Điều kỳ diệu của tình yêu

Chị đã tuyệt vọng khi nghĩ về khả năng sinh nở của mình. Nhưng hạnh phúc bỗng ùa về khi chị biết mình mang thai lần đầu ở tuổi 35.

Nhiều ngày nay, căn nhà nhỏ của chị Phạm Thị Êm (Ân Thi, Hưng Yên) luôn rộn ràng tiếng cười nói bởi những người biết tin chị mang thai đến chia vui cùng chị.
19 tuổi chị lấy chồng, một chàng trai cao ráo, khỏe mạnh, hiền lành, nhà lại ở ngay làng trên. Anh chị sống hòa hợp, hạnh phúc, biết bảo ban nhau làm ăn, kính trên nhường dưới nên được gia đình, xóm làng quý mến. Thế nhưng 2 năm sau ngày cưới, anh chị vẫn chưa có “tin vui” khiến chị buồn tủi, lo lắng. Gia đình nội ngoại cũng giục giã nhiều lần.
Áp lực về chuyện con cái dần khiến chị mất ăn mất ngủ. Da chị tái sạm, mắt thâm quầng, người gầy đi trông thấy. Biết được nỗi khổ của vợ, chồng chị thường xuyên động viên. Thế nhưng, gặp ai người ta cũng hỏi: “Đã có gì chưa?”, “Sao lâu thế” khiến tim chị lại nhói buồn. Nhà chị cách trường mẫu giáo thôn có một bức tường, mỗi lần nghe bọn trẻ cười đùa lòng chị lại rực lên niềm khát khao cháy bỏng.
Dieu ky dieu cua tinh yeu
Ảnh minh họa. 
Nghe chỗ nào có thuốc hay, thầy giỏi là vợ chồng chị khăn gói đến tận nơi cắt thuốc. Nhưng hết thuốc Bắc rồi thuốc Nam, suốt 2 năm ròng chạy chữa, biết bao tiền của tiêu tan mà con cái chẳng thấy đâu. Năm 2004, anh chị bắt đầu theo khám ở Bệnh viện Phụ sản Trung ương. Quãng đường từ nhà đến viện xa xôi, lại chưa từng ra thành phố nên anh chị gặp biết bao khó khăn nhưng dù khổ đến mấy anh chị cũng hy vọng. Sau vài tháng theo khám và làm tất cả những xét nghiệm cần thiết, bác sĩ kết luận anh chị vô sinh không rõ nguyên nhân. Các bác sĩ chỉ định anh chị canh trứng rồi làm IUI (phương pháp bơm tinh trùng vào buồng tử cung) nhưng đều thất bại. Lúc này anh chị cũng không còn khả năng kinh tế để theo khám nữa nên quyết định dừng lại.
Sau bữa tiệc nhỏ kỉ niệm 5 năm ngày cưới, chị khuyên anh nên lấy vợ hai. Chị tưởng sau bao áp lực gia đình, xã hội nặng nề, anh sẽ gật đầu nhưng anh ôm chị vào lòng mà thủ thỉ: “Chỉ có em bỏ anh chứ anh không bao giờ bỏ em đâu!”.
Vào bữa tiệc nhỏ kỉ niệm 10 năm ngày cưới, anh chị quyết định nhận con nuôi. Ban đầu gia đình chồng chị không đồng ý nhưng khi thấy anh chị đón về một bé gái bụ bẫm, kháu khỉnh thì ai cũng thích. Từ khi có bé, áp lực con cái không còn, chị thấy cuộc đời mình như sang một trang mới. Bé được 4 tuổi, anh chị gửi bé đi lớp, thấy các bạn có em, bé cũng nằng nặc đòi mẹ sinh em. Một lần nữa anh chị quyết tâm chạy chữa.
Trở lại Bệnh viện Phụ sản Trung ương lần thứ hai, anh chị lại được các bác sĩ thăm khám và chỉ định làm các xét nghiệm cần thiết nhưng kết luận vẫn là vô sinh không rõ nguyên nhân, rồi kích trứng đến 6 chu kì nhưng không thành công. Quá chán nản và tuyệt vọng, anh chị quyết định chờ cơ hội sẽ xin thêm con để con gái có chị có em. Năm 2012, anh chị bàn nhau để anh đi xuất khẩu lao động vài năm nhằm vực dậy kinh tế gia đình. Đó cũng là thời gian họ kỉ niệm tròn 15 năm ngày cưới.
Từ hôm anh đi xa, ở nhà bao việc nặng nhọc chị đều phải gánh vác. Mỗi ngày đi làm chị đều cảm thấy mệt mỏi hơn trước, tim đập mạnh hơn, chân tay rã rời, ăn chẳng ngon miệng. Ngỡ rằng mình bị bệnh nên chị đến bệnh viện khám. Sau khi làm các thủ tục cần thiết, bác sĩ thông báo chị đang mang thai ở tuần thứ 9. Tại chị như ù đi, nghi hoặc luôn cả lời bác sĩ. Chị vội vã về tiệm thuốc gần nhà mua liền lúc 5 que thử thai các loại về thử, que nào cũng hiện lên hai vạch đỏ chót. Tay chị run run bấm số của anh, ở đầu dây bên kia anh hét toáng lên vì sung sướng.
Trong làng ngoài xã đều mừng cho chị và thấy ở đó, có điều kì diệu mà tạo hóa dành tặng cho những con người hết mực yêu nhau.

Tình yêu ra đi cùng cái tát

(Kiến Thức) - Chúng em yêu nhau được hai năm, cảnh sống xa nhà, để tiết kiệm và cũng chắc chắn sẽ kết hôn, chúng em bàn bạc dọn về sống chung.

Chúng em yêu nhau được hai năm, cảnh sống xa nhà, để tiết kiệm và cũng chắc chắn sẽ kết hôn, chúng em bàn bạc dọn về sống chung. Một năm đầu, cuộc sống của chúng em rất vui vẻ, hạnh phúc. Thế nhưng, mọi êm đẹp đã chấm dứt khi anh ấy ra trường, đi làm. Anh ấy thường xuyên la cà nhậu nhẹt, có khi qua đêm cũng không về, chúng em cãi vã rất nhiều. 
Đỉnh điểm của mâu thuẫn là một lần em tìm đến nơi anh ấy nhậu, trút bực dọc lên đám bạn của anh và anh đã tát em trước mặt mọi người. Sau đó, anh có xin lỗi em, nhưng cùng với cái tát đó, tình yêu trong em đã ra đi. Giờ em rất muốn chia tay, nhưng chỉ băn khoăn, đã quá nhiều người biết em sống như vợ chồng cùng bạn trai. Liệu sau này, có người đàn ông nào chấp nhận quá khứ đó của em không? - Trần Mai Ly (Thanh Hóa).

Tình yêu mù quáng của người đàn bà

Chỉ cần gặp anh, tim chị lại rộn ràng. Yêu anh, chị bỏ quên hết những mối quan hệ khác. 

Với chị, anh có lẽ là cơn bão, một cơn bão lớn đổ ập vào đời chị. Chị chưa hề có sự chuẩn bị, chưa hề có cái mà người ta gọi là kinh nghiệm trong tình yêu. Thế nên, bảy năm qua, chị lầm lũi bên anh, cứ tưởng anh là lẽ sống của đời chị, cứ ngỡ tình yêu là tất cả trên thế gian này.

Gặp anh trong một buổi tiệc sinh nhật của người bạn, anh khá nổi bật nhờ vẻ điển trai lại hát hay, vui tính; chị để ý ánh mắt anh thường hướng về phía mình. Tim chị đập rộn ràng, mặt đỏ bừng, tay chân lóng ngóng. Anh chủ động làm quen với chị. Bảy năm qua, chị vẫn yêu anh say đắm như hôm đầu tiên ấy. Chỉ cần gặp anh, tim chị lại rộn ràng. Yêu anh, chị bỏ quên hết những mối quan hệ khác. Thậm chí, đôi lúc chị quên mất mình còn có bố mẹ già nơi quê xa. Thi thoảng, chị gửi cho bố mẹ ít tiền, họa hoằn lắm mới gọi một cuộc điện thoại.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Con gái có thì, mẹ chị nhiều lần bảo, chị phải xem lại, xem anh rốt cuộc có chung tình không. Một người con trai yêu thật lòng sẽ không để người mình yêu đợi lâu như thế. Chị cười trừ, phớt lờ lo lắng của mẹ, chỉ cần anh yêu chị là đủ. Nghe anh ốm, chị lo sốt vó, chạy ngược chạy xuôi mua thuốc, nấu cháo. Thế mà mỗi lần cô em gái ốm, chị lại cằn nhằn vì cái tội không biết tự chăm sóc cho mình. Nhận lương, chị dè sẻn với cô em gái đang ở trọ cùng chị để sắm cho anh bộ vest hợp thời. Đằng nào cũng là chồng, không chăm sóc cho anh thì chăm cho ai. Thế nên, anh nom ngày càng phong độ, trẻ trung, trong khi chị ốm yếu, xanh xao đi nhiều.

Anh được cử đi học xa mấy năm, chị cắm cúi làm, tiết kiệm tiền gửi thêm cho anh chi tiêu. Bởi thế, ngày chia tay, anh bảo anh mắc nợ chị, rồi anh sẽ trả bằng cách yêu thương vợ mình sau này. Chị nghe, lòng tan nát, lại lẩn thẩn nghĩ phải chăng kiếp trước nợ nần gì anh nên kiếp này phải trả chừng ấy năm tháng con gái như thế. Nghe anh bảo, nếu đến với cô gái ấy, anh chẳng phải lo gì về sự nghiệp. Anh phân bua, anh yêu chị nhưng tình yêu đó đã đến lúc nên dừng lại cho những điều to tát hơn. Anh đã cho chị thấy, năm tháng dẫu dài, kỷ niệm dẫu đậm sâu, nhưng nếu người ta muốn vứt bỏ thì nó cũng sẽ như hạt bụi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Mất quá nhiều thời gian để chạy theo những yêu thương một cách mù quáng, chị khóc òa như một đứa trẻ trên vai mẹ. Chị bắt đầu chuyên tâm cho công việc. Trước đây, vì anh, vì tình yêu chị đã bỏ bê quá nhiều. Chị cố gắng từng chút một tìm lại bản thân của ngày xưa. Ba mươi tuổi, con đường phía trước vẫn thênh thang, chị sẽ bắt đầu lại nhưng không phải từ tình yêu.

Buổi ra mắt thảm hại

Buổi ra mắt của cô với gia đình “bên ấy” thất bại thảm hại. Cách ứng xử của cô đã khiến bố mẹ anh không hài lòng.

Trên đường đến nhà anh, cô líu lo như con chim non. Anh dặn cô đủ điều, cô vâng dạ nghe ngọt lịm, nhưng hình như lời nói của anh không lưu lại nhiều trong trí nhớ. Cô tin rằng không có “sự cố” gì xảy ra vì cả hai đã chuẩn bị chu đáo cho buổi ra mắt này, đinh ninh rằng sẽ ổn, nhưng…

Suốt buổi nói chuyện với bố mẹ chồng tương lai, cô cứ ngồi sát vào anh, thỉnh thoảng còn véo vào đùi anh khiến mọi người bỗng chốc mất tự nhiên. Anh nói đỡ: “Tính còn hơi trẻ con nhưng bụng dạ rất thật thà đó bố mẹ à”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Trong bữa cơm, cô không ngừng gắp thức ăn vào bát của anh, kèm theo lời tình tứ: “Ăn đi cưng, anh mà gầy là em phạt đó”. Anh ấp úng, bố mẹ anh thấy vậy cũng cười trừ. Riêng cô em gái anh nguýt một cái rõ dài, ăn qua quýt rồi buông bát đứng dậy, xin phép lên lầu. Cơm nước xong, theo như “kế hoạch” anh dặn dò thì cô nên “tranh phần” rửa bát. Cô thực hiện đúng “kế hoạch” nhưng kèm theo “phương án B” để chứng tỏ rằng cô rất tự nhiên và thoải mái khi ở nhà chồng tương lai. “Anh đến phụ em rửa bát đi! Em rửa xà phòng một lượt, anh sẽ tráng lại sau đó úp bát đĩa lên nhé!”, cô vui vẻ… ra lệnh. Bố mẹ anh thấy cô con dâu tương lai tự nhiên thái quá, lại có vẻ bắt nạt con trai mình nên có phần phật ý.

Sau bữa cơm trưa, anh thấy bố mẹ không vui nên tìm cách vớt vát. Chiều, anh gợi ý để cô cùng mẹ đi chợ. Dọc đường, thấy mẹ anh cởi mở nên cô huyên thuyên đủ chuyện. Chuyện anh thích ăn cay, thích canh cá lóc nấu măng chua, thích xem quần vợt hơn bóng đá, thích truyện trinh thám, phim hoạt hình… Cô bị cuốn theo những câu chuyện của mình mà không để ý sự khó chịu của người mẹ. Cô quên mất, anh ấy đã sống 28 năm cạnh mẹ.

Không dừng lại ở đó, cô còn đẩy sự phật ý của mẹ chồng tương lai lên cao trào khi lăn xả vào bếp để chứng minh tài nội trợ của mình. Đáng ra, cô chỉ nên đóng vai “bếp phó” năng động. Cô đã lấn át vai trò “bếp trưởng” thiêng liêng của mẹ anh. Vậy nên, dù bữa ăn cô “đạo diễn” rất ngon nhưng có người vẫn lặng lẽ lắc đầu…