![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Càng đau đớn về những điều không may mắn của bản thân khi quyết định xin vợ ly hôn bao nhiêu thì tôi càng thương em bấy nhiêu.
Trường mẫu giáo em dạy ở gần nhà tôi, sáng tôi dắt xe đi làm cũng là lúc em đến lớp, đều đặn như chiếc đồng hồ. Chạm mặt nhau nhiều lần thành quen, chúng tôi chào hỏi và bắt chuyện cùng nhau. Rồi tình yêu đến nhẹ nhàng, giản dị, như ông Trời đã định sẵn. Em yêu trẻ nhỏ lắm, em có thể chơi đùa, chăm sóc chúng cả ngày không biết chán. Em làm tôi cười với câu nói ngồ ngộ rằng sau này khi cưới nhau, em sẽ sinh cho tôi đủ một...đội bóng.
Thế nhưng cưới nhau đã ba năm, cả hai bên nội ngoại đều mong ngóng con đầu cháu sớm nhưng càng mong ngóng càng vô vọng. Bố mẹ tôi sốt ruột, giục tôi và em đi khám để cần thì thuốc thang chạy chữa nhưng tôi cứ nấn ná mãi vì nghĩ cả hai vợ chồng đều khỏe mạnh. Giục mãi vẫn không thấy tin mừng, mẹ tôi đã không ít lần nặng lời với em về chuyện “gái không con”. Vợ tôi buồn lắm, đi làm thì thôi, về đến nhà em luôn tìm việc này, cớ nọ để tránh tiếp xúc với bố mẹ chồng.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Kết quả làm vợ chồng tôi choáng váng. Muôn sự tại tôi. Lượng tinh trùng của tôi vừa ít, vừa yếu lại dị dạng khiến tôi không thể có khả năng làm bố. Chức năng sinh sản của vợ tôi hoàn toàn bình thường.
Lỗi là ở tôi, nhưng vợ tôi không hề hé răng nửa lời với gia đình nhà chồng về nguyên nhân vô sinh. Em vẫn một lòng một dạ yêu thương, chăm sóc tôi và ngày ngày hứng chịu nhiều thêm những lời cay nghiệt của bố mẹ chồng.
Tôi càng đau đớn bao nhiêu về sự không may mắn của bản thân, thì càng thương vợ bấy nhiêu. Tôi quyết định nói hết sự thật với bố mẹ mình, dù biết sự thật ấy tàn nhẫn và khiến bố mẹ tôi sẽ đau lòng lắm. Với vợ, tôi vô cùng trân trọng tình cảm của em, nhưng cũng rất chân thành van xin em hãy ly hôn để đi tìm một hạnh phúc mới. Em hoàn toàn có quyền được hưởng hạnh phúc và hưởng trọn vẹn niềm vui được làm mẹ.
Chồng tôi về ở rể vì nhà anh quá xa, công ty anh lại làm ngay gần nhà tôi. Bố mẹ tôi cho 2 vợ chồng tôi hẳn một tầng nên cuộc sống riêng tư cũng thoải mái. Cô con gái đầu lòng đã vào lớp 1, chồng tôi thống nhất sinh thêm con. Lúc tôi mang bầu, chồng tôi chăm sóc chu đáo lắm nhưng khi sinh bé cũng là gái, thái độ chồng tôi ngày một thay đổi khác. Công việc của anh chỉ gỏn gọn 8 tiếng ở công ty, không phải đi công tác nên trước sau giờ làm là anh về với mẹ con tôi.
Nay anh hay vắng nhà, lúc thì bảo đến bạn nọ, bạn kia, khi thì bảo kiếm việc làm thêm. Anh đi từ thứ 7 đến sáng thứ 2 mới về. Nhiều hôm thấy chồng mệt mỏi, tôi lo lắng hỏi han thì anh cấm cản : "Cô nằm nhà, một lúc 2 con mọn, tôi không đi làm thêm lấy gì chi tiêu?" anh nói vậy, nhưng lương tháng vẫn chẳng đưa cho tôi thêm một đồng nào.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Sáng thứ 2 vừa rồi tôi thay mặt công đoàn cơ quan đến bệnh viện phụ sản thăm một cô nhân viên sinh con. Nằm giường bên cạnh là một thiếu phụ trẻ, vẻ mặt mãn nguyện đang nựng cậu con trai bụ bẫm mới sinh được 3 ngày. Nghe cô ấy reo khe khẽ : ‘’ A, bố mang cơm đến cho mẹ con mình kìa! ‘’ tôi thầm nghĩ gia đình họ thật hạnh phúc. Định chào khi anh ta đến gần giường vợ, bỗng mắt tôi hoa lên, chân đứng không vững muốn khụy xuống vì người đàn ông ấy không ai khác chính là chồng tôi. Bất ngờ chạm mặt, chồng tôi đứng như trời trồng, cặp lồng cơm tuột khỏi tay anh đổ ào xuống sàn...
Bảy giờ tối, anh rồ ga lao lên dốc, loạng choạng vào nhà. “Mẹ đâu?”. “Dạ… mẹ chưa về”, con bé lớn ấp úng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của anh.
Anh rút điện thoại, bấm. Tiếng chị vang lên lẫn trong tiếng nhạc xập xình. Chị cố hét to để át bớt tiếng ồn nhưng anh chỉ nghe tiếng được tiếng mất. Anh a lô mấy lần, rồi bực tức ném cái điện thoại vào góc nhà, vỡ tan tành. Chỉ kịp nghe con bé lớn á lên một tiếng, anh xông vào, hất tung chiếc bàn ăn, mâm cơm tung tóe, cái lồng bàn lăn long lóc. Con bé nhỏ chạy ra, ôm anh khóc nức nở. Nhưng nó không níu được chân anh. Anh kéo xềnh xệch nó lại tủ chén bát, định đập vỡ mọi thứ. Con bé lớn hét lên: “Ba!”. Anh nhìn gương mặt thất thần của con rồi như sực tỉnh, cúi xuống gỡ bàn tay nhỏ xíu đang ôm lấy chân mình, buồn bã bỏ vào phòng.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Lần tiếp theo, trong một bàn nhậu đông người, đang bàn chuyện đàn bà lăng nhăng, bạn nhậu làm như cao hứng cụng ly với anh một cái, “khen”: “Nhịn nhục như mày mới lấy được vợ có chức!”. Anh chột dạ. Nhân lúc đám bạn lè nhè say, anh tranh thủ tìm hiểu. Chuyện này người ta truyền tai nhau đã lâu, vì “khó nói” nên bạn bè anh “im lặng nhìn anh bị cắm sừng”. “Tình địch” của mình anh biết rất rõ, là sếp lâu năm của chị, hai người thân như anh em. Anh bán tín bán nghi, nóng lòng về nhà gặp vợ để hỏi cho ra lẽ. Đêm đó, vừa về tới nhà, thấy chị cơm nước sẵn sàng ngồi chờ chồng; vui vẻ, dịu dàng dù chồng đã say khướt, anh cười khẩy vào nỗi hoài nghi của mình. Chị đảm đang, vẹn toàn với chồng con thế, lấy đâu ra năng lượng mà… hư hỏng?
Từ ngày chị được thăng chức, “dư luận” càng thêm ồn ã. Anh nghe ra bao nhiêu mỉa mai trong những lời chúc mừng của đồng nghiệp. Thằng bạn thân nhất cuối cùng cũng chịu làm “bạn tốt”, khi thân mật quàng vai anh, nói khẽ: “Thiệt tình, vợ ông đàn bà con gái, lại không thân không thế, làm sao leo lên được cái chức đó nếu không nhờ gã kia”. Anh thật sự mất bình tĩnh khi anh bạn an ủi: “Mà nghĩ lại, nó leo cao thì chồng con nó được nhờ, mà chồng con nó là cha con ông chớ ai!”. Anh ta còn buông một câu: “Khổ nỗi, đã vậy thì khó mà còn thời gian cho chồng, kiểu gì cũng tới lúc ông dài cổ chờ vợ bên mâm cơm thôi”. Anh đứng phắt dậy, không nói không rằng, xách xe chạy thẳng về nhà. Y như rằng, chị không có nhà, còn anh thì lần đầu tiên trở thành người cha hung dữ trước mặt con gái.
Anh gác tay lên trán, lần giở lại từng ngày tháng năm đã qua, rồi nhận ra mọi biểu hiện của vợ sao mà trùng khớp với lời đồn. Chị đi sớm về muộn, mở miệng ra là một sếp, hai sếp. Chuyện chị khéo vun vén gia đình cũng dễ hiểu thôi, vì đã làm điều tội lỗi nên chị càng muốn bù đắp cho gia đình, đó cũng như một cách che mắt. Càng nghĩ, anh càng tuyệt vọng.
Ngoài kia, anh nghe hình như vợ đã về. Tiếng thút thít của con bé nhỏ mỗi lúc một to lên như đang kể tội cha với mẹ nó. Anh nhớ, sáng đi làm chị đã báo trước là tối nay trên cơ quan có tiệc tân niên. Mặc kệ, biết đâu đó chỉ là một cái cớ. Anh ngồi dậy, lại chỗ máy tính, vào google, gõ “cách làm thủ tục ly hôn”. Bên ngoài vọng vào tiếng mảnh vỡ thủy tinh va vào nhau rất khẽ, chị đang lặng lẽ dọn dẹp tàn tích sau cơn giận của chồng. Trên màn hình hiện lên rất nhiều đường dẫn, chỉ cần kích vào một trong số đó, anh sẽ rành rõ cách bước ra khỏi cuộc hôn nhân này.
Nghe tiếng bước chân vợ tiến gần về phía cửa phòng, anh rời bàn máy, thả lưng xuống giường. Chị đẩy cửa bước vào, tiến lại chiếc máy tính đang sáng màn hình, định toan tắt đi như thường lệ. Chị khựng lại mấy giây trước dòng từ khóa trên màn hình, rồi quay sang chồng, cười buồn: “Anh biết bấm dấu rồi sao?”. Anh len lén tủi hờn, nhớ những đêm vợ kiên nhẫn dạy chồng cách sử dụng máy tính. Đôi tay anh suốt ngày chỉ biết cầm vô lăng cứ cứng đờ, gõ phím như… gà mổ, chị vẫn khăng khăng “anh làm được”, rồi bắt anh phải học cả cách gõ dấu tiếng Việt.
Người phụ nữ chu đáo, khiêm nhường trước mặt anh và người đàn bà ngoại tình trong lời đồn đại mơ hồ của thiên hạ, đâu mới là vợ anh? Làm sao để minh định, khi hình ảnh thật anh nhìn thấy mỗi ngày cứ bị bôi xóa bởi những lời nói hư hư thực thực liên tục thổi vào tai anh, như câu chuyện Tăng Sâm giết người. Thiên hạ đã len chân vào, làm mưa làm gió với mái ấm của anh từ bao giờ, anh đã biến thành bà mẹ vứt bỏ khung cửi chạy theo lời đồn từ bao giờ thế này?