Đàn bà nhẹ dạ chút cũng chẳng sao...

Ta lại bắt đầu tìm lý do để biện minh cho sự nhẹ dạ của mình, có lẽ, vì ta là đàn bà mà…nhẹ dạ mới là đàn bà.

Đã bao lần ta tự nhủ, sẽ cho lão chồng lười biết tay. Vậy mà, lần nào ta cũng thất bại thảm hại, sau đó lại tự dày vì sao mình lại nhẹ dạ thế. Ừ, cũng phải thôi, vì ta là đàn bà mà. Nhẹ dạ một chút mà gia đình ấm êm kể cũng hay.
Chồng ta là chúa lười. Ngày xưa, chỉ vì nhẹ dạ mà ta yêu gã tha thiết. Bao nhiêu lần, lão cho ta leo cây chỉ vì tính lười biếng. Vậy mà, hôm sau, chỉ cần lão xuất hiện với vẻ mặt ủ rũ cùng một bó hoa to đùng là ta đã quên mọi ấm ức hôm trước. Đến khi lấy nhau, lão nhiều lần làm ta lao đao vì lười.
Còn nhớ, trước ngày lão bảo vệ đề cương cao học, ta đã dặn đi dặn lại phải chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Nhưng lão đâu có nghe lời, đi nhậu đến tận khuya mới về, ta tức mình đi ngủ không thèm ủi áo quần sẵn cho lão. Sáng ra, nhìn dáng vẻ thất thểu lẫn hốt hoảng khi lão chạy loạn xạ khắp nhà kêu ca: "Áo sơ mi trắng của anh đâu, em có thấy cà vạt ở chỗ nào không, chết rồi, xi đánh giày hết mất tiêu". Trong bụng ta vẫn tức tối lắm nhưng không cầm lòng được, bèn rũ chăn vùng dậy giúp lão, không thì muộn giờ, lại mất toi mấy năm học hành chứ chẳng chơi. May mà, lần ấy, lão vượt ải an toàn, không ta lại ân hận. Thôi thì, nhẹ dạ chút cũng chẳng sao…
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Nhiều lần, lão rủ bạn bè về nhà nhậu tận khuya, ta không chờ được đành đi ngủ trước. Sáng ra, ta vật vã dọn dẹp bãi chiến trường đêm qua, suýt nữa muộn giờ làm. Từ hôm ấy, ta đã thề với lòng mình, sẽ chẳng bao giờ sờ tay để giải quyết "hậu quả" của lão chồng nữa. Cách đây hai tuần, mọi thứ lại lặp lại nhưng ta cứ ung dung đi làm, để lão chồng say chổng vó ở nhà cùng một mớ hỗn độn. Suốt buổi sáng hôm ấy, ta mở cờ trong bụng, chồng tỉnh dậy, không thấy ta ở nhà chắc chắn sẽ phải dọn dẹp vì trưa nay, ba mẹ ta sẽ ghé nhà chơi.
Nào ngờ, đến gần trưa, điện thoại đổ chuông dồn dập, vừa bắt máy, mẹ đã mắng ta té tát: "Con về mà xem này, sao để nhà cửa lộn xộn, chồng đau ốm mà đi làm". Ta giật mình hoảng sợ, chạy vội về nhà. Mọi thứ vẫn còn nguyên ở đó, chồng ta đang nằm trên giường, mặt mũi xanh lét vì trúng gió, may mà ba mẹ đến kịp còn không biết sẽ thế nào. Lúc đó, ta vừa xót xa vừa ân hận, lỡ may lão có chuyện gì thì ta phải làm sao, thà để ta cứ mãi nhẹ dạ.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cứ nhẹ dạ vì ta thương chồng nhiều. Nhìn chồng mệt mỏi, gặp khó khăn là ta không cầm lòng được, cũng chẳng muốn cự nự điều gì dù trước đó bụng cứ tức anh ách. Dù sao, chồng ta vẫn yêu vợ thương con, nộp lương đầy đủ, chung thủy một lối, gia đình ấm êm…
Ta lại bắt đầu tìm lý do để biện minh cho sự nhẹ dạ của mình, có lẽ, vì ta là đàn bà mà…nhẹ dạ mới là đàn bà.

Phút nói thật về…đàn bà

Quan niệm về đàn bà mỗi lúc mỗi khác, tùy theo sự từng trải của năm tháng. Tôi thì nghĩ người đàn bà tương tự như miếng thịt bò beefsteak...

Danh họa Salvador Dali có nói một câu đơn giản mà kiêu hãnh: “Là họa sĩ thì hãy vẽ đi”. Tôi chẳng phải họa sĩ, cũng chẳn phải nghệ sĩ nhưng có một điều rất chắc chắn tôi là đàn ông. Phẩm chất đáng quý nhất của đàn ông là gì? Mỗi người có một cách định nghĩa khác nhau. Với tôi, đó chính là khả năng yêu tưởng chừng như vô tận. Bây giờ và mãi mãi. Tôi chưa hề bao giờ nghe một ai dù say quắt cần câu, say ngất ngư, say mất cả lý trí mà dám nói trước đám đông là đang cần… Viagra. Bất kỳ ai cũng mạnh miệng tuyên bố mình là “thứ thiệt”.

1. Ngay từ lúc lọt lòng, đặt hai chân trên trái đất này là lúc tôi bắt đầu ghi nhận lấy hình ảnh người phụ nữ vào óc. Rồi, lúc lớn lên với những cuộc tình khi thăng hoa bay bổng lên tận chín tầng mây xanh; lúc tuyệt vọng tưởng chừng đã sa chân xuống tận chín tầng địa ngục thì nỗi ám ảnh về phụ nữ càng hằn sâu da thịt, xuyên qua ký ức lẫn thời gian. Tôi quan niệm rằng, cứ trình bày hết những suy nghĩ về phụ nữ ắt có nhiều thú vị cho chính mình và người bạn đọc.

Đi đón con, tranh thủ... ngoại tình

Chồng chị và người tình của anh đã suy nghĩ quá kín kẽ và thông minh khi tận dụng một hoàn cảnh thật khó ngờ tới để làm bình phong cho mối quan hệ bất chính.

Tự dưng dạo này thấy chồng chăm chỉ và hăng hái đi đón con, chị Thanh (Thanh Xuân, Hà Nội) đã mừng thầm trong lòng. Trước đây, chị nói gãy lưỡi mới nhờ được anh, ai ngờ đi được vài lần, anh… nghiện luôn. Chị chắc mẩm anh đã… giác ngộ và nhận thức đúng đắn hơn trong việc giúp đỡ vợ chăm sóc con cái.

Món quà từ quá khứ

Hơn 20 năm trôi qua, vật đổi, sao rời. Tình cờ anh tìm thấy em trên FB, cũng từ những kết nối của bạn bè cùng trường phổ thông năm xưa. 

Anh chợt xuất hiện từ đâu đó, trong quá khứ xa xăm, trên con đường đời xao xác đông đúc mỏi mệt của em. Và đúng vào lúc em bơ vơ nhất giữa những ồn ào của cuộc sống, anh dịu dàng nói: anh đã yêu em từ ngày xa xưa.

Em đã nhận ra ngay anh khi anh vừa nhắc lại một đôi chuyện kỷ niệm. Người con trai ngày đó hay lấp ló cửa nhà em, hay lẽo đẽo theo em trên con đường từ trường về nhà. Anh bảo, ngày ấy anh là thằng học trò nghèo, cha sau ngày giải phóng thất nghiệp, mẹ từ một cô giáo phải ra đường buôn thúng bán bưng nuôi đàn con sáu đứa. Thế nên kỷ niệm thời học trò của anh là nỗi tủi hổ của cái quần ngắn lên đến mắt cá chân, là chiếc áo vá víu mấy lần.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Còn em là con gái gia đình tập kết trở về Sài Gòn. Cha mẹ được phân nhà biệt thự, quần áo đi học được ủi phẳng phiu, tóc cột ngày một màu nơ. Anh chỉ dám nhìn em từ xa, lấp ló trước cổng nhà mà yêu thầm và nhớ thầm. Tình yêu đó, em nào có hay biết, chỉ bất ngờ ngỡ ngàng nhận ra khi anh kể về mùi nước bồ kết má gội đầu cho em trước hiên nhà, chậu hoa quỳnh em hay chăm trên ban công, thậm chí con chó trắng em cưng, hay sủa thằng bé si tình nghèo suốt ngày rình trước ngõ. Tình yêu đó, em nào có hay biết khi anh kể cuộc sống vất vả, bao lần anh tính nghỉ học, đi bán vé số hay đánh giày giúp mẹ nuôi các em, nhưng ý nghĩ nghỉ học thì không còn được nhìn thấy em nữa khiến anh cứ cố bám lại, trì lại để mà tiếp tục con đường học vấn, hết cấp hai, rồi leo dốc qua được đến cấp 3.

Vậy là nhờ có em mà anh đã học được đến thế. Cho đến năm lớp 11 thì anh buộc lòng phải vào học trường nghề, nhưng chiều nào cúp được là anh chạy về trường cũ đứng nhìn em dắt chiếc xe đạp màu tím điệu đà ra cổng…Rồi có lần trong lúc đang hàn đồ cho khách, nghe thằng bạn kể em đã tốt nghiệp loại giỏi, thi đại học xuất sắc và đi nước ngoài rồi, nước mắt anh chảy trong chiếc kính bảo hộ không ai hay, anh biết, con đường chúng ta rẽ về hai phía ngày càng xa nhau… xa nhau tít tắp… Thế nhưng, anh vẫn chưa bao giờ được nói với em một lời.

Hơn 20 năm trôi qua, vật đổi, sao rời. Tình cờ anh tìm thấy em trên FB, cũng từ những kết nối của bạn bè cùng trường phổ thông năm xưa. Tấm hình em tuổi 40 vẫn những nét quen thuộc ngày xưa. Đọc FB em, biết em đang một mình một con đường, biết em đã từng đớn đau, biết em đang dần bình yên, lòng anh xốn xang như chợt lạc mất đường đi. Anh nhắn tin xin kết bạn với em mà run rẩy hết cả chân tay, cả trái tim. Anh quên mất mình đã là một doanh nhân thành đạt. Anh quên mất mình là bố của hai đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn, là chồng của một người vợ hiền hậu, đảm đang. Anh trở lại là thằng bé đứng lấp ló trước cửa nhà em, chỉ mong được nhìn thấy một nụ cười nhẹ kiêu sa, một cái vuốt tóc thanh nhã, dịu dàng.

Chỉ một lần tâm sự thôi, anh đã trút hết cho em tất cả những chất chứa chồng chất của mấy chục năm trước anh giấu trong lòng. Giọng anh trầm và ấm. Giọng em nhẹ và buồn. Em đã sững sờ khi nghe câu chuyện anh kể về tình yêu anh dành cho em suốt nhiều năm thơ ấu. Em chợt có cảm giác như mình vừa được tặng một món quà quý giá. Anh thì cứ miên man kể mãi, kể mãi những điều anh đã trải qua một mình. Và anh hạnh phúc biết nhường nào khi em bảo: Em nhớ ra anh rồi, có phải anh là một cậu bé có đôi mắt rất to và những lọn tóc dợn sóng tự nhiên trước trán. Ngày đó, em đã nhận ra anh, nhận ra những gì anh nhắn gửi trong ánh mắt dõi theo tội nghiệp ấy. Nhưng em hồn nhiên vô tư nên chẳng nghĩ gì. Giọng anh chợt thảng thốt, bàng hoàng: Vậy là em có biết đến anh?

Ngày hôm qua, nghe em kể chuyện về anh, cô bạn gái thân sốt ruột hỏi: Rồi sao nữa, sao nữa? Có hẹn hò, có gặp nhau không? Em cười nhẹ nhàng bảo: Gặp nhau làm gì? Anh ấy đã nói được điều hơn 20 năm trước không thể nói, thế là anh ấy đã hạnh phúc rồi. Còn em, em đã có thêm một hành trang quý giá cho con đường dài khó khăn trước mắt. Chúng ta biết rằng niềm vui này là vừa đủ, món quà mà chúng ta trao nhau là vừa đủ, đừng quá tham lam phải không anh?