Con gái lấy chồng giàu tháng nào cũng gửi về 5 triệu

Cổng không khoá, cửa chỉ khép hờ chúng tôi cứ thế đẩy vào. Con bé để cửa thế này, trộm vào khuân đồ đi chẳng trách được.

Nhà tôi có 2 cậu con trai, 1 cô con gái út. Vợ chồng tôi chỉ làm nông nên không có kinh tế. Cố gắng làm, nợ nần chồng chất mới nuôi được 3 đứa ăn học. Cũng may thằng lớn nhà tôi đi nước xuất lao động hơn chục năm mới về, mới có tiền. Nhờ con cả mà nhà tôi trả hết nợ, sửa sang được nhà và nuôi 2 đứa em nó ăn học.

Thế nhưng từ lúc con cả về nước, lấy vợ, nó có cuộc sống riêng nên vợ chồng tôi chẳng nhờ vả được gì. Thằng thứ 2 làm văn phòng, lương chỉ đủ tiêu rồi vợ con vào cũng khó khăn. Dù các con chưa dư giả nhưng với tôi cứ đứa nào có gia đình là chúng tôi cho ở riêng hết, không chung đụng bất cứ thứ gì kẻo phức tạp. Căn nhà thằng lớn sửa đẹp, khang trang hơn vợ chồng nó ở, còn hai ông bà già chúng tôi dọn xuống nhà dưới ở nhà cho tiện, thằng thứ 2 thì ra ở bên nhà vợ.

Có mỗi cô con gái, giờ đây nó là niềm tự hào của cả gia đình. Nó học tốt nghiệp Đại học, làm việc luôn ở thành phố rồi lấy chồng trên đó. Con rể tôi buôn bán nên có điều kiện, nhà nó giàu lắm. Con gái mà lấy được chồng giàu là nhàn cái thân, đỡ vất vả, khổ sở. Nó chọn được chồng, nhà chồng tốt như thế tôi cũng mừng. Tôi không mong gì, chỉ mong con đầy đủ là tốt lắm rồi.

Ba đứa con, nhưng cô con gái lại thương và có hiếu với bố mẹ nhất. Từ ngày lấy chồng, tháng nào con cũng giấu chồng gửi về cho vợ chồng tôi 5 triệu để ăn tiêu, đỡ phải vất vả đồng áng. Có tiền con cho, chúng tôi cứ ung dung tiêu, không tham làm nhiều như trước.

Con gai lay chong giau thang nao cung gui ve 5 trieu

Con gái lấy chồng giàu, giỏi, hay cho tiền mẹ tôi tự hào lắm. Ông nhà tôi trước không thích con gái lắm, nhưng giờ thấy con gái còn có hiếu, thảo hơn con trai nên cũng mừng. Chàng rể nhà tôi thì bận buôn bán, mà nó làm ăn ở mãi trên Lạng Sơn có về nhà mấy đâu. Một mình vợ ở nhà vừa đi làm, vừa lo cho con cũng vất vả nhưng được cái có điều kiện cũng đỡ, không sống cùng bố mẹ chồng thì thoải mái hơn.

Bận trông cháu, vợ chồng tôi chẳng có thời gian đi đâu, cũng không lên chơi với cháu ngoại được. Đợi này mấy đứa cháu được nghỉ học 3 hôm, tôi bàn với ông nhà lên thăm con gái một chuyến. Lên không báo trước để con bất ngờ và xem mẹ con nó ăn ở ra sao. Bắt chuyến xe đêm đi, tôi và ông nhà tới nhà con mới có hơn 5h sáng. 

Vào phòng ngủ của con, cháu vẫn ngủ ngon lành trên giường, còn mẹ nó thì ngủ gục trước bàn làm việc. Giấy tờ, máy tính vẫn bật. Trời đất ơi, con bé lại tham việc, mang việc về nhà làm đêm hôm rồi ngủ quên thế này sao.

Gọi con dậy, nó bất ngờ trước sự xuất hiện của bố mẹ. Tôi hỏi sao con tham việc thế, con gái mãi mới tâm sự thật rằng để có tiền gửi về biếu bố mẹ, nó nhận thêm việc về làm. Mang tiếng lấy chồng giàu, nhưng chồng nó chi li tháng chỉ đưa cho vợ 5 triệu để nuôi con, không hơn. Còn vợ đi làm được tiền tự lo cho bản thân. Tôi không ngờ con rể lại kẹt sỉ như vậy.

Thở dài khi biết con gái lấy chồng giàu mà lại khổ thế này, tôi bảo con đừng gửi tiền về quê nữa, có thì giữ lấy mà tiêu, còn bảo vệ sức khoẻ nữa. Con rể như vậy, tôi không biết khuyên con mình thế nào. Nhìn nó gầy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ mà tôi xót quá. Thế mà tôi vẫn nghĩ nó sướng nhất trong 3 anh em, 5 triệu con gửi về mỗi tháng là con rể cho cơ. Tôi lại làm khổ con rồi!

Bóc phong bì cưới giúp chồng, tôi khóc thét với thứ bên trong

Thấy tôi đờ đẫn với chiếc phong bì trên tay chồng vội giật lại xem. Anh phủ nhận và cho rằng đây chỉ là trò đùa của đám bạn thôi.

Trải qua 3 mối tình sâu đậm không đi đến đâu, tôi chán nản buông xuôi. Thay vì tìm hiểu kỹ, yêu lâu thì lần này tôi lại gật đầu chóng vánh với Tuấn. Hai đứa quen nhau trong một lần đi xem ca nhạc, thấy anh vui tính, hợp mình tôi đồng ý hẹn hò. Thời gian yêu và cưới chỉ vỏn vẹn 3 tháng. Tôi lấy chồng vì thấy phù hợp, nên cưới chứ chẳng phải có em bé nên cưới gấp.

Cùng hoàn cảnh, bố mẹ làm nông nên tôi và Tuấn hiểu nhau lắm. Tôi coi bố mẹ anh như bố mẹ đẻ, lễ phép, hiếu thảo và nghĩ mình sẽ nhẫn nhịn tất cả để được hạnh phúc yên ấm. Tôi sợ đổ vỡ hôn nhân vì điều đó không hay, ảnh hưởng tới danh dự của tôi và bố mẹ tôi. Bởi chị gái tôi đã từng ly hôn, đem con về nhà ngoại ở. Bố mẹ tôi khổ sở, xấu hổ vì con rồi nên tôi không muốn đi vào vết xe đổ của chị nữa.

Phụng dưỡng mẹ chồng hơn mẹ ruột và cái kết

Thực lòng tôi không tiếc số tiền kia, thứ tôi tiếc và buồn là cách hành xử của mẹ.

Phụ nữ lấy chồng xa là điều thiệt thòi, tủi hờn. Tôi là vậy, ngày trước vì yêu không nghe bố mẹ cứ quyết lấy chồng khác tỉnh. Quê chồng cách quê vợ hơn 200km, một năm may ra tôi về ngoại được 1 lần còn không thì 2 năm. Phần vì ở xa, phần vì mỗi lần về tốn kém, chưa kể bận công việc, con cái không đi được.

Khác với tôi, cô em gái lấy chồng làng sướng lắm. Có việc gì bố mẹ cũng sang giúp, con cái nhà ngoại đỡ đần cho nhiều. Nhìn nó ở ngoại nhiều hơn ở nhà mình mà tôi phát thèm. Lấy chồng rồi mới hiểu những lời bố mẹ nói là đúng, dại dột sống theo ý mình giờ tôi mới thấm, mới tiếc nuối. Bởi cuộc hôn nhân của tôi không hạnh phúc, cãi vã, mâu thuẫn nhiều lắm.

Mang con về ngoại hậu ly hôn, nhận thái độ lạnh nhạt của bố

Hai năm qua, kể từ ngày ly hôn đem theo bé Su trở về nhà ngoại, cô bị bố đối xử lạnh nhạt còn hơn người ngoài.

Với nhiều người, nhà là nơi để về, nhưng với Linh thì khác. Hai năm qua, kể từ ngày ly hôn đem theo bé Su trở về, cô bị bố đối xử lạnh nhạt còn hơn người ngoài. Lúc đầu cô đã sốc và không ngừng tủi thân, hụt hẫng, nhưng sau khi xâu chuỗi lại những câu nói, thái độ từ bố, cô dần hiểu lý do...

Mang con ve ngoai hau ly hon, nhan thai do lanh nhat cua bo
Bố từng cưng cô như nàng công chúa. ( Ảnh minh họa)

Linh là chị cả của 3 cậu em trai. Cô xinh đẹp lại học giỏi nên từ nhỏ đã được bố cưng chiều. Không chỉ bản thân bảo bọc, cưng nựng mà ông còn “đọc lệnh” cho đại gia đình phải chiều chuộng, cung phụng Linh tận chân răng.

Có lần, trong cuộc nhậu với bạn, ông nói: “Nuôi con trai cần phải nghiêm khắc vì sự vững vàng của nó chính là hậu vận, là cuộc sống mỗi ngày của mình sau này. Còn nuôi con gái thì chỉ cần yêu chiều, nâng đỡ trong một giai đoạn ngắn, rồi nó sẽ thành con ngỗng tách bầy để thành lập một tổ ấm riêng”.

Với lý lẽ đó, khoảng thời gian Linh còn học cấp I, cấp II, sau mỗi đợt công tác, người quân nhân như bố sẽ mang về cho cô không biết bao nhiêu quà cáp. Từ bánh kẹo, sữa nước, sữa bột đến váy áo, búp bê…

Kỳ lễ tết quan trọng nào, bố cũng nhắc mẹ diện cho cô thật lộng lẫy rồi chở lên tiệm ảnh thị trấn chụp mấy bức hình kỷ niệm. Trong cuốn album ảnh gia đình, những bức hình của cô luôn sáng với váy áo xúng xính và luôn được cất giữ cẩn thận nhất.

Đến cấp III, khi cô thành thiếu nữ, bố xin chuyển công việc về gần nhà. Trong khi các bạn cùng trang lứa được tự do kết bạn, tụ tập, được lựa chọn ngành nghề tương lai theo sở thích thì bố vẫn kè kè ngày mấy lượt đưa đón cô đến trường.

Cái gì quá đà cũng không tốt. Những tưởng được bảo bọc, nhưng hóa ra sự yêu thương của bố chính là cai quản, kiểm soát. Linh dần rơi vào tình trạng chán nản, mất tự chủ với cuộc sống của chính mình. Thế nhưng, “quân lệnh như sơn”, tác phong quân đội đã ngấm vào máu, bố không muốn thay đổi điều gì cho đến ngày cô lấy chồng.

Trong chuyện lấy chồng, lập luận của bố nghe cũng rất hay, chẳng ai cãi lại được. Ông bảo, vì mình nuôi con cẩn thận, đáp ứng cho con chu đáo mọi nhu cầu về của cải, vật chất nên sau này khi ra đời chọn bạn trai, con chỉ cần chọn người tử tế. Sính lễ duy nhất mà chàng rể cần có đó là sự chia sẻ, chân thành.

Lập luận đúng, nhưng thực tế lại hoàn toàn sai. Lấy chồng chưa được hai năm thì chồng và nhà chồng đã ngán ngẩm cái tính vụng về, ủy mị, hay hờn giận vô cớ của Linh.

“Có trời mới chiều nổi em”, cô nhớ mãi câu nói đó của chồng trước khi ra tòa. Phút giây bị bạn đời dằn hắt, cô không nói không rằng, chỉ nghĩ thầm trong bụng: “Không cần trời, vì tôi còn bố. Tuy hơi ngột ngạt, nhưng tôi sẽ mang theo con trở về nhà”.

Mang con ve ngoai hau ly hon, nhan thai do lanh nhat cua bo-Hinh-2
Cô tự nhủ sẽ không bao giờ lặp lại vết xe đổ của bố trong việc dạy con gái. (Ảnh minh họa)

Lấy chồng trong ánh nhìn đầy yêu thương, hy vọng, bỏ chồng trong tư thế ngẩng cao đầu. Cô hầu như không ngờ đến một ngày khi bản thân phải ngồi đây, trong căn phòng ngày xưa để hậm hực, tủi hổ. Bố Linh đến bây giờ vẫn không đủ thẳng thắn để dũng cảm nhận ra, chính sự bảo bọc, dung dưỡng cực đoan thuở bé đã hại cô con gái.

Gần hai năm trôi qua, sự hiện diện của Linh và cháu ngoại bên trong ngôi nhà có lẽ đã hàng ngày nhắc ông nhớ về sự bất ổn trong cách nuôi dạy con của mình. Những người bạn của bố năm xưa mỗi lần ghé nhà chơi muốn gửi ít quà bánh hay cưng nựng bé Su, bố cô đều xua tay, ấn lưng họ đẩy nhanh vào phòng khách.

Đau lòng vì sự lạnh lùng của bố, Linh lục tìm trong cuốn album gia đình để cất đi những tấm ảnh ngày xưa. Linh hiểu, nếu ngày xưa cô là công chúa thì hiện tại cô chính là nàng Lọ Lem, cô phải nỗ lực tìm lại hạnh phúc, bản lĩnh cho chính mình.