Hãy cứ an nhiên đi, anh nhé!

Em gần như không thể chịu nổi cảm giác trống trải và nhớ nhung này. Anh đến trong đời em làm gì, rồi vụt mất ? Hay… 

Em phải làm gì đây, anh? Em đã tự nhắc mình không nhớ tới anh, nhưng con tim em ngoan cố. Khuôn mặt anh, nụ cười anh, khói thuốc của anh chiếm gần như mọi suy nghĩ của em. Em không thoát ra được để nghĩ về những thứ khác.
Em đã cố dằn lòng mình lại để không gửi những dòng tin nhắn vào hư vô, biết chắc rằng chẳng thể nào có một câu trả lời hay một cái icon nào đó xuất hiện. Hằng đêm, em vẫn mở yahoo, nhìn trân trân vào nickname của anh, cũng chẳng biết để làm gì. Có khi… không chịu nổi nhớ nhung cứ cồn cào lên trong lòng, em đã xóa đi những gì liên quan tới anh làm em gợi nhớ. Xóa đi, rồi tìm lại, sợ một ngày anh biến mất vĩnh viễn. Em đã rất sợ điều đó.
Dẫu biết rằng ta chẳng là gì của nhau, có chăng nữa, thì cũng chỉ là những vụng trộm, những lỗi lầm không nên có bao giờ. Nhưng nào đâu ai cấm đoán được con tim, phải không, anh? Em đã lỡ sai lầm, nhưng anh lại tàn nhẫn với em quá. Không dưng anh biến mất khỏi đời em, không một lý do hay một lời nói sau cuối. Em hụt hẫng, anh ạ. Em gần như không thể chịu nổi cảm giác trống trải và nhớ nhung này. Anh đến trong đời em làm gì, rồi vụt mất ? Hay… anh chỉ muốn tìm cảm giác lạ, và khi có rồi, anh lại muốn lãng quên để tìm cảm giác mới? Vậy anh cứ nói với em một lời, một câu thôi cũng được. Có bao giờ em ràng buộc hay có ý định ràng buộc anh bằng bất cứ một lý do gì? Sao anh lại ra đi trong im lặng, độc ác với em đến thế?
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cứ mỗi lần nghe mùi khói thuốc, không dưng nước mắt em chảy dài. Những nụ hôn vội vàng nồng khói thuốc, chỉ cho em cách lãng quên nó đi, anh? Giá như ta đừng gặp nhau, đừng nhìn nhau bằng ánh mắt ấy, đừng ngộ nhận cảm xúc đã thuộc về nhau những giây phút vội vàng. Giá như ta đừng hò hẹn, đừng vụng trộm những cái ôm dài…
Anh đừng lo, em không và chưa bao giờ bắt anh từ bỏ một điều gì đó để đến bên em, để giữ chặt anh. Em không ích kỷ và nhỏ nhen đến mức đó đâu, anh ạ. Rồi em cũng có cuộc sống riêng của mình, nhưng khoảng trống dành cho anh sẽ chẳng bao giờ lấp đầy. Anh là cái gì đó, thoáng qua đời em, rồi đi, để lại vết thương lòng sâu hoắm chẳng lành lại được bao giờ.
Chiều nay, một mình em lang thang phố không người. Bước chân như vô thức tìm về nơi đã từng lưu lại giấu chân anh và em, mà giờ… đã bị xóa nhòa. Em khóc, chẳng vì một lý do nào cả. Những lời viết cho anh cuối cùng này, chắc rằng em cũng chẳng đủ can đảm để gửi đi. Chắc rằng anh chẳng bao giờ đọc được. Nhưng mà thôi, cũng chẳng để làm gì. Cuộc sống là vô thường. Ta lạc mất nhau cũng là điều dễ hiểu, phải không? Rồi em sẽ phải làm gì trong những tháng ngày tiếp theo? Anh vẫn cứ tàn nhẫn và độc ác. Em vẫn cứ mong chờ và khát khao.
Tim em mệt nhoài rồi anh ạ. Có một bí mật mà em chẳng bao giờ dám nói ra, và bây giờ thì cũng chẳng để làm gì. Em ném vào gió cho mù tan đi tất cả. Anh trôi khỏi đời em, vội vã như ngày anh xuất hiện, ngày ta rơi vào nhau. Chắc rằng… thời gian rồi cũng sẽ xóa nhòa đi hình bóng anh và những gì gợi nhớ anh đang găm dày khắp khoảng trống trong lòng em.
Hãy luôn là anh của ngày hôm qua, anh của ngày đầu ta gặp gỡ, anh nhé. Em không mong muốn gì nữa đâu. Chỉ cần anh vui vẻ, hạnh phúc. Chỉ cần anh thấy đủ đầy để chẳng bao giờ còn nữa cảm giác cô đơn như ngày nào anh xé lòng mình đếm nỗi buồn trước em. Em sẽ không ngăn nỗi nhớ anh lâu lâu cứ ùa về thảng thốt, không ngăn mình hoài niệm, lội ngược về những con đường có dấu chân ta đã từng đi qua và để lại. Nhưng em sẽ dặn lòng mình sống tốt hơn, để anh không phải áy náy về vết thương lòng anh đã để lại trong em.
Hãy cứ an nhiên đi, anh nhé!

Tôi đã thả hình bắt bóng...

Tôi tách đoàn, bỏ chồng sắp cưới theo anh mặc ba mẹ, anh chị chửi mắng, khuyên giải, gia đình chồng sắp cưới can ngăn, chồng chưa cưới ghen trách.

Tôi và anh cùng là thành viên trong một câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ. Anh thường ân cần thăm hỏi tôi và chúng tôi đã có những buổi chuyện trò vui vẻ về cuộc sống và tình yêu. Tôi biết anh rất mến tôi nhưng tôi không dám “bật đèn xanh” cho anh vì tôi đã có hôn phu, hai gia đình chỉ còn chờ ngày cưới.

Rồi anh sang Miến Điện buôn bán. Tôi vẫn đến câu lạc bộ luyện tập, nhưng một cảm giác trống trải luôn xâm chiếm tôi. Tôi biết mình đã yêu anh. Tôi sống trong dằn vặt của nhớ thương người đàn ông mà tôi nghĩ rằng nếu gặp lại và nghe lời yêu thương của tôi, anh ấy cũng sẽ yêu tôi.

Chồng sắp cưới của tôi cũng là một doanh nhân, nhưng anh không lãng mạn. Anh luôn vạch sẵn tương lai để tôi có một cuộc sống đầy đủ, không thua kém ai. Anh đã mua cho chúng tôi một căn nhà riêng ở quận 12. Anh có một tài khoản tiết kiệm với thời gian đáo hạn hơn một năm, anh thường nói rằng cuốn sổ đó là để chúng tôi có lãi suất cao mà đi du lịch thoải mái sau ngàycưới. Ngày đáo hạn cuốn sổ đó cách ngày cưới một tuần.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hè năm đó, trước đám cưới, hai gia đình tôi cùng đi du lịch Miến Điện (Myanmar), và tôi đã gặp lại anh. Tôi tách đoàn, bỏ chồng sắp cưới để theo anh mặc ba mẹ, anh chị tôi chửi mắng, khuyên giải, gia đình chồng sắp cưới can ngăn, chồng chưa cưới ghen trách. Tôi còn nói thẳng vào mặt chồng chưa cưới là anh không có “tư cách” gì để ghen cả. Tôi chưa phải là vợ chính thức của anh. Tôi nói với ba mẹ anh chị tôi là với tuổi 32, trình độ đại học, tôi đã có đủ sáng suốt cũng như “quyền hạn” pháp lý để làm theo ý mình.

Đoàn du lịch về nước, tôi ở lại cùng anh. Tôi chấp nhận bỏ hết tất cả, chồng sắp cưới, gia đình và cả việc làm … Chúng tôi đã có những ngày tháng vô cùng hạnh phúc. Tôi thay sim điện thoại của Miến Điện để gia đình và mọi người không thể khuyên ngăn hay mắng mỏ gì tôi được nữa.

Tôi sống chung với anh và đã cùng anh ba lần tham gia ngày Hội Té Nước của Miến Điện, tức là đã ba năm trôi qua. Cho đến một tối, nằm bên tôi anh nói rằng ngày mai anh muốn tôi rời khỏi căn nhà này để về lại Việt Nam, chúng tôi “vui” như vậy là đủ rồi. Tôi sững sờ khóc lóc và nhất định không chịu ra đi. Tôi đã bỏ tất cả vì anh. Bây giờ tôi còn mặt mũi nào về Việt Nam. Anh nói giữa tôi với anh không có gì ràng buộc cả. Giờ đây tôi mới hiểu vì sao trước đây anh ép tôi uống thuốc ngừa thai với lý do chúng tôi chưa vững kinh tế nơi xứ người, rồi hẹn tôi khi tiền bạc dư đầy chúng tôi sẽ có con.

Sáng hôm sau khi anh mở rộng cửa đưa tôi chiếc vé máy bay anh mua sẵn và mấy triệu tiền Việt và bảo tôi hãy về Việt Nam tôi đã lăn ra khóc lóc dữ dội. Tôi vừa van xin, vừa bò lê trên nhà khi anh cố kéo tôi ra cửa. Cuối cùng, anh nói với tôi: “Em không đi thì anh đi”. Anh dọn đồ lên xe taxi đi thẳng mặc tôi chạy theo van xin. Quay về nhà, tôi khóc thật nhiều, nhưng vẫn hy vọng tối anh sẽ quay về. Nhưng không, tối hôm đó người gõ cửa nhà tôi là bà chủ nhà. Bà nói tiếng Việt lõm bõm nhưng cũng đủ cho tôi hiểu rằng chồng tôi đã gọi điện trả lại nhà, nếu muốn ở tiếp tôi phải đóng tiền nhà cho tháng sau, và chỉ còn có vài ngày là hết hạn.

Tôi đành về Việt Nam. Thế nhưng tôi không dám về nhà mà lủi thủi thuê nhà trọ sống và xin việc làm. Có một lần, tôi trở lại căn nhà chồng chưa cưới mua ngày ấy, tôi ngồi quán cà phê đầu đường và nhìn thấy anh cùng một phụ nữ ra vào căn nhà đó với đứa bé chưa đầy năm. Vậy là anh đã có gia đình!

Tôi trở về phòng trọ. Nơi tôi sống chỉ cách gia đình tôi, ba mẹ, anh chị tôi vài cây số nhưng tôi không dám về. Tôi không sợ ba mẹ mắng chửi. Tôi chỉ không muốn gia đình thân yêu của mình thấy tôi với bộ dạng như thế này….

Tình yêu câm lặng

Tôi ngạc nhiên khi nhận ra đến giây phút này, tôi vẫn dành cho anh một tình yêu câm lặng đến nao lòng...

Lần đầu nhìn anh, tôi đã thấy trái tim mình đập vội. Tôi không phải loại người dễ dãi nhưng với anh, mọi quy tắc đã không còn giá trị. Tôi nhớ anh, một nỗi nhớ đôi khi thật dịu êm nhưng cũng có lúc cứ cồn cào.

Nhiều đêm tôi mất ngủ, đúng hơn là không dám ngủ bởi sợ những giấc mơ có anh sẽ không về khi tôi ngủ say. Tôi nhắm mắt lại, tự tạo cho mình những giấc mơ chỉ có 2 người, tôi và anh.

Không thể lý giải được vì sao trái tim tôi vụn vỡ ngay lần đầu gặp anh. Tôi không làm sao quên được giọng nói ấm áp, tiếng cười hào sảng và cả đôi bàn tay với những ngón thon dài của anh khi lướt trên phím đàn. Tôi thích ngắm bàn tay anh dù nơi ấy, ngón đeo nhẫn đã không còn tự do...

Tình yêu đơn phương đó đã theo tôi suốt những tháng năm dài. Tôi vờ như không quan tâm nhưng thật lòng không bỏ sót bất kỳ một điều gì về anh. Rất lạ lùng là tôi thấy vui khi biết rằng anh vẫn hạnh phúc với người mà anh chọn lựa dù ngón đeo nhẫn đã có chủ như mũi gai cắm vào trái tim tôi. Tôi hạnh phúc khi thấy mình đã đánh giá đúng về anh - một người đàn ông thủy chung, mẫu mực. Người phụ nữ nào có được anh hẳn sẽ là một trong những người hạnh phúc nhất…

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi cứ dõi theo anh như thế cho đến chiều nay… Cuộc gặp không phải tình cờ. Tôi đến để đưa tiễn người phụ nữ của anh. Chị đã ra đi sau những ngày dài chống chọi với bệnh tật. Anh ngồi trước mặt tôi. Mái tóc bồng bềnh ngày xưa giờ đã có vài sợi bạc. Nhưng ánh mắt, giọng nói và những ngón tay thon dài vẫn vẹn nguyên như lần đầu tôi gặp anh. 10 năm đã qua. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra đến giây phút này, tôi vẫn dành cho anh một tình yêu câm lặng đến nao lòng...