Chồng cũ gõ cửa xin ngủ nhờ, 3h sáng tôi hoảng loạn lao ra khỏi nhà

Tôi không nghĩ sự cố chấp của anh ta dành cho tôi lại quá đáng đến vậy. Tôi có nên nói chuyện thẳng thắn và yêu cầu anh ta dừng lại hành động ấy?

Tôi và chồng cũ vừa ly hôn 6 tháng. Nguyên nhân không phải vì có người thứ ba mà vì tôi thấy cuộc sống chung quá ngột ngạt bí bách. Chồng cũ ghen tuông rất quá đáng, chỉ cần thấy tôi trò chuyện qua lại với đàn ông, không cần biết nội dung cuộc trò chuyện là gì cũng đủ khiến anh ấy khó chịu.

Tôi đi đâu, làm gì anh cũng hoài nghi, tra hỏi tường tận. Anh chỉ muốn tôi nghỉ việc ở nhà không đi đâu, lúc nào cũng ở trong tầm mắt anh mà thôi.

Chồng cũ kiếm ra tiền, bố mẹ chồng cũng rất tốt, anh chăm chỉ chịu khó, rất chiều chuộng tôi nhưng sự kiểm soát quá mức khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi tự hỏi mình liệu có thể chịu đựng được cuộc sống như vậy đến hết đời hay không. Câu trả lời là không và tôi quyết ly hôn khi mới cưới được nửa năm.

Chong cu go cua xin ngu nho, 3h sang toi hoang loan lao ra khoi nha

Tôi đi đâu, làm gì anh cũng hoài nghi, tra hỏi tường tận. 

Lúc đó chồng cũ cũng níu kéo rất nhiều, thậm chí còn nổi khùng ép tôi phải ở lại nhưng cuối cùng anh ấy cũng đồng ý ký đơn.

Cứ ngỡ sau ly hôn tôi sẽ bị chồng cũ làm phiền nhưng không, anh ấy thậm chí còn không nhắn tin, gọi điện cho tôi lấy một lần. Nhiều lúc nghĩ lại chồng cũ từng đối xử tốt với mình, tôi cũng thấy áy náy, chắc hẳn là tôi đã khiến anh ấy tổn thương.

Cho đến tối hôm vừa rồi, chồng cũ đột ngột xuất hiện trước cửa nhà tôi xin ngủ nhờ một đêm. Anh bảo gặp chút sự cố trên đường, trong người khó chịu, kiệt sức không thể gắng gượng đi xe máy về đến nhà được. Tiện đi qua chỗ tôi nên anh mạo muội ghé vào xin ngủ nhờ, ly hôn rồi thì vẫn có thể làm bạn mà.

Nhìn vẻ mặt anh ấy phờ phạc, xanh xao, tôi nghĩ anh ấy nói thật liền đồng ý, dù sao trong nhà tôi cũng có 2 phòng ngủ. Để chồng cũ đêm muộn đi một mình về nhà, chẳng may xảy ra tai nạn thì tôi sẽ mang tội mất.

Chồng cũ sau khi rửa mặt qua loa lập tức đi ngủ. Chắc hẳn anh ấy đang rất mệt mỏi nên tôi cũng không tiện hỏi chuyện. Do hôm sau được nghỉ làm nên tôi thức khá khuya. Nửa đêm 3 giờ sáng, tôi mở cửa phòng ngủ ra ngoài thì phát hiện chồng cũ để quên chiếc cặp tài liệu trên sofa.

Tôi định cầm cất gọn lên giá nhưng bị trượt tay, chiếc cặp tài liệu rơi xuống đất bị bật mở tung và giấy tờ bên trong vương vãi ra sàn nhà. Tôi chết lặng nhìn những thứ trong đó.

Phần lớn trong chiếc cặp ấy đều là ảnh chụp tôi trong rất nhiều tình huống. Lúc đi làm, khi đi cà phê với bạn bè, khi gặp đối tác ở ngoài, khi đi mua sắm với bạn và cả khi gặp gỡ đối tượng mà bạn tôi vừa giới thiệu…

Tôi run bắn cả người. Rõ ràng đã có kẻ theo dõi sát sao hành tung của tôi rồi chụp lại tất cả. Nghĩ đến cảnh mỗi ngày mình đều bị một người theo dõi chặt chẽ là tôi thấy rợn cả tóc gáy. Lẽ nào người đó chính là chồng cũ?

Dù không phải anh ta thì cũng là người do anh ta thuê. Nếu không tại sao những tấm ảnh này lại xuất hiện trong tay anh ta?

Chong cu go cua xin ngu nho, 3h sang toi hoang loan lao ra khoi nha-Hinh-2

Sau đó tôi hỏi thăm thì mới biết chồng cũ đã nghỉ làm gần nửa năm nay.

Tôi sợ hãi vô cùng, vội vàng khoác áo, lấy túi xách lao ngay đến nhà cô bạn thân ngủ nhờ. Ở một mình cả đêm với một người đàn ông như vậy khiến tôi thấy sợ hãi. Sáng hôm sau chồng cũ gọi điện, tôi phải giả vờ là mình vừa mới ra ngoài từ sáng sớm.

Sau đó tôi hỏi thăm thì mới biết chồng cũ đã nghỉ làm gần nửa năm nay, nghĩa là ngay sau khi chúng tôi ly hôn. Hỏi bạn bè của anh ta, dường như anh ta chưa có chỗ làm mới. Lẽ nào suốt thời gian qua chính anh ta nghỉ làm theo dõi tôi?

Tôi không nghĩ sự cố chấp của anh ta dành cho tôi lại quá đáng đến vậy. Tôi có nên nói chuyện thẳng thắn và yêu cầu anh ta dừng ngay lại hành động của mình?

Bất ngờ về hành động của mẹ chồng cũ trước khi mất

Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao sau 3 năm, mẹ con tôi lại quan trọng với gia đình ấy đến vậy.

Trở về từ đám tang mẹ chồng cũ, tôi mang theo tâm trạng khá nặng nề. Đã 3 năm rồi, tôi không liên lạc với bất kỳ ai trong gia đình ấy. Vậy mà vào những giây phút cuối, người mà mẹ chồng cũ muốn gặp lại chính là tôi.

Chồng cũ của tôi là một người đàn ông trăng hoa. Cưới nhau được 6 tháng, tôi đã phát hiện anh ta ngoại tình. Ngay lúc ấy, tôi đã muốn nộp đơn xin ly hôn, nhưng vì đứa con trong bụng, tôi lại cắn răng chịu đựng.

Sau khi sinh con, tình trạng hôn nhân của tôi càng trở nên tồi tệ. Gia đình chồng thì không thấu hiểu, chồng lại tối ngày ra ngoài, chẳng màng đến vợ con khiến tôi mắcbệnh trầm cảm sau sinh. Khi bác sĩ thông báo kết quả khám bệnh, thay vì động viên và giúp tôi vượt qua, mọi người lại cho rằng tôi cố tình làm to mọi chuyện. Thấy con gái quá khổ, bố mẹ khuyên tôi ly hôn, về sống cùng bố mẹ và làm lại từ đầu.

Chúng tôi ly hôn khi con mới được một tuổi. Thời gian đầu, chồng cũ vẫn lui tới thăm con, tuy nhiên anh ta không trợ cấp tiền nuôi dưỡng. Khi tôi hỏi, anh ta nói kinh tế đang khó khăn, mặc dù trên facebook đều là những bức hình sang chảnh đi ăn đi chơi khắp nơi.

Con tôi chính là niềm hy vọng duy nhất của gia đình họ. (Ảnh minh họa)

Chỉ 6 tháng sau khi ly hôn, chồng cũ có vợ mới. Kể từ đó, anh ta và gia đình không còn lui tới thăm con nữa. Bản thân tôi cũng chưa bao giờ trông chờ vào tiền trợ cấp của chồng cũ, lại sợ vợ mới của anh ta hiểu lầm nên không chủ động liên lạc.

Bẵng đi 3 năm nay, tôi và con gần như tuyệt giao với gia đình chồng cũ thì hôm qua, anh ta gọi điện cho tôi và nói mẹ anh ta đang hấp hối. Trước lúc nhắm mắt, người bà muốn gặp là tôi và cháu nội. Nghĩ mình nên làm tròn đạo, tôi dẫn con về ngôi nhà ấy. Sau khi thấy tôi và con, mẹ chồng cũ thều thào xin tôi hãy trả lại con cháu cho gia đình họ. Thì ra mấy năm nay, anh ta và vợ mới vẫn chưa có tin vui. Và con tôi chính là niềm hy vọng duy nhất của gia đình họ.

Mặc dù đứng trước mặt người sắp mất nhưng tôi vẫn không thể đồng ý nên đã im lặng. Sáng nay tôi đến thắp hương cho mẹ chồng, thấy con quấn quýt bên bố và những người thân khác. Tôi chợt nghĩ nếu không khó khăn chuyện con cái với vợ mới, liệu anh ta có nhớ đến con tôi không? Tôi đang cân nhắc về việc sẽ cho con về thăm bố định kỳ. Theo mọi người, nếu tôi làm vậy, anh ta có cướp con khỏi bàn tay tôi không?

Sau 3 năm chia tay, chồng cũ mang thứ này đến xin tái hôn

Sau ly hôn, tôi tự nhủ sẽ ở vậy nuôi con vì không muốn chia sẻ tình yêu của mình với ai nữa.

25 tuổi tôi lấy anh, người đàn ông hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi chẳng có gì trong tay ngoài tình yêu dành cho nhau và một công việc đủ để sống mức sống cơ bản ở thành phố xa lạ.

Kinh tế khó khăn nên chúng tôi còn không dám lên kế hoạch có con ngay sau khi kết hôn. Thế nhưng con lại xuất hiện trong lúc chúng tôi khó khăn nhất khi mà cả tôi và anh đều bị cắt giảm thu nhập.

Thoải mái dắt bồ về nhà “chung đụng”, tôi choáng váng khi thấy người này

Minh đinh ninh có thể thao túng cuộc tình này, tin rằng ở nơi quê nhà, Huyền luôn chờ đợi anh. Nhưng Minh đã lầm….

Minh và Huyền yêu nhau kể từ khi còn học cấp 3, chuyện đó tất cả những người hàng xóm nơi họ sinh sống đều biết rõ. Đôi thanh mai trúc mã ngày nào chở nhau đi học, rồi cùng lên thành phố, yêu thương và gắn bó suốt nhiều năm trời nhận được sự ngưỡng mộ của rất nhiều người. Ai cũng đinh ninh họ sẽ thành vợ thành chồng, nhưng đường tình của Minh và Huyền rẽ lối một cách không ngờ.

Sau gần 5 năm yêu nhau, bố mẹ Minh có sang nhà Huyền thưa chuyện cho cả hai chính thức được là một đôi. Đám cưới của họ theo dự tính sẽ diễn ra vào cuối năm sau vì khi ấy Huyền mới được tuổi. Mặc dù chưa chính thức tổ chức nhưng cả hai luôn coi nhau là vợ chồng. Huyền và Minh sống ở thành phố để thuận tiện cho công việc. Cả hai chỉ còn đợi ngày lành tháng tốt để về chung một nhà.

Mặc dù chưa chính thức tổ chức nhưng cả hai luôn coi nhau là vợ chồng. (Ảnh minh họa)

Mọi việc diễn ra bình thường cho tới khi Minh nhận quyết định đi công tác. Anh nói đi xa mới được nhiều tiền, sớm ổn định để lo cho tương lai. Dù rất buồn nhưng Huyền cũng tôn trọng sự lựa chọn của Minh. Theo đó, Minh sẽ phải đi làm cách xa nhà hàng ngàn cây số, dễ phải vài tháng mới về thăm nhà một lần được.

Thời gian đầu, cứ 2 tháng Minh lại về thăm Huyền. Nhưng chỉ được đôi lần, thì anh bắt đầu không thấy về nữa. Giải thích cho việc này, Minh biện minh rằng đường xá xa xôi, đi lại tốn kém mà về cũng không được bao lâu. Anh muốn ở lại tiết kiệm tiền bạc lo cho hai đứa sau này. Dù rất nhớ chồng sắp cưới nhưng Huyền cũng không muốn gây khó khăn cho anh. Cô hoàn toàn không ngờ, ở nơi xa, Minh đã dọn đến sống với một cô gái trẻ như vợ chồng. Họ hú hí, vui vẻ bên nhau như chưa từng có sự tồn tại của Huyền.

Khi biết mình mất con, Huyền đã gọi cho Minh về. Cô không nói rõ lí do, chỉ bảo mình nhập viện. Ấy vậy mà, giữa cái lúc Huyền cần Minh nhất, anh lại thản nhiên trả lời: “Em cố gắng nhé. Công việc của anh bận quá, anh không về được lúc này. Anh sẽ thu xếp về sớm với em. Anh gửi cho em ít tiền để em lo liệu nhé. Yêu em!”.

Câu nói đó như mũi dao đâm vào tim Huyền. Cô biết chẳng thể nào có thể bên một gã đàn ông lọc lừa, coi tình yêu như trò đùa ấy. Nhưng Huyền muốn anh ta phải đau đớn, phải tột cùng nhục nhã nên không vội kết thúc cuộc tình này. Cô vẫn đóng vai một cô gái ngây thơ, không lật tẩy bộ mặt của Minh mà ngày ngày vẫn nhắn tin như thể hai người là một cặp.

Dễ đến nửa năm trời, Minh mới thu xếp về thăm Huyền. Cô biết, anh ta mới bị cô nhân tình lừa, cuỗm đi hết khoản tiền tiết kiệm trong tủ. Không còn gì, Minh mới mò về tìm vợ sắp cưới. Minh nhắn tin cho Huyền sau khi tìm đến nơi ở cũ mà không thấy cô ở đó. Lần theo dòng tin nhắn, Minh sững sờ khi đứng trước căn biệt thự sang trọng.

Từ trong nhà, Huyền ăn mặc đầy quyến rũ bước ra. Cô nhìn Minh khinh bỉ. Theo sau Huyền là một người đàn ông đĩnh đạc, phong độ. Hai người họ trông vô cùng hạnh phúc. Minh nổi khùng lên như thể mình là kẻ bị phản bội. Anh lao vào chất vấn Huyền:

Lần theo dòng tin nhắn, Minh sững sờ khi đứng trước căn biệt thự sang trọng nơi mà Huyền sống (Ảnh minh họa)

- “Thế này là thế nào? Trong lúc anh vất vả đi làm xa thì em ở nhà cặp kè với kẻ khác ư?”

Đáp lại cơn thịnh nộ của Minh, Huyền mỉm cười và đưa cho anh thiếp mời:

- “Đây là thiệp cưới của chúng tôi, chúng tôi sẽ rất vui khi anh tới tham dự. Còn chuyện vì sao ra cơ sự này, chắc anh phải rõ hơn tôi chứ. Nếu anh không còn tiền vì đã mất trắng vào tay cô người tình thì có thể đến tay không, đừng ngại”.

Tới lúc này, Minh biết Huyền đã rõ hết những bí mật của mình. Anh cúi gằm mặt, níu lấy tay Huyền cầu xin. Cô giật tay Minh ra và đáp trả đanh thép:

- “Anh giấu tôi sống với người tình. Anh coi tôi là con ngốc. Đứa con của chúng ta cũng vì anh mà chết. Tôi không bao giờ tha thứ cho anh. May mắn tôi gặp được người tốt. Có lẽ là do ông trời thương tôi. Còn giờ, mời anh ra khỏi nhà của chúng tôi.”

Minh lầm lũi bước đi khi bóng tối bắt đầu ập xuống. Minh không biết sẽ phải đối diện với gia đình ra sao, giải thích thế nào về việc này khi mà bố mẹ anh vô cùng yêu quý Huyền. Minh bật khóc vì biết mình sai, chỉ tiếc là mọi thứ đã quá muộn màng!