Kéo chồng ngoại tình về nhà

Nửa năm anh ra ngoài sống, nhớ anh, nhiều lần tôi mượn cớ nhờ anh về sửa ống nước, chỉ con học, phụ đám giỗ ba… cốt để gặp mặt. 

Cuối cùng anh cũng chịu quay về sau nửa năm chúng tôi ly thân. Khấp khởi mừng thầm, nào ngờ, đất trời như đổ sụp dưới chân khi anh chìa lá đơn ly hôn, bảo tôi ký.
Anh ôn tồn: “Đến mức này, có về sống với nhau thì mọi chuyện sẽ không còn như trước. Mình nên chia tay, cô có nhiều người theo đuổi, lựa chọn, họ xứng đáng hơn tôi”. Muốn níu kéo anh, muốn giải thích, song sĩ diện một lần nữa nổi lên, thôi thúc tôi hãy ly hôn đi, xem thử không có tôi, cuộc sống của anh sẽ thế nào, mối quan hệ giữa anh với tình nhân duy trì được bao lâu; rồi lúc nào đó anh sẽ quay về xin tôi tha thứ… Tôi đặt bút ký đơn.
Anh là người hiền lành, luôn bằng lòng với hiện tại, không muốn hơn thua ai nhưng cực kỳ dễ tổn thương nếu bị xúc phạm. Mười năm chung sống, anh vẫn là… nhân viên quèn làm việc cho một công ty phát hành sách. Mọi trang trải gia đình đều do tôi lo liệu. Tôi thật sự bị sốc khi biết anh ngoại tình. Người đàn bà anh yêu thua tôi mọi mặt: lớn tuổi hơn, nhan sắc trung bình, chủ một cửa hàng nhỏ mua bán sách báo cũ. Anh trở nên chướng mắt, thừa thãi trong ngôi nhà tôi mua trước khi cưới nhau. Tôi đuổi anh đi, viện lẽ vợ chồng nên ly thân để cùng nhìn nhận lại. Dù anh hứa sẽ chấm dứt quan hệ ngoài luồng, song tôi bất chấp. Tôi muốn trừng phạt anh, để anh gặm nhấm những sai trái của mình.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Nghe kể suốt hai tháng trời, ngoài giờ làm, anh chỉ ở lại công ty, tuyệt nhiên không “dan díu” đến người đàn bà kia càng khiến tôi hả dạ. Tôi đoan chắc, anh đã rất hối hận, biết điều gì là quan trọng, cần thiết: tình nhân hay mái ấm gia đình. Tôi đợi anh quay về xin lỗi, khi ấy, tôi sẽ tha thứ hết vì tôi vẫn còn rất yêu anh. Nhưng anh cứ im lặng khiến tôi càng điên tiết. Một đêm nghĩ quẩn, tôi vờ gửi nhầm tin nhắn cho anh: “Hôm nay đi chơi với anh rất vui. Em thích anh rồi đấy!”. Im lặng. Tự ái nổi lên, để rồi cứ cách dăm ba ngày, tôi giở tiếp màn kịch vờ gửi nhầm tin nhắn, nội dung cho anh thấy tôi đang hẹn hò với một người đàn ông thành đạt, rất yêu tôi. Tôi cho rằng việc mình làm sẽ đánh thức sự ghen tuông nơi anh, khiến anh lo sợ mà quay về.
Bạn bè anh kể lại, anh nhậu nhẹt nhiều hơn, tâm trạng rất… chán đời. Tôi thấy đã nư, lần nữa tin mình đúng. “Chiêu” cuối cùng của tôi là mượn một người bạn lái ô tô đưa tôi đến chỗ anh làm, vờ báo có chuyến công tác gấp nên giao lại việc học hành, đưa đón các con ba ngày tới cho anh. Nhìn tôi tình tứ khoác tay người đàn ông chỉn chu, sang trọng, anh nhíu mày khó chịu, trả lời tôi từng tiếng nhát gừng. Tôi vui, hả dạ bởi biết anh đang ghen. Chuyến công tác của tôi là ba ngày đến ở nhờ nhà của cô bạn thân. Lúc trở về, tôi nghe con gái khoe: “Ba đưa con đến ăn cơm nhà cô Ngân bán sách, cô tặng con nhiều sách lắm”. Tôi giận run người, điên loạn giật mớ sách trên tay con xé nát. Tôi còn trút giận lên con bằng trận đòn vì tội dám mang những thứ vớ vẩn, cũ nát về ngôi nhà sang trọng của mình.
Nửa năm anh ra ngoài sống, nhớ anh, nhiều lần tôi mượn cớ nhờ anh về sửa ống nước, chỉ con học, phụ đám giỗ ba… cốt để gặp mặt. Thế nhưng, khi thì anh trả lời: “Không có tôi, cô vẫn làm được hết mọi việc”, lúc đáp giọng tự ái: “Đâu phải cô là chủ nhà rồi muốn đuổi hay kêu ai về cũng được?”. Giờ đây, nghe con gái kể về trận đòn, anh gửi cho tôi tin nhắn: “Chiều nay sau giờ làm, tôi về bên ấy, cô có đi với ai hãy đợi tôi nói chuyện xong”. Tôi chảy nước mắt mừng rỡ khi nhận được thông báo của anh. Tôi tin, một người cha rất thương con như anh sẽ không muốn con sống trong bầu không khí ngột ngạt, bị lôi vào chuyện người lớn. Tôi sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện để tiếp tục cuộc hôn nhân. Vậy mà… Có phải “cái tôi” ngang bướng, sĩ diện cùng những việc làm ngốc nghếch của tôi đã đẩy anh đến gần với nhân tình, rời xa mái ấm, để tôi vĩnh viễn mất anh?

Trả giá cho sự lăng nhăng

Cũng như Nhi, Sơn đang phải trả giá cho những toan tính vụ lợi của chính mình…

Nhận tấm thiệp cưới của Nhi, tôi cứ đinh ninh chú rể là Đức, nhưng mở ra lại thấy một cái tên lạ hoắc. Sau ngày cưới, Nhi lột xác thành quý bà sang trọng. Bảy năm sau gặp lại, thêm một lần nữa, cô ấy làm tôi kinh ngạc…

1. Nhi và Đức quen nhau khi cả hai còn là sinh viên Trường ĐH Kinh tế TP.HCM. Ra trường, bạn bè ai cũng nghĩ họ sẽ sớm nên vợ nên chồng. Vậy mà...

Chú rể là Thịnh, Việt kiều Singapore. Nhi kể, đây là cuộc hôn nhân đã được hai bên gia đình sắp đặt trước. Nếu cô không chấp nhận, mẹ cô sẽ tự tử. Không biết Nhi nói có thật lòng không, nhưng nếu chỉ nhìn bên ngoài thì Thịnh có nhiều cái hơn Đức như đẹp trai hơn, giàu có hơn… Bằng chứng của sự giàu có đó là sau ngày cưới, Nhi bỏ hết đồ cũ, xài toàn hàng hiệu. Chiếc xe Max màu tím chở đầy tình yêu của cô và Đức cũng được thay bằng chiếc Dylan màu xanh ngọc. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp Thịnh đưa đón Nhi đi làm, đi mua sắm và thầm ghen tỵ với hạnh phúc của cô.

Nhưng, dường như Nhi không bằng lòng với hạnh phúc của mình. Cứ mỗi lần Thịnh qua Singapore công tác, Nhi lại tìm cách để “vui vẻ” với Đức. Nhi bảo, người cô yêu là Đức. Cô lấy Thịnh không chỉ vì chữ hiếu, mà còn vì tiền. Khi Thịnh đi công tác về, cô vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sau nhiều năm, gặp lại Nhi, thêm một lần nữa, cô gây sốc cho bạn bè. Nhi giờ trông tiều tụy và thật đáng thương.

Cô kể, sau nhiều năm vụng trộm với nhau, một ngày Đức “ném” vào mặt cô cái thiệp cưới, mỉa mai: “Tôi chỉ trả lại những gì cô đã cho tôi mà thôi”. Đau đớn, tủi nhục nhưng Nhi nghĩ mình vẫn còn có chồng, tự hứa sẽ hết lòng với chồng. Cô quyết định sinh con cho Thịnh, nào ngờ anh ta nói: “Cô có thai với thằng Đức, bây giờ nó bỏ cô, cô định lừa tôi nữa sao?”. Rồi Thịnh chuyển công tác về Việt Nam. Vài ba ngày, anh ta lại dẫn gái về nhà quan hệ ngay trên giường của vợ chồng cô. Anh ta còn thường xuyên đi nhậu về khuya, bắt cô hầu hạ. Không ít lần anh ta mượn rượu đánh đập cô. Khốn nạn hơn là trước mặt gia đình Nhi, Thịnh luôn luôn tỏ ra mình là người cao thượng, dù biết mối quan hệ của Nhi và Đức nhưng anh ta vẫn tha thứ. Vì vậy, Nhi có nói gì, gia đình cô cũng không tin. Khi Nhi nói muốn ly hôn, mẹ cô lại dọa tự tử. “Mẹ tôi mắc bệnh tim nặng, một cú sốc nhỏ cũng có thể lấy đi mạng sống của bà”, Nhi nói. Đó cũng là lý do buộc cô phải chịu đựng một cuộc sống chẳng khác địa ngục…

2. Không chỉ có ngoại hình hấp dẫn mà ngay cả giọng nói cũng rất quyến rũ, vậy mà dù có nhiều cô gái “xin chết”, Sơn đều từ chối. Thế rồi, anh làm bạn bè té ngửa khi quyết định lấy Hà - vừa "cứng tuổi", vừa khiêm tốn nhan sắc, như nhận xét của mọi người.

Với Sơn, người anh lấy không phải là Hà mà là cái ghế phó giám đốc công ty của cha vợ. Chân ướt chân ráo từ miền Bắc vào TP.HCM, Sơn chẳng có gì ngoài gương mặt bảnh bao, nên anh phải tận dụng để kiếm một chỗ nương thân, sau này tính tiếp. Nhưng, người tính không bằng trời tính…

Sau ngày cưới chẳng được bao lâu, cha vợ Sơn bị kỷ luật phải về hưu sớm, toan tính của Sơn đổ sụp. Sơn đang loay hoay kiếm chuyện để ly hôn thì Hà có thai, lại là song thai. Dù có tàn nhẫn đến đâu thì Sơn cũng phải đợi Hà sinh con rồi mới bàn đến chuyện chia tay.

Hà chưa kịp sinh con, cha vợ lại “đuổi khéo” vợ chồng Sơn ra ngoài ở riêng, thế là hai vợ chồng phải đi thuê phòng trọ. Hà học hành không đến đâu, lại đang bụng mang dạ chửa nên không xin được việc làm. Sơn phải lăn ra làm để có tiền lo cho vợ. Hai đứa trẻ ra đời, gánh nặng càng nặng thêm. Đã vậy, con vừa mới dứt sữa, Hà lại thông báo với chồng: “Em có thai rồi”…

Tiền lương của Sơn không đủ để mua sữa cho con, nói chi đến chuyện quần là, áo lượt như trước đây. Sau một thời gian ngắn lấy Hà, từ một người đàn ông phong độ, Sơn trở thành kẻ bê tha, nợ nần như chúa chổm.

Gặp Sơn, bạn bè hay gọi là “ông 53” vì mới 35 tuổi mà trông Sơn tiều tụy chẳng khác nào một ông lão. Sơn kể, đôi lúc cũng muốn ly hôn, bỏ quách cô vợ vừa già, vừa xấu, lại vừa vụng về cho nhẹ cái thân. Khổ nỗi, nếu Sơn bỏ cô ta thì mấy đứa trẻ sẽ ra sao. Hơn ai hết Sơn hiểu, Hà không đủ năng lực để nuôi con khi không có chồng. Vả lại, Sơn cũng không đành lòng chia cắt tình mẫu tử, tình anh em của các con khi chúng còn quá nhỏ.

Cũng như Nhi, Sơn đang phải trả giá cho những toan tính vụ lợi của chính mình…

Mong em đừng so đo, tính toán

Em ạ, cha mẹ là cha mẹ chung. Con cái ai cũng có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ như nhau chứ không thể so đo, tị nạnh. 

Em đừng nói với anh tại anh ba, chị tư, con út không lo cho má mà vợ chồng mình phải lo. Em cũng đừng cằn nhằn là mình đâu có khá giả gì mà sao lại giành lo hết cho má. Em cũng đừng so bì người có công thì kẻ phải có của vì ai cũng là con của má…

Em ạ, cha mẹ là cha mẹ chung. Con cái ai cũng có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ như nhau chứ không thể so đo, tị nạnh người ít, kẻ nhiều. Chúng mình cứ làm tròn bổn phận đối với má; còn các anh chị, các em khác họ sẽ làm theo khả năng, trách nhiệm của họ.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Mình đừng trông chờ, đừng đòi hỏi những người khác phải chung tay đóng góp, phải lo cái này, cái kia cho má. Đơn giản vì bây giờ má có ăn bao nhiêu, mặc bao nhiêu đâu mà mình phải trông chờ người khác phụ giúp? Em không thấy mình lo cho hai đứa nhỏ bây giờ tốn kém, vất vả gấp nhiều lần lo cho má hay sao? Lo cho cha mẹ một chút mà đã kêu ca, tị nạnh như vậy thì có còn ý nghĩa gì đâu?

Anh biết là em bực bội vì các anh chị, các em vô tư hời hợt; thấy em chăm sóc má chu đáo thì cứ ỷ lại vào em, bỏ mặc cho em chăm lo. Có sao đâu em? Má thích ở với mình thì đó là phúc của vợ chồng mình; trong khi các anh chị, các em đâu có được điều đó? Em làm tốt như vậy thì đó cũng là tấm gương cho các con mình noi theo để sau này chúng biết cư xử với mẹ cha.

Anh biết em có vất vả hơn vì phải vừa lo cho cha con anh vừa lo cho má nên anh sẽ giúp em một tay những công việc gì mà anh làm được. Anh sẽ không la cà nhậu nhẹt sau giờ tan sở. Anh cũng sẽ tự bỏ quần áo dơ vô máy giặt, dọn mâm bàn, phụ em nấu cơm, lặt rau…

Vậy đi nghe em. Anh hứa là em thương má bao nhiêu thì anh sẽ thương em thêm bấy nhiêu…

Day dứt hậu... ngoại tình

Buông mình cho những phút ngoài chồng ngoài vợ, gia đình vẫn êm ấm, thế nhưng, ai nói rằng, những người đàn bà ngoại tình được sống yên ổn với lương tâm…?

Đã bốn năm trôi qua kể từ lần “lầm lỡ”, thế nhưng chị Ngô Minh Th. (D2, Bình Thạnh) vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ được hòn đá đè nặng trong ngực. Bốn năm trước, chồng con đã đề huề, nhưng trong một chuyến giao lưu Nam – Bắc của tổng công ty, chị đã “say nắng” một trưởng phòng kĩ thuật cùng công ty ở Hà Nội.

Tin qua, tin lại, rồi họ hẹn hò nhau ở những chuyến công tác dài ngày, khi chị Minh Th. ra Hà Nội, khi thì anh trưởng phòng vào miền Nam, có lúc họ gặp nhau ở một thành phố miền Trung nào đó. Chuyện ăn vụng say mê và lãng mạn đến mức chị Minh Th. hầu như quên mất việc chăm chút cho gia đình.