Hối hận thì đã quá muộn

Tôi là người đàn ông không may mắn trên con đường tình duyên, 43 tuổi đã hai lần đổ vỡ.

Lần thứ nhất, tôi kết hôn do mai mối. Vợ tôi trẻ đẹp, nấu ăn ngon. Tôi lo kinh tế, tạo dựng một cuộc sống đầy đủ về vật chất, vợ tôi chỉ ở nhà nội trợ. Thế nhưng, cô ấy lại sa vào đề đóm, cờ bạc làm hao hụt một số tiền rất lớn. Tôi tuy giận nhưng cũng đã tha thứ. Nợ nần trả hết được vài tuần, cô ấy lại tiếp tục cờ bạc, bị công an bắt quả tang, lập biên bản xử phạt. Lần này, tôi rất giận, quyết tâm ly hôn. May mà chúng tôi chưa có con.
Hai năm sau, tôi tái hôn với một người tôi thực sự yêu. Cô ấy lớn hơn tôi một tuổi, không chồng nhưng đã có con riêng! Con trai cô ở với bà ngoại. Khi đến với tôi, cô ấy chỉ hai bàn tay trắng. Tôi lo vốn liếng cho cô mở shop thời trang. Vợ sau của tôi thông minh, lanh lợi lại có giang buôn bán nên làm ăn phát triển, kiếm được không ít tiền. Chúng tôi có với nhau hai con một trai, một gái. Thời gian đó, tôi bận đi công tác triền miên nên giao phó hết tiền bạc, nhà cửa, con cái cho vợ quản lý. Rồi tôi nghe phong thanh vợ mình có nhân tình, nhưng hỏi thì cô ấy chối biến. Đến khi tôi “bắt tận tay, day tận trán” cô ấy mới xuống nước xin tha thứ. Chúng tôi chiến tranh lạnh với nhau. Giữa lúc chuyện còn chưa có hồi kết, cô ấy biến mất cùng tất cả tiền bạc, tư trang vợ chồng dành dụm bấy lâu. Cú sốc này với tôi thật kinh khủng. Tôi rơi vào hoàn cảnh “gà trống nuôi con” trong sự uất hận tột cùng. Tôi căm ghét đàn bà từ dạo ấy, quyết sống một mình nuôi dạy các con…
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Đến tuổi 52, một lần nữa tôi lại vướng chuyện tình cảm. Lần này là phụ nữ lỡ thì, không xinh đẹp. Tôi thích cô ấy ở sự nhu mì, hiền thục. Thời trẻ, cô ấy đã hy sinh tuổi xuân để lo cho đàn em sáu đứa, khi các em đã yên bề gia thất thì cô cũng trở thành “gái già”. Cô thường lui tới nhà tôi dọn dẹp và chăm sóc các con tôi chu đáo. Hai con tôi cũng rất quý cô. Rút kinh nghiệm hai lần trước, giờ tôi chỉ muốn qua lại với cô như bạn tình chứ không có ý định thành vợ chồng. Cô ấy thì bảo muốn làm vợ hợp pháp của tôi, chỉ cần đăng ký kết hôn chứ cô cũng chẳng cần cưới xin. Tôi không chấp nhận yêu cầu đó, vì tôi từng thề với lòng sẽ không bao giờ có vợ thêm lần nữa. Ba năm thuyết phục tôi không lay chuyển, cuối cùng cô ấy chủ động rời xa tôi.
Cô ấy đi đâu, làm gì tôi không biết nhưng vắng cô trong căn nhà rộng lớn, tôi bỗng thấy tâm hồn mình hoang lạnh vô cùng. Tôi biết mình đã yêu người phụ nữ đó và không thể sống thiếu cô. Nhận ra điều đó, tôi cất công tìm, khi gặp được thì cô đã kết hôn với người đàn ông khác. Tôi hụt hẫng, suy sụp tinh thần đến mức chẳng còn thiết tha gì đến việc làm ăn. Sau đó, tôi ngã bệnh. Nằm một chỗ trên giường bệnh, không có bàn tay phụ nữ chăm sóc, tôi càng cảm nhận rõ hơn nỗi cô đơn và bất hạnh của mình. Chính tôi đã tự đánh mất cơ hội hạnh phúc của mình, hối hận thì đã quá muộn...

Muốn tha thứ, bị chê “hèn“

(Kiến Thức) - Tôi hơn cô ấy 9 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 5 năm thì chia tay.

Tôi hơn cô ấy 9 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 5 năm thì chia tay. Cô ấy bảo là do tôi già, không hiểu được tâm lý người trẻ như cô ấy, khiến cô ấy phải... cặp bồ. Sau ly hôn, tôi suy sụp mất một thời gian dài. Mỗi cuối tuần, tôi đều tới đón con đưa đi chơi (cô ấy giành quyền nuôi con), vợ chồng gặp nhau lạnh lùng như người dưng. Thế nhưng vài năm gần đây, cô ấy bỗng dưng thay đổi. Cô ấy đã chia tay người đàn ông kia, nhiều lần bày tỏ sự hối hận về lỗi lầm đã qua, bóng gió bắn tin muốn quay về với tôi. 
Trong thâm tâm, tôi vẫn còn yêu cô ấy, cũng muốn tha thứ, nhất là để con có một gia đình. Thế nhưng, tất cả những người từng biết chuyện của tôi, đặc biệt là gia đình đều ngăn cản, nói rằng tôi đâu đến mức phải chịu nhục, hèn như thế, chắc gì cô ấy sẽ không lừa dối tôi thêm lần nữa... Mỗi lần bị mọi người chê cười, lòng tôi rất khó chịu, ký ức cũ ùa về, lại thấy hận cô ấy. Tôi không biết phải quyết định thế nào nữa - Nguyễn Văn Long (Hà Nội).

Buổi ra mắt thảm hại

Buổi ra mắt của cô với gia đình “bên ấy” thất bại thảm hại. Cách ứng xử của cô đã khiến bố mẹ anh không hài lòng.

Trên đường đến nhà anh, cô líu lo như con chim non. Anh dặn cô đủ điều, cô vâng dạ nghe ngọt lịm, nhưng hình như lời nói của anh không lưu lại nhiều trong trí nhớ. Cô tin rằng không có “sự cố” gì xảy ra vì cả hai đã chuẩn bị chu đáo cho buổi ra mắt này, đinh ninh rằng sẽ ổn, nhưng…

Suốt buổi nói chuyện với bố mẹ chồng tương lai, cô cứ ngồi sát vào anh, thỉnh thoảng còn véo vào đùi anh khiến mọi người bỗng chốc mất tự nhiên. Anh nói đỡ: “Tính còn hơi trẻ con nhưng bụng dạ rất thật thà đó bố mẹ à”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Trong bữa cơm, cô không ngừng gắp thức ăn vào bát của anh, kèm theo lời tình tứ: “Ăn đi cưng, anh mà gầy là em phạt đó”. Anh ấp úng, bố mẹ anh thấy vậy cũng cười trừ. Riêng cô em gái anh nguýt một cái rõ dài, ăn qua quýt rồi buông bát đứng dậy, xin phép lên lầu. Cơm nước xong, theo như “kế hoạch” anh dặn dò thì cô nên “tranh phần” rửa bát. Cô thực hiện đúng “kế hoạch” nhưng kèm theo “phương án B” để chứng tỏ rằng cô rất tự nhiên và thoải mái khi ở nhà chồng tương lai. “Anh đến phụ em rửa bát đi! Em rửa xà phòng một lượt, anh sẽ tráng lại sau đó úp bát đĩa lên nhé!”, cô vui vẻ… ra lệnh. Bố mẹ anh thấy cô con dâu tương lai tự nhiên thái quá, lại có vẻ bắt nạt con trai mình nên có phần phật ý.

Sau bữa cơm trưa, anh thấy bố mẹ không vui nên tìm cách vớt vát. Chiều, anh gợi ý để cô cùng mẹ đi chợ. Dọc đường, thấy mẹ anh cởi mở nên cô huyên thuyên đủ chuyện. Chuyện anh thích ăn cay, thích canh cá lóc nấu măng chua, thích xem quần vợt hơn bóng đá, thích truyện trinh thám, phim hoạt hình… Cô bị cuốn theo những câu chuyện của mình mà không để ý sự khó chịu của người mẹ. Cô quên mất, anh ấy đã sống 28 năm cạnh mẹ.

Không dừng lại ở đó, cô còn đẩy sự phật ý của mẹ chồng tương lai lên cao trào khi lăn xả vào bếp để chứng minh tài nội trợ của mình. Đáng ra, cô chỉ nên đóng vai “bếp phó” năng động. Cô đã lấn át vai trò “bếp trưởng” thiêng liêng của mẹ anh. Vậy nên, dù bữa ăn cô “đạo diễn” rất ngon nhưng có người vẫn lặng lẽ lắc đầu…