Cô ấy giết con tôi

Tôi bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật: cuốn sổ khám bệnh của cô ấy cho thấy cô ấy đã hai lần phá thai trong vòng một năm qua.

34 tuổi tôi ly dị vợ. Tôi không đau vì tan vỡ gia đình, mất vợ, bởi tình cảm của vợ chồng tôi đã rạn nứt đến mức không còn có thể hàn gắn. Chia tay là giải thoát cho nhau.
Nhưng, điều đau khổ nhất của tôi là sau khi chia tay, vợ tôi lập gia đình mới với một Việt kiều và mang theo con đi Mỹ. Lúc đầu tôi tìm cách ngăn cản vì như thế đồng nghĩa với việc tôi hoàn toàn mất con. Nhưng người thân, họ hàng, bạn bè đều khuyên tôi hãy để con ra đi, sẽ có điều kiện học hành, phát triển tốt hơn. Tôi đành đau đớn chấp nhận xa con.
Hai năm sau, tôi lập gia đình mới. Người vợ sau của tôi cũng từng có một đời chồng, có một con gái. Tôi yêu cô ấy một phần chính vì con gái của cô. Bé có nhiều nét giống con tôi đến lạ kỳ. Bé mới hai tuổi nên hồn nhiên gần gũi với tôi. Chúng tôi trở thành một gia đình thật sự. Nhìn chúng tôi, không ai nghĩ bé My không phải con tôi. Nhờ vậy, tôi cũng vơi bớt nỗi đau mất con.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Lấy nhau được một năm, tôi bắt đầu sốt ruột khi thấy vợ cứ uống thuốc ngừa thai. Tôi nói, tôi muốn có thêm một đứa con nữa. Cô ấy lại bảo, tôi và cô ấy đều đã có con. Cuộc sống của chúng tôi bây giờ đang đầy đủ, hạnh phúc, sinh thêm một đứa con nữa để làm gì?Tôi giận quá, muốn hét lên với cô ấy rằng tôi muốn có đứa con của mình. Cô ấy lại nói, như vậy là tôi giả dối, không coi bé My là con của mình. Sinh đứa nữa, bé My không còn là con anh nữa, anh sẽ đối xử với nó thế nào? Cứ thế, vợ chồng tôi tranh cãi không có hồi kết.
Nhờ họ hàng, bạn bè khuyên nhủ thiệt hơn, vợ tôi đồng ý sẽ sinh con. Không ngờ, cô ấy chỉ giả vờ, vẫn lén tôi dùng thuốc ngừa thai. Nhưng cuối cùng, tôi cũng làm cho cô ấy phải ngưng thuốc sau nhiều mâu thuẫn, cãi cọ, thậm chí dọa ly hôn. Thế nhưng, thêm một năm nữa trôi qua, vẫn chưa thấy cô ấy mang thai. Thỉnh thoảng cô ấy lại bảo bệnh, mệt, yêu cầu tôi ngưng quan hệ cả tháng trời. Tôi vẫn không nghi ngờ gì, cho đến hôm qua…
Trong khi vợ đi vắng, cần giấy tờ nhà để làm một việc gấp, tôi buộc phải gọi thợ đến mở khóa tủ mà cô ấy giữ chìa khóa. Tôi bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật: cuốn sổ khám bệnh của cô ấy cho thấy cô ấy đã hai lần phá thai trong vòng một năm qua. Tôi gần như chết điếng. Cô ấy đã giết chết con tôi.
Tôi ôm đồ đi khỏi nhà, không nói một lời nào, chỉ để lại những giấy tờ tôi tìm thấy trên bàn cho cô ấy hiểu lý do ra đi của tôi. Cô ấy cũng im lặng không hề gọi cho tôi suốt hai hôm nay. Chắc cô ấy hiểu tôi đang trải qua điều gì. Giờ đây tôi phải làm gì đây?

Tình yêu... quản ngục

Sớm vừa tỉnh giấc, tôi đã thấy điện thoại báo có tin nhắn đến. Mở ra đọc, tôi tưởng mình hoa mắt, phải đọc đi đọc lại khi từ số của cô bạn thân lại là những dòng chữ: "Bọn em hư đốn quá, thế là có tội với 2 con anh đấy vì lừa dối anh. Anh tưởng bạn bè tử tế thì hãy khuyên nhau làm việc tốt chứ việc đó là vô đạo đức đấy em có biết không... Hãy giúp nhau thoát khỏi vũng bùn mới là người bạn tốt...".

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 

Sửng sốt, tôi gọi lại ngay vào số của bạn, thì chỉ là những tiếng tút dài mà không có ai nghe máy. Gọi vài lần cũng vẫn chỉ như vậy. Tôi đành phải chờ tới giờ bạn lên cơ quan, liên lạc qua số máy bàn. Đáp lại những sốt sắng, thắc mắc của tôi về nội dung tin nhắn lạ lùng, bạn tôi im lặng rất lâu, mãi sau mới nghẹn ngào: "Anh ấy thu di động của tớ rồi. Điện thoại bàn anh ấy cho vào hộp khóa lại, rồi anh ấy cầm chìa. Đi làm thì anh ấy đưa đi, đón về. Anh bảo, chỉ có thế tớ mới hết đường léng phéng với người khác".

“Tám” chuyện đám cưới

Dù là đám cưới thời nào, dễ hay khó, cuối cùng người ta vẫn mong mỏi hạnh phúc bền lâu cho cô dâu chú rể. 

Bạn tổ chức đãi cưới dưới quê. Bọn mình vài đứa chơi thân ham vui về tận quê bạn từ ngày hôm trước để phụ, nhưng nhất là để cùng tham dự không khí của đêm trước khi cô dâu xuất giá. Chao, vui thì thiệt là vui, có điều cả đám vui với nhau là chính, còn cô dâu bận rộn thoắt ẩn thoắt hiện, nàng đang ngổn ngang rộn ràng trước dặn dò của chú, dì, ngoại, nội…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Bọn mình ngồi một bàn tiệc nhỏ dành cho bạn bè thân thiết, “thảng thốt” nhìn cô dâu, vì con bạn ngâng ngáo ngày thường hôm nay lạ quá nhìn không ra.

- Con V. làm cô dâu đẹp bá cháy, bây!

- Cả tá người chỉ có một nhiệm vụ là làm sao cho nó đẹp nhất đêm nay mà, ha ha!

- Giờ đám cưới cũng dễ quá hén! Ngày mai ra nhà hàng còn thấy dễ nữa. Cô dâu chú rể chỉ cần làm sao cho thiệt đẹp, đứng cười thiệt tươi đón khách là được rồi, còn lại dịch vụ tiệc cưới lo từ A đến Z.

- Sướng hen! Vậy cũng đỡ. Chứ như ba mẹ tui cưới nhau ngày xưa cơ cực luôn. Đêm trước này nè, mẹ tui thức đến tận sáng để phụ làm đám tiệc đó.

- Ông nói cứ như hồi đó ông sinh rồi vậy! Đó là ngày trước. Giờ có tiền thuê dịch vụ cho khỏe. Chứ con V. cũng như tụi mình, đi làm cả ngày, thời gian, sức lực đâu mà dốc cho đám cưới như bố mẹ.

- Ê, mà tui thấy nghen, hình như ngày xưa cưới nhau cực quá, người ta cũng biết quý hơn, biết chùn lại khi nghĩ nhỡ đến lúc bỏ nhau. Tiếc công tiếc của chứ bộ! Làm gì có chuyện trai gái giao lưu dễ dãi như bây giờ, bố mẹ tui gặp nhau đã khó, nói chi đến lúc hai bên nội ngoại đồng ý cho cưới, cũng mấy phen trầy trật. Thế thì cưới được nhau rồi, sao bỏ nhau cho được.

- Ý ông là, giờ cưới nhau dễ bỏ nhau hả?

- Không hẳn. Nhưng rõ ràng là, cái gì dễ quá thì không quý. Cái đám cưới bây giờ lung linh bề mặt thôi, bà thấy không? Nghĩa là một đám cưới đẹp, lưu lại bằng phim hay ảnh đẹp, người ta chỉ cần nhìn vào đó. Vẻ đẹp đó vừa máy móc, vừa đua đòi, vì ai cũng phải làm sao cho ảnh cưới của mình đẹp nhất. Các dịch vụ ảnh cưới làm ăn ngày càng phất.

- Hiểu rồi, hiểu rồi. Ý ông là giờ đám cưới đã trở thành một dịch vụ, một hình ảnh lung linh bề mặt của xã hội hiện đại chứ gì. Cao siêu quá! Tui chỉ biết giờ cưới dễ hơn, đỡ mệt cho cô dâu chú rể, cho cả hai nhà, vậy là tốt rồi!

- Ầy, chưa chắc dễ hơn đâu nghen! Giờ mà không tiền, tui đố bà cưới ai! Một khi cưới thành dịch vụ, thì bà chỉ là khách hàng thôi. Muốn không tốn tiền chỉ còn cách tự về ở với nhau, nhưng đứa nào chịu không có một ngày đãi cưới cho bằng bạn bằng bè, không có một bộ ảnh cưới cho lộng lẫy để khoe trên Facebook hả?

- Ờ, dễ mà cũng khó quá hen!

- Cuối cùng là chuyện này. Quan trọng là bà cưới cho ai, cho bà hay cho bố mẹ, dòng họ, cho thiên hạ? Nếu chỉ cưới cho bà, có cần mời tất cả bạn bè của dòng họ mà bà chả biết là ai không? Nữa, nếu chỉ cưới cho bà chứ không vướng bận thiên hạ, bà cũng chẳng cần tổ chức đám cưới luôn.

Chu cha! Cuộc “trà dư tửu hậu” của bọn mình đã đi đến tận chỗ cực đoan. Mới nhớ ra hôm nay là đám cưới V. Tám chuyện thời trước thời nay, thì cũng chỉ vì đám cưới là một sự kiện quá đặc biệt trong đời người. Dù là đám cưới thời nào, dễ hay khó, cuối cùng người ta vẫn mong mỏi hạnh phúc bền lâu cho cô dâu chú rể. Dễ hay khó đâu chỉ là việc tổ chức “cho ra” một đám cưới, mà hơn cả, là quan niệm tình yêu - hôn nhân vững vàng hay lỏng lẻo.

Tình tan như chiếc cốc rơi

Tôi nói ngay để anh đừng tiếp tục đóng kịch rằng tình đã tan như chiếc cốc rơi, có vun nhặt chỉ làm đứt tay mà thôi.

Tôi chúa dị ứng với những người con trai khi yêu cứ hay thề thốt, để rồi sau đó lời thề theo gió bay đi. Nhưng oái oăm thay, "ghét của nào trời trao của ấy" nên tôi  "chết" ngay một anh, khi nghe anh rót mật vào tai "thề yêu em suốt đời".

Cũng yêu, thương, giận, hờn, chia tay, chia chân vài bận lại hàn gắn. Đa số lỗi do anh, nhưng anh khéo nói lắm, toàn những lời có cánh với những cử chỉ âu yếm, lời xin lỗi rất chân thành, lời biện minh toàn do ngoại cảnh đem đến chứ : "anh thề trong trái tim anh chỉ có em" khiến tôi mau chóng xiêu lòng.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thực sự tôi cũng không hiểu nổi mình, sao anh cứ diễn mãi điệp khúc thề thốt sến sẩm mà tôi vẫn lại đổ, vẫn sẵn lòng tha thứ cho anh mới lạ chứ. Hay khi yêu tôi bị ù tai, mờ mắt rồi?

Công bằng mà nói anh là người đã hút hồn tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dáng người, khuôn mặt rất nam tính, anh luôn chi tiêu rộng rãi và rất có kinh nghiệm chọn món quà thích hợp với dịp nào để tặng tôi. Cộng thêm những lời thề thốt ngọt ngào, cùng vòng tay mạnh mẽ như chở che, làm tôi khó lòng giận anh lâu được.

Nhưng sự đời, tuồng nào diễn mãi rồi cũng nhạt, lời yêu nghe lắm cũng nhàm tai. Tôi đâm cảnh giác với những lời thề của anh khi anh hay lí do nọ kia để không đến chỗ hẹn. Hôm rồi tình cờ tôi gặp anh đang hót như khướu với cô em gái của bạn tôi. Qua bạn, tôi biết được rằng anh đã thề thốt với em gái cô ấy rằng anh và tôi đã chia tay, anh sẽ "yêu em suốt đời" tôi bật cười, tự hỏi không biết đời anh dài đến đâu, mà gặp em nào anh cũng có thể “suốt đời" với họ một cách dễ dàng thế.

Tối thứ 7, anh đến nhà tôi với vẻ mặt hối lỗi, anh nói đó là anh ngộ nhận, chót chao đảo khi gặp em ấy, chứ lòng anh lúc nào cũng hướng về tôi. Anh không ngờ tôi đã biết thóp trò mèo của anh qua bạn tôi và cô em gái bạn tôi đã từ chối thẳng thừng với anh ngay sau đó. Tôi nói ngay để anh đừng tiếp tục đóng kịch rằng tình đã tan như chiếc cốc rơi, có vun nhặt chỉ làm đứt tay mà thôi. Dẫu có vun đủ mảnh, thì cũng chẳng có loại keo nào có thể hàn gắn mà không để lại những vết nứt xấu xí. Tốt nhất hãy để lời thề của anh bay theo gió.