Ly hôn có dễ?

Khi những tổn thương đã ở mức “cận đỉnh”. Ly hôn, coi dễ mà khó lắm, không đùa được đâu bạn à…

Tôi ngồi dựa lưng vào tường, nức nở như đứa trẻ bị đòn. Càng khóc càng có trớn, nước mắt nước mũi cứ tuôn ra ròng ròng. Bao nỗi giận hờn, tức tưởi, tủi thân, chán chường, mỏi mệt như gom lại, đầy ứ. Trong đầu chỉ vang lên hai chữ duy nhất và liên tục: Ly hôn, ly hôn, ly hôn!
Đây không phải là lần đầu tôi nghĩ đến việc đạp đổ mái gia đình vốn đã lỏng lẻo, tạm bợ từ lâu của mình. Chúng tôi thật sự không hợp nhau. Không phải là lỗi do ai, mà đơn giản, vì cả hai khác biệt nhau nhiều quá, từ lối sống, suy nghĩ, tính cách, mọi thứ… Chúng tôi không (hoặc chưa phát hiện ra) có người thứ ba xen vào. Nhưng, sự chịu đựng nhau thì có lẽ đã đến đỉnh điểm mất rồi.
Chồng tôi hay nhậu, đã nhậu vào là quên hết mọi thứ. Anh chậm chạp, sống đại khái, ít có kế hoạch, dù chỉ là những dự định sát sườn kiểu như sáng mai cần thức dậy lúc mấy giờ, chiều nay ai sẽ đón con, rồi đi đâu làm gì; nói chi tới những chuyện xa xôi hơn như sửa nhà, sắm xe này nọ. Tôi lại là một phụ nữ khá chỉn chu, không chịu nổi sự bừa bãi, tùy tiện. Tôi ghét mùi rượu bia, thuốc lá nồng nặc từ chồng. Còn anh, chắc cũng vô số lần phát điên với cái tính nóng như lửa, luôn quát nạt la lối của vợ…
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chúng tôi có hai đứa con đang học cấp I. Nhà ở một quận ngoại thành. Tôi luôn ao ước dời nhà về gần cơ quan để tiện đi làm, đi chơi, cho con học hành, nhưng giờ ly hôn, bán cái nhà đang ở ra chia nhau, thì tiền của mỗi người đều không đủ để mua một căn nhà khác, dù nhỏ; nói gì đến lựa chọn xa gần. Chỉ còn cách đi ở thuê. Mười năm đi làm, giờ trở lại cái thời túc tắc dọn nhà, chủ trọ lúc vui cho ở, lúc buồn đuổi đi, thật là… Tiền thuê nhà cũng là một khoản không nhỏ, nếu mang tiền bán nhà đi gửi tiết kiệm, lãi suất không thể đủ trả tiền trọ.
Ai sẽ nuôi con? Cô bạn thân từng cười cợt bảo, cái lợi duy nhất của việc sinh hai con là khi chia tay sẽ dễ… chia. Mỗi người một đứa ư? Con gái lớn sắp tới tuổi dậy thì, hay tủi thân, buồn bã, bình thường đã sống khá khép kín, nếu bỏ mặc nó cho ông bố hay đi nhậu đến khuya mới về, thường xuyên quên giờ đón con, nó sẽ ra sao giữa cuộc sống đầy bất trắc? Thằng con trai nhỏ luôn bám mẹ như sam, đêm không có mẹ xoa lưng là trằn trọc mãi, tôi nỡ nào… Mà nuôi đứa nhỏ, buông đứa lớn, thằng con trai trưởng thành không có bố bên cạnh, cũng không phải là ý hay. Tôi sẽ nuôi hai đứa luôn, bố chúng phụ cấp? Cũng được, đó là giải pháp hay nhất lúc này. Tôi sẽ sáng sáng dậy sớm, quát đứa lớn, la đứa nhỏ, túi bụi với cặp sách, hối hả cho kịp giờ quẹt thẻ ở công ty. Chắc chắn tình hình sẽ còn bi đát hơn hiện tại. Chiều hớt hải về đón con, lo cho chúng ăn, tắm rửa, học bài, là đã tối khuya. Tôi sẽ sống cho mình vào lúc nào, liệu cầm cự được bao lâu trước khi trầm cảm mà chết?
Nhỏ bạn thủng thẳng, tính ra ly hôn vẫn đâu có lợi? Bạn sẽ phải làm quần quật để kiếm tiền trang trải, túi bụi vì một mình chăm lũ nhóc. Hai người chung tay vẫn hơn chứ, đúng không nào? Suy nghĩ kỹ đi. Sao không bơ đi mà sống, hở? Thực sự bạn muốn gì? Một người đàn ông tối tối về nhà ăn cơm với vợ con, đêm đêm thủ thỉ trò chuyện, sáng sớm cùng đón bình minh lên ư? Cũng có đấy thôi. Nhưng, một gã như thế, chắc chắn sẽ lười lao động, chỉ được cái… đĩ miệng (xin lỗi!) như thằng chồng mình đây này!
Tôi nắm tay bạn sau câu nói cười ra nước mắt ấy. Bạn lấy chồng khá lâu, nhưng chẳng dám sinh con. Chồng bạn đẹp trai, chu đáo, ga lăng, lãng mạn. Đủ cả, còn đòi hỏi gì nữa! Bạn cười chua chát. Ngoài cái việc ăn rồi… nằm ngửa, hắn chẳng buồn nhấc thân đi làm. Ly hôn với mình dễ và đơn giản hơn bạn nhiều, vì mình không có gì để tiếc nuối hay lo lắng. Chẳng vướng bận con cái. Tiền bạc cũng rủng rẻng. Nhưng, để rồi được gì?
Không ly hôn thì được gì? Bạn phân tích, lúc đau ốm, hư xe ngoài đường, hoặc nổi máu giang hồ cãi lộn với ai đó, bạn vẫn có một người đàn ông “chính chủ” để gọi điện thoại, kêu ra ứng cứu. Đi làm cũng không lo bị quấy rối, vì bạn đang là gái có chồng. Lúc nào cần đi xa, làm biếng, có ngay tài xế không công để sai bảo. Đêm hôm trong nhà có đàn ông vẫn yên tâm hơn là thui thủi ra vào. Chẳng phải có người đàn bà còn mua dép, sắm quần đùi của nam giới về, giả vờ bỏ rơi rớt ngoài sân, để đánh động cho kẻ xấu là nhà mình cũng có đàn ông như ai đấy nhé, đừng manh nha trộm cướp, hiếp đáp đó sao? Đàn bà thiếu hơi đàn ông không phải là nhuận sắc, tình dục đều đặn cũng tốt cho sức khỏe đấy. Đừng cứ nặng nề lên rằng, phải yêu đương rung cảm mới có thể làm chuyện ấy. Lăn tăn làm gì cho mau già, mau xấu, hở bồ!
"Thử nhìn mà xem, sau ly hôn, chông chênh, yếu đuối, bạn sẽ dễ sa vào tay một gã chẳng ra gì, đời càng thêm bi kịch. Chi bằng tìm cách cải thiện mối quan hệ đang có sẵn. Hắn dù sao vẫn là cha của con mình, không ai thay thế tốt hơn đâu. Chưa cần tỏ vẻ là “vì con”, nhưng một khi đã làm mẹ rồi, thì cuộc sống của mình không phải chỉ do bản thân mình quyết là được".
Tôi lùng bùng cắt ngang, thôi thôi, lúc khác bàn tiếp, mình phải vô công ty, trễ rồi. Cảm giác hăng hái muốn dứt khoát cho xong đã vơi bớt ít nhiều theo những phân tích trắng trợn, trần trụi của bạn. Soi gương cái, xem mắt còn sưng hum húp không đã. Cuộc sống mà vui quá, hạnh phúc quá thì sẽ bị người ta ganh ghét. Nhưng buồn bã thất bại, thì người ta cũng sẽ xem thường, soi mói, xét nét. Rùng mình bởi ý nghĩ, đàn bà ra đường, không chồng không con, chẳng phải là chuyện tốt đáng khoe. Gia nhập vào cái hội “bỏ chồng” của công ty, thật ra cũng là việc chẳng đặng đừng… Thử ra ngoài làm ăn, giao thiệp, sau câu giới thiệu tôi đã ly hôn, đang nuôi hai con nhỏ mà xem. Cái nhìn của xã hội, tưởng văn minh lắm, nhưng vẫn đầy thành kiến khốn khổ đấy thôi!
Nhưng thời buổi nào rồi mà phải cam chịu như thế nhỉ? Đó là suy nghĩ thường trực của tôi, khi cuộc sống đầy những mỏi mệt cãi cọ liên miên. Mình sống chỉ một lần và sống cho mình, chứ không phải cho những điều tiếng phù phiếm kia. Không thử, sao biết phía trước chẳng có gì tốt đẹp hơn. Tôi đã hèn nhát, nhu nhược, sợ thay đổi. An phận với sự ổn định tạm bợ, giả tạo quá lâu, đến mức không dám đối mặt với xáo trộn. Nhìn người ta ly hôn chớp nhoáng, dễ dàng, thấy mà ham và... ngưỡng mộ! Bạn nghe xong lại bảo, là do chúng ta đã… già rồi, cái gì cũng đặt lên bàn cân đong đo đếm, cân nhắc thiệt hơn nhiều quá, nên không dám quyết một lần cho xong. Chứ bọn trẻ thì khác, chỉ cần mâu thuẫn chút đỉnh là bỏ nhau cái rụp, thấy không. Mà càng cố nắm níu, thì khi đến mức phải buông, người ta hầu như đã không còn gì để có thể coi nhau như bạn bè, bởi những tổn thương đã ở mức “cận đỉnh”. Ly hôn, coi dễ mà khó lắm, không đùa được đâu bạn à…

Tôi rất sợ vợ tôi lại lên cơn…

Tôi sợ Liên sẽ lên cơn, nhưng nếu cứ kéo dài cuộc sống thế này thì chắc có ngày tôi cũng tâm thần giống như vợ mình...

Mỗi lần có chuyện gây gổ, Liên lại lên giọng: “Tôi nói cho mà biết, thời gian tôi ở với anh còn lâu hơn cha mẹ anh đó”. Đó là một thực tế vì tôi đã xa gia đình từ khi học cấp 3, học hết phổ thông, tôi vào đại học rồi đi làm, sau đó cưới vợ, tính ra thì thời gian 18 năm tôi sống với Liên vẫn dài hơn những người thân của mình.

Đôi khi tôi tự hỏi: Tại sao mình có thể sống với một người đàn bà chanh chua, đanh đá, lắm lời, xấu bụng như vậy? Rồi tôi tự trả lời là vì nếu không sống với Liên, tôi có thể gặp một mụ đàn bà khác còn nanh nọc hơn, như vợ của mấy ông bạn tôi chẳng hạn.

Đã dặn lòng như vậy, nhưng lần đó khi Liên giở giọng như cũ, tôi không kềm được. Tôi chửi thề và tát vợ hai cái khá mạnh. Liên ngã dúi dụi, sau đó lồm cồm bò dậy và lại... chửi: “Tao nói không phải sao mà mày đánh tao? Cả cái dòng họ nhà mày tao coi khinh vì suốt ngày chỉ biết xin xỏ, ăn bám. Mày đừng có lớn lối. Ai cho mày ăn ngon, mặc đẹp? Mẹ mày là tao, cha mày cũng là tao nè...".

Đúng là đồ đàn bà ngu dại. Con giun xéo lắm cũng oằn, huống hồ chi tôi là một con người. Lần này tôi quyết vùng đứng lên giành lấy độc lập, tự do cho mình. Tôi nói với Liên: "Cha mẹ tôi ở dưới quê, còn cô phải lo cho tôi ăn, tôi mặc là vì bao nhiêu tiền lương tôi đã đưa hết cho cô. Bây giờ nếu nói vậy thì tôi không cần đưa nữa mà sẽ thuê người nấu cơm tháng. Còn cái nhà này, cũng chẳng phải của cô nên tôi cứ ở. Nếu thấy bất tiện thì ngăn đôi".

Tôi nói vậy rồi bỏ ra ngoài bởi nếu tôi còn ở lại thì chắc chắn tay chân tôi sẽ lên tiếng chứ tôi không nhịn nhục được nữa..

Tôi quen Liên khi mới lên Sài Gòn học. Khi đó cha mẹ Liên có khu phòng trọ cho thuê, tôi ở đó suốt 4 năm đại học. Liên hơn tôi 4 tuổi. Mới đầu tôi gọi là "chị", xưng "em", nhưng sau đó Liên nói để ý thương tôi và bảo tôi gọi tên chứ đừng kêu bằng chị. Được một thời gian thì mẹ Liên cũng nói bà thấy tôi hiền lành, chất phác, chăm chỉ học hành nên muốn gả con gái cho tôi. Bà chỉ có một cô con gái duy nhất nên muốn chọn lựa nơi đàng hoàng. Tôi nghe nói riết cũng xiêu lòng. Thế là ra trường, tôi ở lại thành phố. Sau đó chúng tôi cưới nhau.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi không phải kẻ bất tài vô dụng. Tôi đi làm chỗ tốt, lương cao nhưng tôi không chơi bời hoang phí. Tôi đưa hết tiền lương cho vợ và chăm chỉ cày như một con trâu. Rồi chúng tôi ra riêng cất nhà. Vợ tôi bảo: "Đợi thêm vài năm nữa làm ăn khấm khá rồi hãy đẻ con nghe anh". Tôi dẫu rất nóng ruột nhưng vì thấy những lý lẽ vợ đưa ra cũng có lý nên cũng nghe lời. Thế nhưng sau đó, khi muốn có con thì mãi chẳng thấy. Chúng tôi đã đổ bao nhiêu tiền của để chữa trị nhưng vẫn không có kết quả.

Không biết vì không có con nên tính tình Liên thay đổi hay là do tác dụng phụ của thuốc mà vợ tôi như biến thành một người khác. Những lời ngọt ngào âu yếm không còn; vợ tôi hay nói trống không, sau đó bắt đầu nói tục, chửi bậy, hỗn hào… Ban đầu tôi ngạc nhiên, lựa lời góp ý cho vợ nhưng đáp lại là sự bực dọc, nóng nảy. Dần dần, tôi không nói nữa.

Đến lúc đó thì Liên bắt đầu ghen. Trước tiên là những lời nói bóng gió, sau đó Liên chửi thẳng mấy chị, mấy em đồng nghiệp thân mật với tôi. Giận quá, tôi bảo : "Đúng là đồ đàn bà ngu dại! Nếu cô cứ ghen bóng, ghen gió như vậy thì tôi làm cho có thật để tha hồ ghen nghen".

Nghe vậy, Liên lu loa: "Biết mà, anh chê tôi già, tôi xấu; chửi tôi là đồ đàn bà ngu dại nên muốn bỏ tôi mà chưa có lý do". Tôi nói là dù tôi rất chán vợ nhưng tôi không dại gì mà ngoại tình bởi tôi còn có phẩm giá của tôi; ở công ty, tôi là người có địa vị, uy tín nên không thể hành sự hồ đồ. Nghe vậy thì vợ tôi càng điên hơn: "Anh thừa nhận là chán vợ rồi, vậy anh ngon thì cứ đi kiếm con khác thay chỗ con vợ già này đi". Tôi chỉ còn biết thở dài.

Chuyện vợ tôi thay tâm, đổi tánh, tôi không dám than thở với ai nhưng rủi sao, có lần mẹ và em gái tôi lên chơi, đúng lúc vợ tôi "lên cơn", thế là mẹ giận bỏ về. Tôi chạy theo dúi vào tay mẹ mấy triệu, năn nỉ: "Mẹ đừng giận, tại vợ con buồn bực vì chữa trị mãi vẫn không có con nên đâm trái tính, trái nết như vậy".

Mẹ tôi không nói gì nhưng từ đó không lên chơi nữa. Liên cũng không thèm gởi tiền về cho cha mẹ tôi như trước, tôi đành phải giữ lại một phần tiền lương để gởi về. Thế là Liên vu cho tôi "nhím" tiền lại để cho bồ bịch và chơi gái, suốt ngày cứ ra rả như kẻ tâm thần.

Trước đây tôi không nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng sau lần tôi đánh vợ thì ý nghĩ đó cứ ngày càng lớn lên trong đầu. Tôi không biết khi nói ra điều này với Liên thì phản ứng của cô ấy thế nào nhưng thú thật là tôi rất sợ. Tôi sợ Liên sẽ lên cơn và làm điều gì đó mà tôi không lường trước được. Thế nhưng nếu cứ kéo dài cuộc sống thế này thì chắc có ngày tôi cũng tâm thần giống như vợ mình...

Hạnh phúc tùy tâm…

Đó là kết luận mà tôi rút ra được, ngay sáng nay, khi tôi đọc được bức thư một cô vợ trẻ gửi chồng...

Bức thư được hàng trăm lượt like và đến hơn 60 người chia sẻ - một con số không phải là nhỏ với một người phụ nữ chưa bao giờ nổi tiếng!

Bức thư rất đơn giản, cảm ơn người đàn ông ở bên cô ấy suốt 5 năm qua, vì tất cả những việc anh ấy làm. Mà những việc anh ấy làm thì hết sức bình thường (cũng y như tôi và các ông chồng của nhiều người khác!). Chồng của cô vợ ấy không phải là mỗi năm đưa mẹ con cô ấy đi chơi bao nhiêu chuyến hay mua cho cô ấy bao nhiêu món quà. Cô cảm ơn người đàn ông ấy vì những khoảnh khắc anh ấy chơi với con mỗi buổi sáng ngủ dậy, vì những bữa tối muộn anh ấy trở về nhà và ăn những món ăn đơn giản mà cô ấy nấu với sự hào hứng và lòng biết ơn (vì đã cho anh ăn), cô cảm ơn vì anh ấy, dù làm việc rất vất vả để kiếm tiền nuôi gia đình (chưa giàu) nhưng luôn vui và cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian, vì có hai mẹ con cô ấy ở bên… Đại loại cô cảm ơn anh vì đó là anh ấy, một người đàn ông bình thường như nhiều người đàn ông khác!

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Có thể nhiều phụ nữ, khi đọc đến đây, sẽ bảo rằng, mình cũng chỉ cần một người đàn ông bình thường thế thôi! Như cô bạn gái của tôi chẳng hạn, cũng vừa chiều qua thôi, đã khóc nức khi hỏi ý kiến tôi – một người đàn ông, về chồng bạn! Chồng bạn vừa từ chối không đi du lịch cùng bạn và cơ quan bạn mùa hè này vì anh ấy đang rất bận. Chồng bạn là giám đốc của một công ty có 100 công nhân và thời buổi khó khăn này, với anh ấy, mục tiêu là làm sao công ty vẫn đứng vững và không ai phải nghỉ việc. Bạn phàn nàn rằng, anh về nhà lại cắm mặt vào máy tính, hoặc cùng lắm chơi với con chút rồi lăn ra ngủ, chẳng mấy khi chuyện trò chia sẻ với vợ. Hằng ngày, anh ấy chỉ giúp được bạn mỗi một việc đưa con đi học buổi sáng là hết. Tôi hỏi thế chuyến đi Đà Lạt hồi đầu năm của gia đình cậu thì sao? Bạn bảo: Thì cũng từ đầu năm rồi, giờ đã là mùa hè…

Hôm qua, khi nghe bạn kể chuyện, tôi thật sự không biết nói như thế nào, kể ra thì những đòi hỏi của bạn cũng không phải không có lý, bạn ao ước một người đàn ông bình thường, về nhà đúng giờ, ăn cơm với vợ con, đi du lịch cùng gia đình và để vợ được hãnh diện khoe chồng với đồng nghiệp… Thế nhưng, sáng nay, khi đọc bức thư gửi chồng của cô vợ kia, tôi lại nhận ra rằng, trên đời này, chẳng có mẫu người đàn ông giống nhau, cũng giống như những người phụ nữ, họ nghĩ khác nhau về hạnh phúc. Có người thì vui vẻ với những thứ rất bình thường, chấp nhận sự chưa hoàn hảo (trong một giới hạn nào đó) và thấy lấp lánh, có người thì, như cô bạn tôi, thấy mọi thứ chồng làm đều là chưa đủ và luôn so bì… Và vì thế, hạnh phúc là tùy tâm mỗi người.

Nhưng chắc là đàn ông thích những phụ nữ, như cô vợ viết thư kia, nhìn thấy những lấp lánh trong những thứ không thực sự hoàn hảo của hạnh phúc.

Chậm lại, để yêu thương

Yêu thương và được yêu thương, quan tâm và được quan tâm là những nhân tố để một gia đình hàn gắn lên mái ấm hạnh phúc.

Cuối năm ngoái, bố tôi nằm điều trị tại khoa Hồi sức cấp cứu của một bệnh viện lớn ở Hà Nội. Tôi đến đây chăm ông. Khi mấy người trong phòng bệnh còn đang nói chuyện, kể với nhau về tình hình bệnh tật thì ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào. Ngay sau đó vào cửa là cả một đại gia đình giàu có gồm người mẹ, vợ chồng hai người con và ba đứa cháu ăn mặc trau truốt, phụ nữ mặc áo dài, đàn ông mặc comple, kèm theo có một anh chàng thợ ảnh. Gia đình họ vào phòng rồi đến bên giường của một người đàn ông bệnh nặng người đặt đầy dây rợ, nội khí quản thở máy để chụp ảnh gia đình. Mấy người trong gia đình định thay bộ đồ bệnh nhân bằng bộ lễ phục trắng đại tá cho ông bố bệnh nặng. Nhưng do người bố đang phải thở máy vướng dây rợ quá nhiều nên không cách nào mặc đồ vào được.

Loay hoay mãi không xong, người vợ bèn nhìn thấy bác bệnh nhân giường bên cạnh khổ người chắc cũng tầm tầm người chồng liền lên tiếng nhờ vả:

- Nhà em không mặc được quần áo, nhờ bác mặc bồ đồ của ông ấy chụp cái ảnh. Sau này em ghép mặt nhà em vào để làm cái ảnh thờ. Thế rồi bức ảnh cũng hoàn thành. Sau cùng, người thợ ảnh còn gợi ý:

- Bà lại chụp cảnh đang chăm sóc ông đi.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bà ấy lóng ngóng đặt tay lên người chồng. Ông chồng lúc đó không rõ ý thức còn tỉnh táo không vì ông đang thở máy, cũng không nói được, nhưng dường như không cam lòng, ông cứ ú ớ liên tục quay mặt đi nơi khác. Anh thợ ảnh phải sửa cho bà vợ, một tay đặt trên đầu, một tay đặt nhẹ lên ngực, nhìn vào ống kính. Chụp! Sau khi công việc chụp ảnh của gia đình hoàn tất, mọi người trong nhà nọ giục nhau: “Nhanh về thôi, muộn rồi”. Người con dâu hình như cũng hơi ngại, quay lại chào mọi người trong phòng. Và không một ai trong gia đình họ nán lại thêm một chút với người bệnh. Họ đến cũng nhanh và rồi đi cũng nhanh. Công việc còn lại giao hết cho cô osin bệnh viện.

Cạnh giường bố tôi cũng có một bà xấp xỉ tuổi 60. Bà bị đột quỵ, liệt một nửa người. Gia đình cũng phải thuê một người chăm sóc riêng. Nhưng hàng ngày, tôi luôn thấy ông chồng và cậu con trai đến thăm, ngồi nói chuyện xoa bóp và cả bón cho bà ăn nữa. Cứ có thời gian là hai người họ lại đến thăm để trò chuyện với bà.

Hóa ra cuộc sống lại có những thái cực như vậy. Gia đình đôi khi lại chẳng phải là chỗ dựa vững chắc, lại là yêu thương nhau vô điều kiện. Khi ốm đau bất kỳ ai cũng nhạy cảm và họ cần hơn bao giờ hết lời động viên an ủi của người thân. Thế nhưng đâu phải ai cũng làm được điều đó.

Không biết những người trong gia đình nọ có nghĩ đến sẽ có lúc họ ốm đau, bệnh tật. Lúc đó họ cũng phải nằm trên giường bệnh như người bố kia…

Yêu thương và được yêu thương, quan tâm và được quan tâm là những nhân tố để một gia đình hàn gắn lên mái ấm hạnh phúc.