![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Đây là lần thứ 3, em nói với anh điều này. Trước đây, anh nghĩ em nói những lời đó khi tâm trạng không tốt, khi có ai đó chạm vào những vất vả, khó nhọc mà em và các anh chị phải gánh chịu. Song, đến lần thứ 3 thì anh tin rằng đó chính là suy nghĩ hiện tại của em.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Trong gia đình, theo quan niệm truyền thống, người vợ “yếu” hơn chồng là điều bình thường; ngược lại, chồng “yếu” hơn vợ thì khác thường. Bây giờ, khi vai trò phụ nữ được nâng cao, người vợ “mạnh” hơn chồng âu cũng điều dễ hiểu. Khi chấp nhận rằng người đàn ông có điểm yếu và yếu thế hơn vợ, thay vì cố tìm cách “mạnh” lên thì hoàn toàn có thể xem đó là một “lợi thế” và nên “tận dụng” lợi thế đó.
Anh bạn tôi làm thợ may, khách quen cũng khá. Vợ anh làm việc cho một công ty nước ngoài, có thu nhập cao. Về tài chính, anh tự nhận mình “lép” hơn vợ. Làm việc tại nhà, anh có thì giờ đưa đón con, nấu nướng, giặt giũ và nhiều việc nhà khác đều do anh đảm trách. Mọi người bảo, anh cứ để tình trạng như vậy thì vợ sẽ “cưỡi cổ” mất, nhưng anh cười: “Mình yếu mặt này thì mạnh việc kia. Bà xã mà chê bai chồng thì mình bảo “đổi vai”, bả chạy liền!”. Bởi vậy, vợ anh tuy có lúc hơi mặc cảm là chồng mình thua kém, nhưng nghĩ kỹ lại thì chính nhờ anh mà bản thân có sự nghiệp hơn nhiều bạn bè khác. Sự ngầm phân công đó diễn ra êm ấm suốt nhiều năm qua, vì cả hai đang thấy được mặt mạnh và cả mặt yếu của mình và bằng lòng với điều đó.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Vậy mới nói, người chồng “yếu thế” hơn vợ nên tận dụng “lợi thế” của mình là sự trung thực và bằng lòng với điều kiện vốn có một cách khéo léo. Bởi mỗi người sinh ra đều có điểm mạnh, điểm yếu đặc thù không dễ gì thay đổi được, vì vậy nên hiểu điều đó và dung hòa giữa các mối quan hệ gia đình. Đâu phải hễ đàn ông chăm lo việc nhà thì trở nên yếu thế, và dù có yếu thế cũng đâu có nghĩa là không hạnh phúc? Cũng không phải ở gia đình nào mà người phụ nữ “mạnh” hơn chồng thì đều phát sinh bi kịch. Vấn đề là phải hài hòa giữa điểm mạnh và yếu của mỗi người để đạt mục tiêu chung trong việc vun bồi hạnh phúc và nuôi dạy con cái.
Ông bà ta dạy “khôn ngoan chẳng lọ thật thà”, trong quan hệ gia đình, thật thà với điểm yếu của mình lắm khi là một “chước” hay, thay vì cố giấu diếm, chỉ khoe điểm mạnh, để rồi thất vọng về nhau. Sự thật thà này nên bắt đầu trước khi lấy nhau, thay vì cố che đậy, đến khi “lộ nguyên hình” thì ai nấy đều thấy bẽ bàng.
Ba mất, em là chị Hai, phải gánh vác phần nặng nhọc để phụ má nuôi em. Ngày gả xong con Út, má nhìn em lại thở dài: “Tội cái số con Hai bạc phước, sắp 40 rồi mà chưa có nổi tấm chồng”.
Anh ở làng bên qua xóm em làm thuê. Em thuê anh cuốc đất, đào mương, hái dừa. Anh làm việc chăm chỉ, cuối ngày còn giúp em thu dọn, quét tước rất chu đáo. Vườn dọn xong thì tới mùa gặt lúa, dọn đất chuẩn bị mùa sau. Anh còn giúp em bửa củi, làm giàn bầu. Má nói: “Thằng Bảy siêng năng, lại hiền như cục đất, hay là bây ưng nó”. Em đỏ mặt len lén nhìn anh, thấy tim mình đập rộn. Bữa em mang cơm ra đồng, đón chén cơm từ tay em, anh ngập ngừng nói nhỏ: “Tui muốn ăn cơm cô nấu suốt đời luôn đó cô Hai”.
Đám cưới của vợ chồng mình diễn ra đơn sơ nhưng ấm cúng. Đám cháu nhao nhao trêu chọc “đợi ăn đám cưới của dì Hai dài cả cổ”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Anh bàn nên mua ít vật tư về xây lại cái buồng tắm sát bên nhà. Má lớn tuổi rồi, ra vô cho tiện. Đám ruộng gò trồng lúa không tốt, nên đổi sang tỉa bắp… Mỗi chiều muộn, anh ngoài đồng về, cả người lấm lem bùn đất, tóc bết chặt mồ hôi. Nhìn anh, em thương đứt ruột nhưng vẫn cố nói móc: “anh tò tí với cô nào ngoài đồng mà giờ này mới chịu vô?”. Má rầy em: “Nó mần mệt, bây nói câu gì nghe lọt tai chút coi. Thằng Bảy nó hiền như cục đất, gặp đứa khác chắc bây ăn bạt tai”…
Nghe em báo tin anh sắp được làm cha, anh nhìn sững rồi ôm ghì em thật chặt. Anh đi ra đi vào, mới vác cuốc đi được nửa đường anh lại trở về xách nơm đi bắt cá...
Ngày con chào đời, không thể tả hết nỗi vui sướng của vợ chồng mình. Anh ôm con vào lòng, nghẹn ngào: “Cục đất cha giờ có cục đất con rồi”. Từ ngày có con, anh làm việc quần quật không nghỉ, anh nói muốn dành những gì tốt nhất cho con. Anh hay nói anh mồ côi cha mẹ, nên rất cám ơn má và em đã cho anh một gia đình, còn cu Cún là phần thưởng mà ông Trời ban tặng nên anh hết sức trân quý. Em không biết dịu dàng, cũng không biết nói năng ngọt ngào, khi nào cu Cún biết nói, em sẽ dạy con nói với anh: “mẹ và con thương ba nhất trên đời”.