Khát con trai

Đứa con thứ hai chưa đầy năm tháng, anh đã đưa ra tối hậu thư: hoặc chị sinh tiếp hoặc hai người sẽ ly thân.

Nghe tin anh mất, lòng chị dửng dưng. Chỉ cách đây vài năm, có lẽ, chị không thể nào chịu nổi sự mất mát đó. Nhưng bây giờ, khi đã trải qua bao ê chề, trái tim chị như chai sạn. Chị bình tĩnh thu dọn đồ đạc, đưa hai con về chịu tang anh như một nghĩa vụ…
Vợ chồng chị lấy nhau qua mai mối của bạn bè. Tính anh hiền nhưng rất bảo thủ. Anh có những sở thích cố hữu mà anh không ngần ngại thổ lộ khi mới yêu như: thích lấy vợ cô giáo, chỉ thích có con trai, thích ở nhà cấp bốn, thích đi câu cá, chỉ mặc sơ mi quần tây… Chừng ấy sở thích, qua từng ấy năm, anh vẫn không thay đổi. Nhiều lúc, chị không biết anh lấy chị vì yêu hay vì chị đạt tiêu chuẩn anh đưa ra. Riêng chuyện con cái, ngay khi ăn hỏi, anh đã thủ thỉ: “Em phải sinh cho anh hai thằng cu nhé!”. Chị cứ tưởng anh đùa, hỏi lại: “Nếu em sinh toàn con gái thì sao?”. Anh chẳng ngại ngần, trả lời thẳng: “Thì anh nhờ người khác sinh”. Chị chợt rùng mình ớn lạnh, dự cảm chuyện chẳng lành…
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cưới nhau xong, chị ngấm ngầm nhờ bác sĩ tư vấn, vận dụng mọi phương pháp để có con trai. Biết tính chồng bảo thủ, chị xem đó là tấm hộ chiếu đảm bảo hạnh phúc gia đình. Nhưng, đứa con đầu lòng lại là con gái. Chị còn nhớ, lúc chị mới có thai, anh chăm sóc chị rất chu đáo nhưng đến khi siêu âm biết là con gái, anh bỏ mặc chị. Ngày chị sinh, anh nhậu say bí tỉ…
Con chưa đầy một tuổi, anh đã giục chị sinh đứa thứ hai. Chiều chồng và một lần nữa hy vọng, chị quyết tâm lần này phải có con trai. Nhưng, trời không chiều lòng người, cô con gái thứ hai ra đời trong nỗi buồn của mẹ và sự ghẻ lạnh của cha. Đứa con thứ hai chưa đầy năm tháng, anh đã đưa ra tối hậu thư: hoặc chị sinh tiếp hoặc hai người sẽ ly thân. Chị chỉ biết ôm con mà khóc. Hai lần sinh nở liên tiếp đã khiến chị kiệt sức, nếu sinh thêm đứa nữa, chị có nguy cơ mất việc làm. Trước sự im lặng của chị, anh ngang nhiên bỏ gia đình tìm bến đỗ mới để thỏa mãn mong muốn có con trai. Cũng may, bố chồng thương con dâu, động viên và hỗ trợ chị nuôi cháu, gia đình ông không nề hà chuyện con trai, con gái, chị vẫn là dâu con nhà ông. Chị không ngừng hy vọng anh chồn chân, mỏi gối sẽ quay về.
Nhưng, anh nào có để chị yên. Khi biết chắc chắn cô nhân tình mang thai con trai, anh về ép buộc chị ly hôn để cưới cô ta. Đến lúc ấy, chị không còn lý do gì để sống trong nhà anh nữa. Nhờ sự giúp đỡ của bố chồng, ba mẹ con chị ra riêng với một căn chung cư nhỏ, anh đón vợ mới về ở cùng gia đình. Ba tháng sau, vợ mới sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh, anh hoàn toàn thỏa nguyện. Có điều, đứa bé càng lớn càng không thấy có nét gì giống anh hay bên nội, khiến thiên hạ cứ bàn tán mãi. Bố chồng chị thỉnh thoảng qua thăm cháu cũng than vãn về cách sống phóng túng của cô con dâu mới, vốn làm ở quán bar. Anh bỏ qua ngoài tai mọi chuyện, chỉ cần nhìn thấy thằng cu là anh quên hết mọi thứ …
Anh mất đột ngột. Chưa kịp đưa tang anh, cô vợ mới đã vội vàng đem con đi mất. Suốt mấy ngày, chỉ có chị và hai đứa con gái cùng bố mẹ anh túc trực bên linh cữu, thu xếp cho lễ tang trọn vẹn…

Đắng cay phận "cây độc không trái”

Cứ mỗi lần nghĩ tới cả dòng họ nhà chồng đang trông chờ vào mình là muôn nỗi hoang mang lại ập về trong chị...

Cuộc sống hiện đại thay đổi từng ngày, nhưng ở nhiều gia đình, dòng họ, việc nối dõi tông đường đã ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người. Và nạn nhân - những phụ nữ trí thức mạnh mẽ ngoài xã hội nhưng vẫn khó lòng bỏ qua “ải” cháu đích tôn...

Nếu anh không đến

Quẩn quanh trong em những loay hoay tự dối gạt mình, rằng có dám đón nhận tình yêu hay không, đó mới là quan trọng.

Nếu anh không đến, thì em đã yên tâm với nỗi cô đơn mặc định của mình. Em sẽ thanh thản hơn nhờ liều thuốc thời gian nhiệm màu xoa dịu những tổn thương ngày cũ. An nhiên mà sống là cách em buộc mình phải lựa chọn; dẫu trong thâm tâm em vẫn tin ở đâu đó có người đợi em. Ừ thì, anh sát gần bên thôi, do em chưa kịp nhận ra, hoặc có khi anh thuộc về thì tương lai, em phải tiến về phía trước để số phận cho ta cơ hội gặp gỡ. Bao lâu rồi, em băn khoăn tự hỏi, thành phố bé thế thôi, sao em tìm hoài vẫn không thấy anh?

Nếu anh không đến, em đã chẳng phân vân xem mình có nên dấn vào cuộc yêu thêm lần nữa hay không. Dường như đã lâu lắm, em không còn cảm giác phải đối diện với con tim, yêu ghét, được mất, đắn đo, sợ hãi. Toan tính vốn không có trong tự điển tình yêu của riêng em. Đơn giản bởi em sợ. Những đớn đau cũ là quá nhiều, đủ để em lảng tránh mọi săn đón, mời mọc. Chân tình trốn ở nơi nao? Em e dè cả trước những dịu ngọt.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tình yêu giống như một bài văn. Có mở đầu, có đoạn giữa. Và sau đó là gì, anh nhỉ? Một dấu chấm hết chăng? Hay là một cái dấu ba chấm buộc phải chờ đợi, mỏi mòn, dấn mình vào đấy, đốt cháy bản thân dù đã chẳng còn quá bé bỏng để dại khờ?

Nếu anh không đến, em vẫn chưa bao giờ tin rằng, cuộc sống của mình sẽ kết thúc trong đều đặn tẻ nhạt, trong cà phê sáng ở căn tin công ty, trong những bữa cơm văn phòng đủ dinh dưỡng nhưng chẳng ngon lành gì; trong đôi lần tụ họp bạn bè; trong những dịp hội hè đình đám, đông vui và náo nhiệt. Chỉ riêng em biết tâm hồn đã lặng lẽ rời đi nơi khác mất rồi. Không, em không thể tin cuộc sống của em, đoạn đường em đi một mình ấy, sẽ kéo dài suốt kiếp, rằng chỉ có vậy thôi…

Dù có lúc nghe thiên hạ bâng quơ ở sân ga nào ba chữ “đợi tình nhân”, em thấy mình chạnh lòng ghê gớm. Ừ thì, em tự an ủi, có người hẹn em cuối phương trời. Là anh đấy mà! Chỉ là ta chưa đến lúc gặp được nhau. Em tự nhủ, mình hãy sống vui, lạc quan, yêu đời, giữ mái tóc làn da, giữ đôi môi nụ cười, giữ cuộc đời mình cho cái ngày đương nhiên sẽ đến ấy. Khi ta nhìn thấy nhau.

Ta mới gặp nhau được đôi lần, chỉ kịp lướt qua nhau, vội vàng, vương vấn, e ngại. Nhưng, cũng đủ để em mơ hồ trong lòng cảm giác: người đàn ông ấy, vốn chẳng phải em chủ đích đi tìm, cuối cùng, đã đến. Nhìn vào mắt anh, em hiểu lời yêu kia chẳng cần phải nói ra chúng ta cũng đều đã biết. Chưa kịp yêu nhau đâu, sao em đã vội lo, giông gió của những ngày tháng trước mặt, em biết lấy gì để dựa vào? Quẩn quanh trong em những loay hoay tự dối gạt mình, rằng có dám đón nhận tình yêu hay không, đó mới là quan trọng.

Anh biết không, dù có thế nào, em mãi mãi vẫn là cô gái tin vào hai chữ “nhân duyên”…