Lấy nhầm “Chí phèo”, vợ uất ức “liều chết“

Cuộc sống bây giờ giống như hỏa ngục thì thà liều một phen sống mãi rồi ra sao thì ra...

Chị trưởng phòng tổ chức bực bội bảo tôi: “Cô về thu xếp chuyện nhà cho xong rồi hãy trở lại làm việc, tôi hết chịu nổi rồi!”.
Đâu phải chỉ chị sếp bực mình mà chính tôi cũng hết chịu nổi với cách hành xử của Khanh. Ngày nào anh cũng đến công ty réo tên tôi mà chửi. Rồi anh gọi điện thoại cho giám đốc yêu cầu sa thải tôi. Chưa hết, anh gọi điện cho bất cứ ai trong công ty mà anh tìm được số điện thoại. Anh rêu rao trên mạng là tôi theo trai, bỏ bê nhà cửa, chồng con.
Anh làm tất cả những điều đó chỉ để bêu xấu tôi, làm cho tôi phải xấu hổ, nhục nhã mà bỏ việc, quay về những ngày tháng ăn bám, sống phụ thuộc vào anh như một dây tầm gởi. Nhưng lòng tôi đã quyết, 10 năm đã quá đủ cho một sự hi sinh nhưng không hề được báo đáp.
Trong mắt anh, từ một người vợ vì thương chồng, yêu con, chấp nhận lùi lại phía sau để chồng rảnh rang lo cho công danh sự nghiệp, tôi bỗng trở thành một người thừa thãi, đáng khinh, chẳng bằng ai, đúng hơn là chẳng giống ai.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tôi không nhớ chính xác chuyện đó bắt đầu từ khi nào, chỉ biết rằng, anh bắt đầu so sánh tôi với người này người khác. Khi tôi phản ứng thì anh còn khiêu khích: “Tao nói không phải sao mà mày cãi? Mày coi mày có bằng ai trong số vợ của bạn tao không? Chừng nào mày bằng họ thì mày mới có quyền nói”.
Hôm đó Khanh có rượu nên tôi không đôi co. Thế nhưng Khanh lại cho đó là “khi dễ” nên sấn tới bóp cổ tôi: “Tao nói với mày mà sao mày không trả lời? Mày không trả lời tao cho mày nín luôn”. Nếu không có bác Tư hàng xóm bất ngờ qua nhà mượn mấy cái ghế nhựa vì nhà có khách thì có lẽ tôi đã bị chồng bóp cổ đến chết.
Mấy hôm sau, Khanh lại kiếm chuyện: “Tiền tao đưa đâu hết rồi mà mày cho tao ăn như cho heo ăn vậy?”. Tôi biết Khanh kiếm chuyện nên cố dằn lòng: “Bây giờ cái gì cũng lên giá... Anh đưa 3 triệu đồng mỗi tháng, em gói ghém lắm mới đủ”. Khanh dằn mạnh chén cơm: “Hay là mày đút nhét cho bà già mày dưới quê?”.
Tôi hết chịu nổi rồi nên buông chén cơm: “Xin anh đừng có mày tao như vậy, nếu không, em không nói chuyện với anh nữa”.
Tôi vừa dứt lời thì đã nghe một tiếng “choang”. Chén cơm trên tay Khanh đã bay vô tường vỡ tan tành. Anh nhào sang túm tóc tôi: “Hôm nay mày dám trả treo hả? Vậy thì tao cho mày trả treo nè...”. Vừa nói, Khanh vừa đập mạnh đầu tôi vô tường.
Trước nay khi vợ chồng gây gổ, tôi luôn nhịn Khanh vì sợ xấu hổ với hàng xóm, nhưng lần đó, bản năng sinh tồn đã khiến tôi vùng dậy. Lấy hết sức bình sinh, tôi xô mạnh Khanh ra rồi chạy ra trước nhà la lớn: “Bớ người ta, giết người...”.
Chẳng mấy lúc mà bà con hàng xóm đã có mặt đông đủ. Khanh xấu hổ nên bỏ lên lầu, bác tổ trưởng dân phố và chị cán bộ phụ nữ gọi mãi vẫn không chịu xuống. Cuối cùng mọi người ra về sau khi căn dặn tôi, có chuyện gì thì phải kêu lớn như vậy.
Tối đó, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, tôi chốt chặt cửa phòng, không dám ngủ vì sợ Khanh tiếp tục kiếm chuyện. Thế nhưng cả đêm đó không có chuyện gì. Sáng ra, vừa trông thấy tôi, Khanh đã cười nhạt: “Cô giỏi lắm nhưng đừng tưởng tôi chịu thua. Tôi chán cái bản mặt cô lắm rồi. Cô cứ ở nhà với hai đứa nhỏ, mẹ con tự lo đi”.
Tôi không biết Khanh định làm gì, mãi mấy hôm sau tôi mới nghe anh dọn đến ở với một người đàn bà làm chung công ty. Họ bồ bịch với nhau đã lâu, tôi có nghe đồn đãi nhưng không dám hỏi Khanh vì biết chắc, hỏi lơ mơ là ăn đòn.
Khanh đi biền biệt, không về cũng chẳng gọi điện thoại. Ba mẹ con tôi phải vay mượn tiền của anh em, bạn bè sống đắp đổi. Đến lúc ấy tôi mới thấm thía thân phận tầm gởi của mình. Giá mà tôi có công việc, có thu nhập thì đâu khốn khổ như bây giờ.
“Cô phải tìm một công việc để làm chớ không thể cứ mãi phụ thuộc vào chồng như vậy. Cô thấy rồi đó, chồng bỏ đi là mẹ con nheo nhóc”- chị cán bộ phụ nữ nói vậy khi đem tiền đến cho tôi mượn. Chị bảo có chỗ quen, có thể xin cho tôi làm nhân viên văn phòng, ít nhất thì cũng đủ tiền rau cháo...
Tôi đi làm được mấy bữa thì Khanh đến công ty quậy tưng bừng. Giám đốc công ty dù rất thông cảm nhưng cuối cùng cũng hết chịu nổi, phải cho tôi nghỉ việc. Tôi tự mình đi tìm nơi khác. May mắn là có một công ty đang cần nhân viên phục vụ. Tôi xin, họ nhận liền.
Lần này tôi làm được gần 1 tháng thì Khanh mới tìm đến. Vậy là bổn cũ soạn lại. Chồng tôi vẫn giở thói Chí Phèo như cũ. Trời ơi, tôi hết chịu nổi rồi, tôi bị ức chế lắm rồi. Tôi gọi điện thoại về quê cho anh hai của Khanh nhưng ông anh chồng chẳng giúp được gì vì “cái thằng đó nó du côn lắm, anh không dám rớ vô đâu”.
Tôi cầu cứu chị chồng ở gần đó thì chị cũng chịu thua: “Ai mà nói được nó, chị sợ nó lắm. Lơ mơ nó cào nhà chị”. Tôi lại báo tổ dân phố. Bác tổ trưởng lại dặn “chừng nào nó quậy thì la thiệt lớn...”.
Trời ơi, tôi phải làm sao đây? Hết cách rồi, giờ tôi phải tự cứu thôi. Tôi không biết chồng tôi đi, về lúc nào, tốt nhất là tôi phải thủ sẵn một con dao nhọn, cùng đường tôi sẽ liều với anh ta chớ tôi hết chịu nổi rồi. Cuộc sống bây giờ giống như hỏa ngục thì thà liều một phen sống mãi rồi ra sao thì ra...
Tôi điên lắm rồi. Nếu cần tôi cũng sẽ thành Chí Phèo chứ lần này tôi nhất định không buông xuôi cuộc đời mình vì một người chồng mà trong mắt anh ta, vợ con không chỉ là của nợ mà còn không phải là con người...

Những “lần đầu tiên”

Rồi thì lần đầu tiên anh đi suốt đêm không về, lần đầu tiên chị bắt gặp anh thậm thụt nhắn tin cho một nữ đồng nghiệp...

Chị luôn nhớ những gì lần đầu tiên xảy đến với mình. Những chuyện bình thường và xa xưa như lần đầu đi gặp nha sĩ, dự sinh nhật bạn, bị “chào cờ” trước lớp, bị mẹ mắng… Mỗi lần hồi tưởng, cảm giác hồi hộp, xúc động, lo lắng… ban sơ ấy vẫn rõ mồn một trong chị. Đó cũng là lý do chị gật đầu nhanh chóng khi anh ngỏ lời hỏi cưới sau chưa đầy một năm quen biết. Anh là người khác phái đầu tiên chị chấp nhận đưa đón, đi cà phê và nắm khẽ bàn tay, sau đó là hôn nhẹ lên môi và siết lấy nhau trong vòng tay ấm nóng. Chị sợ, nếu anh chị không thành đôi, nỗi ám ảnh “đầu tiên” sẽ đeo đẳng chị suốt đời.

Đêm tân hôn, anh nồng nặc mùi bia rượu, hùng hục biến chị thành người đàn bà của anh rồi nhanh chóng lăn kềnh ra ngủ, để mặc những giọt nước mắt hụt hẫng của chị rơi vào thanh vắng. Đêm đầu tiên ấy đã đóng đinh chị vào nỗi ngại gối chăn, mỗi ngày qua đi lại bị thái độ thờ ơ, qua quýt trong mọi việc của anh làm chai mòn tình cảm.

Anh hiếm khi tặng quà cho vợ, không thích đi ăn ngoài, ít tụ tập bạn bè. Những kỷ niệm giữa hai vợ chồng vì thế mà ngày càng ít. Thật may, khi vừa nhận ra điều đó thì chị mang thai. Suốt thời gian thai nghén, khó ở trong người hay thèm ăn giữa đêm, chị đều âm thầm chịu đựng vì lần đầu tiên chị than thở mà chưa kịp mè nheo, anh đã nhíu mày gắt: “Làm như thế gian có mỗi mình em mang bầu”.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Hôm bụng quặn lên cơn đau đầu tiên, chị vẫn im lặng nhìn anh đi làm như thường lệ. Chị một mình đón taxi vào bệnh viện, rồi gọi cho mẹ chị. Nằm trên giường đợi, chị cắn răng mà nước mắt vẫn trào ra, nghe mẹ chia sẻ với sản phụ giường kế bên mà như vỗ về mình: “Con so thì đau vậy chứ con rạ không đến nỗi”.

Cảm xúc lần đầu được làm mẹ đã xoa dịu tất cả. Chị mãn nguyện với bản sao thu nhỏ của mình, khóc, cười, xót xa, vỡ òa hạnh phúc theo từng cái đầu tiên của đứa trẻ như mọc răng sữa, sụt sịt cảm sốt hay bi bô gọi mẹ… Chị rộng lượng hơn trước những vụng về, thô lỗ của chồng, rưng rưng hạnh phúc trước từng cử chỉ nô đùa của hai cha con.

Lần đầu tiên anh làm chị tổn thương là vào giữa đêm khuya, chị dỗ cả tiếng đồng hồ mà con vẫn ngằn ngặt khóc. Trong lúc bế con với nào chăn quấn, nào tã, nào khăn, lỉnh kỉnh bình sữa, lọ nước, chị vuột tay để con bé tuột xuống nệm. Con bé không sao, chỉ khóc nấc lên vì sợ, nhưng chị lại khóc theo nó vì câu nói vô tình của anh: “Đàn bà gì mà mỗi việc bế con cũng không nên thân”. Trước giờ, chị chăm con đêm hôm, anh vẫn ngủ vô tư, có phụ giúp gì chị đâu.

Lần đầu tiên anh gọi chị bằng “mày” là ở giữa chốn đông người, sau khi anh nhận được điện thoại phàn nàn từ phía công ty đối tác, cúp máy rồi mà anh vẫn không giấu được bực tức, chửi đổng. Lúc đó chị đang tay xách nách mang theo đúng kiểu bà mẹ cả lo lần đầu đưa con đi công viên, vừa lên tiếng nhờ anh một tay, anh dấm dẳng: “Đi có một chút mà dọn cả cái nhà theo”. Chị thấy vẻ mặt anh căng thẳng nên tỏ ra quan tâm: “Có chuyện gì vậy anh?”, không ngờ anh gầm gừ: “Mày lo cho con đi, không lo xong thì đừng có nói”.

Dù sau đó về nhà, anh đã nhũn nhặn giải thích lý do chữ “mày” nhưng cảm giác bị mắng oan vẫn quanh quẩn theo chị cả khi lên giường ngủ. Giá mà anh vừa ghì lấy chị vừa thì thầm vài câu dịu ngọt, có thể chị đã quên, sẽ không khổ sở tưởng tượng những điều tệ hại tiếp theo. Cô bạn thân sau khi biết chuyện đã tỉnh bơ cười: “Nhiều cặp vợ chồng “mày, tao” bùm chéo suốt ngày nhưng ra đường vẫn cứ ngời ngời. Lần đầu nên vậy, lần sau là quen thôi, cũng bình thường”, nghe mà não lòng.

Rồi cũng tới lần đầu tiên chị bị ăn cái tát của anh. Trước giờ biết tính chồng thô bạo và nóng nảy, chị luôn dặn mình nín nhịn. Chỉ vì tính toán tiền nong, xài nhiều xài ít, gửi biếu nội, ngoại chút quà... mà cả hai lôi ra trăm chuyện tủn mủn từ thời vợ chồng son, dây mơ rễ má cả những chuyện chẳng liên quan. Trong phút chốc, chị quên mất… câu thần chú: “Nín nhịn, nín nhịn” của mình... Tát vợ xong, anh hậm hực bỏ đi, để chị ngồi nhìn theo, bẽ bàng với cảm giác năm ngón tay thô bạo còn rát trên mặt. Chị nhớ thời con gái, các chị em trong nhà vẫn thường bảo nhau: “Sau này đừng bao giờ để chồng đánh. Đánh được cái đầu tiên sẽ đánh cái thứ hai, thứ ba”. Giờ chị đang trải nghiệm cái tát đầu tiên, bất lực và sợ hãi nghĩ chồng mình rồi sẽ “quen tay” mỗi khi anh tranh cãi mà đuối lý…

Chị chở con đi, như mọi cuối tuần, hai mẹ con vẫn quanh quẩn với nhau ở nhà bà ngoại, nhưng mẹ chị nhận ra ngay nỗi u uất trong lòng cô con gái út… Mẹ chị thở dài kể, ngày xưa ba từng đánh mẹ vài lần, có lần còn ra tay ngay giữa chợ, nhưng chẳng lẽ vì thế mà bỏ nhau. Ngay cả chồng chị hai, người đàn ông mẫu mực và thành đạt nhất trong mấy người anh rể, người mà chị luôn ngưỡng mộ, cũng từng “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với vợ, đến nỗi chị hai phải nhập viện, nhưng anh chị đã vượt qua giai đoạn tăm tối đó để êm ấm đến giờ. Quan trọng là sau chuyện không hay đó ta rút ra được điều gì. Để xảy ra xô xát lần đầu giữa hai vợ chồng không hoàn toàn là lỗi của đàn ông. Để xảy ra lần tiếp theo, tiếp nữa thì càng xét đến lỗi của người đàn bà… Nghe mẹ phân tích mà chị buồn rũ người.

Rồi thì lần đầu tiên anh đi suốt đêm không về, lần đầu tiên chị bắt gặp anh thậm thụt nhắn tin cho một nữ đồng nghiệp, lần đầu tiên chị phát hiện anh có quỹ đen…

Họp lớp sau 15 năm ra trường, chưa tới mười người mà đến bốn người đã ly hôn. Duy trì mỗi tháng gặp nhau và hàng ngày cập nhật thông tin trên Facebook, dần dần thân tình hơn, mỗi người biết được hoàn cảnh thật của nhau. Năm người phụ nữ còn lại, trong đó có chị, thì hết ba người tâm sự đã từng ngoại tình. Người thứ tư thú nhận đang có những phút xao lòng. Chị ngần ngừ mãi mới kể thật, tám năm gắn bó với người mà chị không yêu, chị chỉ ước gì mình trở nên vô cảm. Nhưng, ngoài chồng ngoài vợ thì chị không dám. Cô bạn có “thâm niên” ngoại tình nghe vậy, cười chua chát: “Lần đầu thì tớ run lắm chứ, nhưng mãi rồi quen. Mấy ổng cũng ăn vụng lung tung, dại gì mình chung thủy”. Cô bạn khác có vẻ nghiêm túc: “Không giữ được chồng thì… giữ được mình cũng tốt. Chứ lỡ một lần, khó dừng lại được…”.

Cũng từ những buổi họp lớp đó, chị gặp lại anh bạn học năm nào. Chị bối rối trước ánh mắt đăm đắm, không dám nghe trọn câu tán tỉnh của anh. Biết đàn ông nhiều khi quen thói trêu hoa ghẹo nguyệt, chị cũng cố cười theo câu đưa đẩy, để rồi về nhà đối diện với người chồng vô tâm, gia trưởng, chị bỗng bâng quơ tiếc cho mình. Anh sẽ để chị phải chịu đựng những lần đầu tiên nào nữa? Trong cuộc đời của mỗi người phụ nữ, phải chăng bất kỳ chuyện gì, chỉ cần vượt qua được lần đầu tiên thì sau đó mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn?

Lần đầu tiên chị nằm bên chồng, giật mình khi thấy mình đang nghĩ về người nào khác... Và, cũng là lần đầu tiên chị khổ sở nhận ra mình cứ mãi vấn vít những “lần đầu tiên”, mà không hề chuẩn bị tâm thế hay tìm cách gia giảm, tránh né những lần sau đó…

Giải cứu trái tim

Không biết mẹ có cảm thông hay lại oán trách đứa con dâu đã để trái tim mình rung động với người đàn ông khác?

Chồng mất sớm vì bệnh nan y, để lại hai đứa con sinh đôi chưa tròn năm, mình tôi vật lộn với cuộc sống đầy gian nan. May mà có gia đình bên nội giúp đỡ, mẹ con tôi mới vượt qua những khó khăn, tạo lập được cuộc sống riêng.

Nhờ trời, sau nhiều năm vất vả, tôi cũng đã tạo lập được một cơ ngơi khá vững vàng. Hai con vào lớp Một cũng là lúc tôi gặp được người đàn ông sẵn sàng cùng tôi chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Anh là một giáo viên, đã ly hôn vì bị vô sinh không điều trị được. Vợ anh đã có gia đình khác, có con. Anh vẫn ở một mình cho đến khi quen tôi. Biết tôi đã có con, anh vẫn muốn tiến tới hôn nhân, hứa sẽ trở thành một người cha tốt.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi yêu anh nhưng vẫn hoang mang. Tôi đã hứa với mẹ chồng sẽ không đi bước nữa, sẽ ở vậy nuôi con, thờ chồng. Và, quan trọng là tôi không muốn con mình có cha dượng. Vì vậy, tôi đã từ chối anh, chỉ muốn anh làm bạn tình, chứ không phải làm chồng. Anh không đồng ý. Vậy là chúng tôi chia tay nhau. Anh chuyển công tác về quê.

Mẹ con tôi có đầy đủ mọi thứ và tôi tự hào vì đã lo được cho con đàng hoàng mà không cần phải dựa vào người đàn ông nào. Chỉ có điều tôi không dám nói ra, là tôi luôn cảm thấy trống trải. Tôi nhận ra nỗi cô đơn dằn vặt mình trong những đêm dài trăn trở trên chiếc giường rộng, nhận ra có những thứ không thể bù đắp được bằng tiền bạc. Cô đơn với một người phụ nữ còn xuân sắc như tôi thật đáng sợ!

Đôi khi tôi chợt nhớ đến anh, có ý nghĩ đi tìm anh nhưng rồi không dám… Ba năm rồi chưa gặp lại nhau, không biết anh giờ ra sao, có còn giữ tình cảm với tôi hay đã có một bến bờ nào khác? Nhiều lần tôi tự hỏi lòng mình, tôi có thật sự cần anh trong quãng đời còn lại, tôi nên danh chính ngôn thuận đến với anh bằng lễ cưới hay chỉ nên là những người bạn như tôi từng nghĩ? Trái tim tôi như đang thúc giục tôi nên đi tìm hạnh phúc cho mình, còn lý trí lại bảo tôi dừng lại. Hóa ra, khi để vuột khỏi tay một thứ tình cảm sâu đậm mà mình tưởng là không quan trọng, con người ta sẽ chênh vênh và tiếc nuối biết chừng nào.

Nghĩ đến mẹ chồng và các con, tôi nghe lòng chùng lại. Thật sự tôi không biết mình có đủ tự tin để nói lời xin lỗi với mẹ chồng vì đã không giữ lời hứa và xin phép tái hôn? Không biết mẹ có cảm thông hay lại oán trách đứa con dâu đã để trái tim mình rung động với người đàn ông khác?

Trong bóng tối của đêm dài, lòng tôi tràn ngập nỗi cô đơn.