![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cuộc sống hiện đại thay đổi từng ngày, nhưng ở nhiều gia đình, dòng họ, việc nối dõi tông đường đã ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người. Và nạn nhân - những phụ nữ trí thức mạnh mẽ ngoài xã hội nhưng vẫn khó lòng bỏ qua “ải” cháu đích tôn...
Nếu anh không đến, thì em đã yên tâm với nỗi cô đơn mặc định của mình. Em sẽ thanh thản hơn nhờ liều thuốc thời gian nhiệm màu xoa dịu những tổn thương ngày cũ. An nhiên mà sống là cách em buộc mình phải lựa chọn; dẫu trong thâm tâm em vẫn tin ở đâu đó có người đợi em. Ừ thì, anh sát gần bên thôi, do em chưa kịp nhận ra, hoặc có khi anh thuộc về thì tương lai, em phải tiến về phía trước để số phận cho ta cơ hội gặp gỡ. Bao lâu rồi, em băn khoăn tự hỏi, thành phố bé thế thôi, sao em tìm hoài vẫn không thấy anh?
Nếu anh không đến, em đã chẳng phân vân xem mình có nên dấn vào cuộc yêu thêm lần nữa hay không. Dường như đã lâu lắm, em không còn cảm giác phải đối diện với con tim, yêu ghét, được mất, đắn đo, sợ hãi. Toan tính vốn không có trong tự điển tình yêu của riêng em. Đơn giản bởi em sợ. Những đớn đau cũ là quá nhiều, đủ để em lảng tránh mọi săn đón, mời mọc. Chân tình trốn ở nơi nao? Em e dè cả trước những dịu ngọt.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nếu anh không đến, em vẫn chưa bao giờ tin rằng, cuộc sống của mình sẽ kết thúc trong đều đặn tẻ nhạt, trong cà phê sáng ở căn tin công ty, trong những bữa cơm văn phòng đủ dinh dưỡng nhưng chẳng ngon lành gì; trong đôi lần tụ họp bạn bè; trong những dịp hội hè đình đám, đông vui và náo nhiệt. Chỉ riêng em biết tâm hồn đã lặng lẽ rời đi nơi khác mất rồi. Không, em không thể tin cuộc sống của em, đoạn đường em đi một mình ấy, sẽ kéo dài suốt kiếp, rằng chỉ có vậy thôi…
Dù có lúc nghe thiên hạ bâng quơ ở sân ga nào ba chữ “đợi tình nhân”, em thấy mình chạnh lòng ghê gớm. Ừ thì, em tự an ủi, có người hẹn em cuối phương trời. Là anh đấy mà! Chỉ là ta chưa đến lúc gặp được nhau. Em tự nhủ, mình hãy sống vui, lạc quan, yêu đời, giữ mái tóc làn da, giữ đôi môi nụ cười, giữ cuộc đời mình cho cái ngày đương nhiên sẽ đến ấy. Khi ta nhìn thấy nhau.
Ta mới gặp nhau được đôi lần, chỉ kịp lướt qua nhau, vội vàng, vương vấn, e ngại. Nhưng, cũng đủ để em mơ hồ trong lòng cảm giác: người đàn ông ấy, vốn chẳng phải em chủ đích đi tìm, cuối cùng, đã đến. Nhìn vào mắt anh, em hiểu lời yêu kia chẳng cần phải nói ra chúng ta cũng đều đã biết. Chưa kịp yêu nhau đâu, sao em đã vội lo, giông gió của những ngày tháng trước mặt, em biết lấy gì để dựa vào? Quẩn quanh trong em những loay hoay tự dối gạt mình, rằng có dám đón nhận tình yêu hay không, đó mới là quan trọng.
Anh biết không, dù có thế nào, em mãi mãi vẫn là cô gái tin vào hai chữ “nhân duyên”…
Lần cuối cùng anh gặp em là hôm lớp tổ chức liên hoan cuối khóa. Không có ai nghĩ rằng đó sẽ là buổi tiệc chia tay em. Hai hôm sau, anh nhận được tin em đã theo chồng ra nước ngoài. Mọi chuyện quá đỗi bất ngờ. Thảo nào mà hôm đó em đã mang đến một bó hoa màu tím - hoa lưu ly. Cứ tưởng em yêu lưu ly thảo nên tặng nó cho mọi người, nào ngờ đó là một lời chia tay thầm lặng…
12 năm rồi, anh bất ngờ gặp lại em giữa chiều Sài Gòn náo nhiệt. Suýt chút nữa em đã lướt qua giữa dòng người chen chúc. Anh gọi tên em thất thanh như sợ em tan biến. Mừng mừng, tủi tủi, 12 năm cho những lời trách hờn nghẹn ứ trong tim.
“Tại sao em đi mà không nói một lời? Tại sao em lại chọn cách ấy để biến mất khỏi cuộc đời anh? Tại sao… tại sao…?”. Bao nhiêu câu hỏi cứ tuôn trào như dòng thác cuồn cuộn trôi với bao yêu thương, hờn giận, nhớ nhung. Anh đâu biết, cuộc hôn nhân ấy chỉ là sự sắp đặt của người lớn. Nó không tồn tại trên thực tế. Bây giờ em đã trở về đây, vẫn một mình như khi rời bỏ nơi này...
![]() |
Ảnh minh họa. |
Ừ, thì đành vậy thôi bởi thời gian là một phương thuốc nhiệm mầu. 12 năm xa cách, anh đã chữa lành vết thương lòng, đã hồi sinh một tình yêu khác. Thế nhưng, anh không thể dối lòng là cuộc gặp chiều ấy đã gợi lên nhiều kỷ niệm. Giờ đây, giữa bộn bề cuộc sống, giữa những lo toan, muộn phiền, đôi khi anh lại thấy kỷ niệm ấy lung linh trở về. Anh biết mình vẫn chưa quên…