Điều bất thường trong tin nhắn ngọt ngào chồng gửi cho tôi

Chồng tôi từng ngoại tình với một nữ công nhân ở công ty mà anh là quản lý. Tám năm hôn nhân, tôi chưa từng nghĩ tình huống đó lại rơi vào bản thân mình dù tệ nạn ngoại tình đầy rẫy ngoài xã hội.

Vì vợ chồng tôi yêu nhau, gia đình chúng tôi hạnh phúc thật sự chứ không phải cố tỏ ra hạnh phúc, nên khi tôi tình cờ đọc được tin nhắn lạ gửi đến zalo chồng mình bắt đầu bằng câu hỏi "Anh yêu đã ngủ chưa?" tôi cảm giác như mình có thể phát điên được ngay lúc đó.

Dieu bat thuong trong tin nhan ngot ngao chong gui cho toi

Khi nhận được tin nhắn lạ gửi đến cho chồng, tôi tưởng như có thể phát điên lên được (Ảnh minh họa: Getty Images).

Chồng tôi đương nhiên không thừa nhận. Anh một hai cho rằng họ chỉ trêu đùa nhau một chút và mọi chuyện cũng chỉ mới đây thôi. Tôi không phải là trẻ con để tin vào những lời thanh minh nực cười như thế.

Vậy nên tôi đã khủng bố anh ấy bằng việc nhắc lại những kỉ niệm, nói lên những thất vọng, những lời trách móc, và cả nước mắt bất kể những khi anh ấy về nhà.

Chỉ cần nhìn thấy chồng là nỗi đau lại như sưng tấy lên khiến tôi không chịu nổi. Và yêu cầu cuối cùng để kết thúc nói chuyện là tôi bảo anh ấy chở tôi đi gặp cô gái kia. Trước mặt chồng mình, tôi không chửi mắng, nhưng nếu cô ấy có một chút thông minh hẳn cũng sẽ cảm thấy đau và nhục nhã.

Để xoa dịu cơn điên của tôi, chồng tôi đã xóa số điện thoại, hủy kết bạn trên mạng xã hội, hứa sẽ không có bất cứ mối liên hệ nào với cô ta nữa. Chỉ duy nhất việc tôi muốn cô ta nghỉ việc thì anh nói anh không làm được. Anh bảo "anh không có quyền đó. Nếu em muốn thì anh sẽ nghỉ việc cho em yên tâm".

Nhưng rồi tôi nghĩ, quan trọng không phải là gần hay xa. Nếu họ muốn ngoại tình thì dù không làm việc cùng nhau họ vẫn có cách để hẹn hò. Nếu đã sợ muốn cắt đứt thì dù chạm mặt nhau cũng không dám. Thế nên tôi không gây áp lực chuyện cô ta hay anh phải nghỉ việc nữa.

Sau vụ việc đau lòng ấy, tôi chưa thể quên nhưng lòng cũng dần nguôi ngoai khi thấy anh đi làm về sớm, thể hiện chăm lo vợ con, quan tâm cả chuyện gia đình bên ngoại. Tôi đã nghĩ thông suốt rằng ai cũng có lúc không làm chủ được mình mà nảy sinh chuyện nọ chuyện kia. Chỉ cần biết sai, sửa sai thì cũng nên cho nhau một cơ hội để xây đắp và gìn giữ gia đình.

Tâm lý tôi đã bắt đầu bình thường trở lại. Tôi không còn cáu giận hay nhắc về chuyện đó với chồng tôi nữa. Thế nhưng tối nay, lúc tôi đang ngồi làm nốt bản báo cáo cho công việc ngày mai thì nhận được tin nhắn của chồng. Linh cảm phụ nữ cùng những tổn thương vừa qua khiến tôi thấy lo lắng.

Rõ ràng chồng tôi vừa rời nhà tầm một giờ đồng hồ. Anh nói đi liên hoan với mấy anh em ở công ty để chia tay một đồng nghiệp chuyển công tác sang chi nhánh mới. Vậy mà anh vừa nhắn cho tôi tin nhắn: "Ngon, ngon. Nhớ bà xã quá" kèm hình ảnh là một nồi lẩu đang sôi trên bàn ăn.

Một tin nhắn như thế thì có gì đáng phải suy nghĩ? Thứ nhất, chồng tôi chưa bao giờ xưng hô với tôi là bà xã. Từ khi cưới nhau đến nay đã gần mười năm, chúng tôi chỉ xưng hô anh- em, từ "bà xã" chưa bao giờ xuất hiện.

Thứ hai, anh vừa rời khỏi nhà, không có lý do gì lại cảm thấy nhớ vợ. Hơn nữa bình thường, khi anh đi nhậu nhẹt hay liên hoan với mọi người không bao giờ chủ động nhắn tin kiểu vô thưởng vô phạt thế này. Anh chỉ trả lời nếu tôi hỏi anh về sớm hay muộn mà thôi.

Vậy nên tin nhắn kia chỉ có thể là anh nhắn cho người khác, cụ thể là cô gái đó. Đọc đi đọc lại tin nhắn, tôi cứ lưu tâm mãi hai từ "bà xã" và không hiểu sao lòng lại nhói đau. Tối nhớ đến những tổn thương tôi vừa trải qua chưa lành. Có lẽ nào anh ấy vẫn còn dây dưa với người phụ nữ đó. Nếu đó là sự thật, tôi nhất định sẽ không tha thứ.

Nhưng giờ tôi phải làm sao? Nếu tôi hỏi thẳng đương nhiên anh sẽ chối, vả lại tin nhắn kia, nếu không phân tích cặn kẽ trong hoàn cảnh cụ thể như tôi thì nó đúng là tin nhắn chồng gửi vợ, chẳng có sai chỗ nào để mà bắt bẻ.

Khi tôi ngồi viết những dòng này, chồng tôi vẫn đi nhậu chưa về. Sau tin nhắn đó, tôi có hỏi anh "sao hôm nay sến sẩm thế" thì anh không trả lời cũng không nhắn thêm tin nào nữa. Có khi nào anh nhận ra anh đã gửi nhầm?

Tôi như chim một lần trúng đạn giờ sợ cả cành cong. Tôi không biết có nên tiếp tục theo dõi điện thoại máy tính của chồng không dù rằng làm việc đó khiến tôi mệt mỏi. Nhưng tôi không muốn mình bị lừa dối thêm bất cứ một lần nào nữa.

Nhận ra bộ mặt thật lừa lọc của chồng, tôi sốc nặng

Chồng tôi hiện nguyên hình là kẻ lăng nhăng với nhiều người, thế mà tôi bây giờ mới biết.

Chồng bị say rượu, tôi vào điện thoại của chồng để xem có việc gì quan trọng không vì máy báo tin nhắn liên tục. Cưới nhau 10 năm nay đây là lần đầu tôi tự ý mở điện thoại của chồng tôi.

Tôi không tin nổi vào mắt mình, toàn tin nhắn của những người phụ nữ khác gửi đến, lời lẽ đầy yêu đương, gạ gẫm nhau. Chưa hết, trong một tin nhắn nhóm, chồng tôi và các bạn thân của mình rôm rả chuyện gái gú, khoe mẽ nhau chuyện ngoại tình.

Khổ sở vì mẹ chồng một, căng thẳng bởi bố chồng gấp mấy lần

Chồng đi làm ăn xa, tháng chỉ về nhà mấy lần, ngày nào tôi cũng phải chịu đựng bố chồng ghê gớm.

Chồng đi làm ăn xa, tháng chỉ về nhà mấy lần, ngày nào tôi cũng phải chịu đựng bố chồng ghê gớm.

Người ta lấy chồng lo nơm nớp mẹ chồng, còn tôi mới kết hôn được có 3 năm thôi mà chịu cảnh mẹ chồng chèn ép, bố chồng xét nét, ghê gớm. Chồng tôi đi làm ăn xa, mỗi tuần chỉ về nhà một lần, nên tính ra cả tháng gặp chồng có mấy ngày, còn lại là dối diện với bố mẹ chồng khó tính mỗi ngày khiến tôi trở nên lạc lõng nơi nhà chồng.

Ly hôn dắt con về nhà mẹ đẻ, tôi tủi thân vì em dâu

Bố mẹ tôi có hai người con, tôi là chị, dưới tôi còn một đứa em. Em tôi được chiều, từ nhỏ nó đã giành hết tình thương của bố mẹ với tôi. Cho dù nó có bắt nạt tôi thế nào, người được bênh vẫn là nó.

Gia đình tôi điều kiện không tệ nên bố mẹ cũng cho tôi học lên đại học. Ở đại học, tôi có bạn trai. Do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên với tôi, anh ấy là vật báu, là tất cả những gì tôi có.

Chúng tôi kết hôn sau khi ra trường, dù bố mẹ tôi không ưng chồng tôi cho lắm. Họ chê gia cảnh anh ấy nghèo. Bố chồng tôi lại còn hay rượu chè, cờ bạc. Mỗi lần nhậu nhẹt về ông ấy lại đánh đập mẹ chồng tôi. Nhưng dù gia đình chồng phức tạp, tôi vẫn vì yêu mà về làm dâu trong nhà anh ấy.

Cưới nhau chưa được bao lâu thì tôi sinh con. Nhà nhiều việc, lại tối mắt tối mũi vì tiền nên bố mẹ chồng có nhiều điều không hài lòng về tôi, đặc biệt từ khi có cháu, tôi trở nên căn cơ hơn và muốn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho con, không còn rộng tay chi tiêu cho gia đình chồng.

Tôi ở xa nhà không có ai nương tựa, chỉ biết dựa vào bản thân nên đã nhờ mẹ chồng chăm con, còn tôi vất vả làm việc bên ngoài. Dần dần, tôi có thể kiếm được nhiều tiền hàng tháng nhờ sự nỗ lực của bản thân, nhưng chồng tôi vẫn giậm chân tại chỗ. Bây giờ thu nhập của tôi gấp ba, bốn lần của chồng. Chính vì điều này mà anh ấy tự ti, ghét vợ, anh ấy tức giận với sự yếu kém của mình nhưng lại đổ tội coi thường chồng lên đầu tôi.

Dần dần, chồng tôi bắt đầu uống rượu như bố anh ấy và sẽ đánh tôi khi say. Không còn cách nào khác, tôi buộc lòng ly hôn và dắt con tôi về nhà bố mẹ đẻ.

Ly hon dat con ve nha me de, toi tui than vi em dau
Ảnh minh họa: Sohu

Về quê, mẹ con tôi muốn làm lại từ đầu. Nhưng ngôi nhà bây giờ còn có vợ chồng em trai tôi đang sống cùng ông bà nữa nên cũng khá bất tiện.

Bố mẹ tôi đã già không còn làm ra tiền nên chi tiêu ăn uống sinh hoạt giao lại cho vợ chồng em trai tôi lo. Em dâu thấy mẹ con tôi về thì nói với mẹ tôi rằng tôi phải góp tiền sinh hoạt mỗi tháng. Tôi cảm thấy cũng nên như vậy để giữ thể diện cho bố mẹ tôi trước em dâu, nên tôi định góp 3 triệu nhưng em dâu bảo 5 triệu mới đủ.

Tôi bỏ việc cũ để về quê nên tạm thời chưa có thu nhập. Vì cần tiền sinh hoạt để đưa em dâu nên phải kiếm gấp một công việc. Công việc vất vả, tôi thường phải về rất muộn.

Mỗi khi tôi về đến nhà, cả nhà đã ăn cơm xong. Em trai và em dâu ngồi xem TV và ăn hoa quả trên ghế sofa. Còn trong bếp, cơ bản là không còn thức ăn ở nhà, đồ phần tôi rất ít. Có hôm tôi về, vì nhìn thức ăn lèo tèo vài miếng thịt với mấy cọng rau thừa, không nuốt nổi nên không ăn mà đi ngủ. Đến tối hôm sau, còn chẳng có cơm phần lúc tôi về.

Cho đến một hôm không nhịn được nữa tôi hỏi mẹ tại sao không có thức ăn khi tôi về, thì em dâu nói: "Em xin lỗi, hôm nay em đi làm về mệt quá nên ăn nhiều hơn. Mà có hôm phần chị, chị lại chẳng ăn nên em mới nghĩ không cần phần ấy".

Tôi đau lòng chỉ biết khóc thầm khi nghe em dâu nói. Nếu có điều kiện, tôi sẽ dọn ngay ra ngoài, nhưng với năng lực tài chính hiện thời của tôi thì không được, mà ở chung với chính gia đình mình thế này, tôi cảm thấy tủi thân như sống giữa những người ngoài vậy.

Bố mẹ cũng thương tôi nhưng lại đang do vợ chồng em trai nuôi nên không biết nói thế nào. Tôi phải làm sao trong hoàn cảnh này đây?