như trường hợp của Hoa - ngụ đường Dương Bá Trạc, quận 8, TP HCM.

Ngày Hoa lên xe hoa, bà con và bạn bè ai cũng mừng vì cô lấy được chồng giàu có. Nhưng về nhà chồng, Hoa mới té ngửa khi tất cả những gì cô và mọi người nghĩ đều không thật. Ngay trong đêm tân hôn, mẹ chồng Hoa ngọt nhạt: “Bên ngoài bây giờ đầy cướp giật, đeo trang sức nguy hiểm lắm, con đưa đây mẹ giữ cho”.

Điều đó không làm Hoa buồn bằng việc chồng cô hằng ngày phát tiền đi chợ và bắt kê khai mua món gì, bao nhiêu tiền và còn dư bao nhiêu phải trả lại. Thuộc loại người “đo lọ muối, đếm củ hành” nhưng chồng Hoa ra ngoài lại khoe khoang tặng vợ quần áo đẹp, xe xịn, son phấn đắt tiền... “Sao em không vạch mặt anh ta cho mọi người biết?” - tôi thắc mắc. Hoa giải thích: “Xấu chàng hổ thiếp chị ạ. Quan trọng hơn, em sợ ba má ở quê biết được, lo nghĩ thì tội lắm. Cứ để mọi người nghĩ em đang rất hạnh phúc”.

Cũng như Hoa, Bích - bạn tôi - cố gắng tạo một vỏ bọc hạnh phúc hoàn hảo cho mình dù cuộc hôn nhân của cô chỉ tồn tại trên giấy tờ. Mỗi khi có ai hỏi đến Bích, bà Năm - mẹ cô- lại khoe: “Vợ chồng nó hạnh phúc lắm. Mới tháng trước, vợ chồng nó còn gửi tiền về cho thím sửa lại nhà”.

Bà Năm hay khoe con gái lấy chồng giàu, đi xuất ngoại, thường xuyên gửi tiền về... Song, chỉ ai thân thiết mới biết được Bích đang phải cày ngày cày đêm ở xứ người để trả nợ cho hợp đồng kết hôn giả, thỏa mãn ước mơ được ra nước ngoài của cô và gia đình.