Chia tay lần nữa

Chị đến tìm tôi với khuôn mặt đầy lo lắng, y cách đây 10 năm chị đến tìm tôi trong bộ dạng tiều tụy, nét mặt buồn bã.

Khi đó, chị đang trong thời gian chờ li dị với anh. Mâu thuẫn giữa họ kéo dài cũng khá lâu mới đi đến quyết định cuối cùng. Lần đó, chị kể với tôi nhiều chuyện với giọng điệu cay đắng và chua chát của người thua cuộc, bị thiệt thòi về mặt tình cảm lẫn tiền bạc (bởi khi ấy anh là người làm kinh tế chính trong gia đình). Tôi còn chưa quên giọng quyết tâm của chị khi nói về tương lai: “Chị sẽ làm lại, chị sẽ lo cho con chị chu đáo không để ai khinh khi!”.
Và chị đã làm được. Mười năm sau, từ số vốn ít ỏi chia được sau ly hôn, chị kinh doanh, gặp thời, thêm tính kỹ càng, thận trọng, biết tính toán chị gầy lại đủ đầy: nhà cửa, xe cộ, con cái có điều kiện tốt để học hành. Cái được nhất về mặt tinh thần là hai con chị học rất giỏi. Con gái đầu của chị vừa tốt nghiệp đại học đã có nơi mời đi làm ngay. Cháu trai thứ hai mới học lớp 10, nhưng đã nhận được cùng lúc đến hai học bổng đi học nước ngoài. Và đó cũng chính là nỗi lo lắng của chị hôm nay.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chị tâm sự, nhờ tôi “tư vấn”: “Nếu học ở Singapore thì cháu được học bổng toàn phần nhưng phải học lại hai năm trung học nữa, vị chi cháu sẽ mất đến 9 năm mới xong đại học, còn nếu học ở Mỹ thì học tiếp lớp 10 nhưng chỉ là học bổng bán phần, “tiềm lực” của chị chưa đủ mạnh để lo cho cháu hai năm trung học và năm năm đại học. Việc làm ăn nay thế này, mai thế khác biết đâu mà lần. Giờ thì mình có, mai mình mất, thương trường chẳng dễ chịu chút nào. Làm người phụ nữ đơn thân khổ lắm em, chuyện gì chị cũng phải quyết định một mình, mà đâu phải lúc nào mình cũng tính đúng”. Rồi chị chép miệng: “Phải chi gia đình đủ đầy, có ông bố bên cạnh thì mẹ con đâu đến nỗi lo lắng quá như vầy!”.
Chị kể, hai năm rồi anh không một lần gọi điện thăm hỏi các cháu. Nghe nói mấy năm nay anh làm ăn thua lỗ liên tiếp, bán nhà lớn, mua nhà nhỏ rồi bán cả nhà nhỏ. Gia đình mới của anh hình như không hạnh phúc bởi người phụ nữ ấy không cam chịu cảnh lên bờ xuống ruộng theo anh. Cách đây 6 tháng chị gọi điện cho anh báo là con gái được một công ty nước ngoài nhận vào làm việc, con trai đang thi lấy học bổng, anh chỉ im lặng, không có ý kiến gì, kể cả lời chúc mừng. Chị thở ra với câu nói buồn: “Thì hồi đó ổng chọn như vậy, chị cũng cay đắng quá chừng. Chuyện quá khứ nói ra chỉ thấy buồn, thấy toàn nước mắt! Giờ hoàn cảnh vậy, chắc ổng mặc cảm! Mọi chuyện qua rồi, mình cũng nguôi ngoai dần, không dám lên mặt tài giỏi hơn ổng. Vậy mà buồn em ạ, buồn vì con có cha mà chẳng ai chỉ lối. Chị thật đâu muốn như vầy!”.
Chơi với nhau nhiều năm tôi biết chị là người giàu lòng vị tha và khoan dung, độ lượng. Chưa bao giờ kể từ sau khi chia tay với anh tôi nghe chị nói xấu về anh. Và giờ đây tôi hiểu, trong cái được của một người mẹ, chị lại bị hẫng vì tiếc nuối đã không cố gắng giữ cho trọn vẹn một gia đình. Chị nói với tôi : “Phải xác định làm người phụ nữ là khổ, là thiệt thòi. Cố gắng mà giữ lấy và nếu bỏ qua được thì bỏ”.
Tôi chẳng biết “tư vấn” chị điều gì, chỉ gợi ý liệu con gái lớn của chị đã đi làm rồi có thể phụ chị nuôi em mấy năm học ở Mỹ không? Chị im lặng trầm ngâm suy nghĩ.
Cuối cùng thì con trai chị đi học ở Singapore. Cái lý của chị đưa ra cũng hết sức thuyết phục: mỗi người có một đời riêng, con gái chị không thể vì em mà hy sinh những năm tháng đẹp nhất và sung sướng của đời nó. Chị thì không biết khi nào được, khi nào mất. Thôi thì cứ chọn phương án dễ thở nhất, có thể đứa con trai sẽ bị thiệt thòi, nhưng ai biết trước được phương án nào là phương án tối ưu!
Tôi gặp lại anh ngày đưa cháu ra phi trường. Không còn một thời hào hoa, phong độ của người thành đạt. Có lẽ cái mặc cảm không tròn trách nhiệm với con khiến anh có vẻ bọc ngoài vừa xa cách vừa hờ hững. Lúc cháu chia tay gia đình vào khu cách ly. Tôi thấy anh bước đến bắt tay cháu như hai người đàn ông đã từng là bạn của nhau. Tôi thấy chị quay đi, nước mắt lưng tròng. Nhìn kỹ gương mặt anh, tôi thấy hai mắt anh đỏ hoe, buồn bã.
Tôi hiểu, họ chia tay nhau một lần nữa trong tâm trạng ngổn ngang của sự chia ly và mất mát với ít nhiều nuối tiếc!

Lên Facebook “hạ bệ” mẹ chồng

Facebook nở rộ, không ít chị em bất hòa với mẹ chồng đã tận dụng “kênh” này chia sẻ những cảm xúc, chuyện xích mích và nói xấu mẹ chồng… 

Mẹ chồng phẫn nộ vì con dâu đổi “kênh”

Không hiếm chuyện mẹ chồng, nàng dâu xích mích nảy lửa, thậm chí, có những cuộc cãi vã một mất một còn. Nhưng nếu xưa chủ yếu là chuyện lời đi tiếng lại thì nay rất nhiều chị em phụ nữ không làm chủ được cảm xúc, đã tung lên facebook mọi bực dọc với mẹ chồng.

Chị Ngọc Lan – thành viên của một diễn đàn dành cho các bà mẹ thổ lộ: “Mình không muốn chồng khó xử nên đã không chấp nhặt với mẹ chồng trong sinh hoạt thường nhật. Nhưng bà khó tính quá. Mình chẳng còn cách nào khác, là đổi kênh, trút giận lên “phây”. Cũng có lần chồng mình vào đọc được, khuyên mình giữ chuyện trong nhà, nhưng mình thấy ngay cả nói trên đó mà cũng không được nữa thì bức bối lắm!”.

May cho chị Lan là mẹ chồng chị chẳng bao giờ sờ đến máy tính. Bà cũng không biết mạng, biết “phây” là cái gì. Khi thấy con dâu tự nhiên “bằng mặt” với mình, bà tự nghĩ con dâu đã thay đổi, ngoan hiền hơn. Bà đâu biết trên “phây”, cô con dâu đang làm “dậy sóng” bởi những câu chuyện nói xấu mình.

Nhưng chị Kim Nhung ở phố Phó Đức Chính (Hà Nội) thì không may mắn như vậy. Cũng như nhiều người, ngoài việc khoe con, chia sẻ chồng thích ăn gì, có chiều vợ không, chị cũng dành thời lượng rất lớn để nói xấu mẹ chồng. Nào là bà hôi, bà còn giữ thói quen nhai trầu, bà nấu cơm hôm thì nhão quá, hôm lại khô quá, rồi cứ chiều cháu để cháu sinh hư. Chưa hết, chị Nhung còn nói mẹ chồng ngáy rất to.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cho đến một hôm nọ, đứa cháu hướng dẫn bà vào “phây” để khỏi lạc hậu. Bà tò mò muốn biết cháu kết bạn thế nào, học hành ra sao nên chăm chú nghe cháu hướng dẫn. Rồi cháu lại dẫn bà vào thăm “phây” của con dâu. Thế rồi, bà đọc được những gì chị Nhung viết về bà. Mặt bà đỏ gay, giận dữ. Đầu tiên bà nói với con trai, rồi gọi cả con dâu vào mắng nhiếc. Chuyện bé đã bị xé thành chuyện to.

Một trường hợp khác là mẹ chồng chạm mặt con dâu khi lên diễn đàn. Bà Ngô Thị Hoa (đường Đại Cồ Việt, Hà Nội) tá hỏa khi biết con dâu tham gia “Hội những người nói xấu mẹ chồng”. Trước đây bà và con dâu vẫn sống thuận hòa, không có lời ra tiếng vào. Cô con dâu cũng tỏ ra lễ độ, kính hiếu. Nhưng sau một vài tuần tập tành, bà đã có thể lướt facebook khá nhanh, đồng thời đã kết bạn được rất nhiều người.

Bà đã vào “phây” con dâu và đọc được những lời lẽ hết sức bất ngờ: “Mẹ chồng mình chỉ ham đồ rẻ, mua rau ôi, cá ươn, rồi lúc ngủ nghiến răng ken két. Mẹ chồng mình còn rất hay hỏi chồng mình làm thu nhập bao nhiêu, mình tiêu mỗi tháng hết bao nhiêu. Mình cứ phải nhịn bà ấy như nhịn cơm sống…”.

Lúc đó, bà mẹ chồng mới vỡ lẽ. Hóa ra cô con dâu giả dối, sống với bà bằng mặt không bằng lòng. Là người nóng tính, bà đã làm om xòm cả nhà. Con trai bà Hoa đòi bỏ vợ, vì không thể chịu được một người dám bêu xấu mẹ chồng như vậy.

Càng nói càng chứng tỏ sự thiếu hiểu biết

Mạng xã hội facebook ngày nay tiện lợi đến nỗi, chỉ cần một phút vừa chụp ảnh, vừa làm thao tác, người ta đã có thể đưa ảnh, những lời bình và nhận về chia sẻ của một cộng đồng lớn. Nhưng người tham gia facebook cũng cần phải học, phải biết tiết chế cảm xúc của mình. Đó là lời khuyên của không ít chuyên gia xã hội.

Bà Ngô Thị Minh, Phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội chỉ ra: “Người lớn nên làm gương cho trẻ em. Bởi những gì mà người lớn nói trên facebook thì rất có thể các em học theo và làm tương tự. Như vậy, khi không muốn người khác làm gì với mình, thì cũng đừng làm như vậy đối với người khác trên mạng xã hội”.

Thế nhưng, không ít những cô dâu trẻ tuổi đã không nghĩ như vậy. Ngược lại họ thấy thanh thản, bớt căng thẳng, hả hê vì đã dùng facebook làm nơi kể xấu mẹ chồng, gia đình nhà chồng. Mỗi ngày một chuyện, facebook đang dần trở thành nơi “tụ họp” của những nàng dâu thích nói xấu mẹ chồng.

Nhưng những người con dâu lên mạng nói xấu mẹ chồng không hiểu rằng chính cách giải tỏa đó càng chứng minh họ thiếu hiểu biết, thiếu lễ độ trong cuộc sống và cách ứng xử. Người nào nghĩ rằng “phây” là một cứu cánh, một chỗ để giải tỏa bực bội là rất sai lầm. Bởi không phải người lớn tuổi nào cũng không thích vào mạng. Các cụ có thể nhập cuộc bất cứ lúc nào, và khi phát hiện con dâu nói xấu, thì hậu quả cho tổ ấm sẽ thật khôn lường.

Nói sao khi chia tay?

Lời chia tay có dễ nói, nói như thế nào khi tình đã phai nhạt mà không bị người còn lại cho rằng bị phản bội, thay lòng? 

Ai cũng biết, tình yêu chỉ duy nhất, nhưng những thứ tương tự như tình yêu thì nhiều, nhiều lắm, dễ làm cho người trong cuộc lầm tưởng vô cùng. Yêu một người, là mong hạnh phúc bền lâu, mãi mãi. Thế nhưng, tình yêu cũng như bao nhiêu thứ khác trong cuộc đời này, có thể thay đổi, có thể lụi tàn, có thể mất đi…

Liệu khi đó, người ta có quyền được nói lời chia tay để tự giải thoát mình, để tìm một “con đường màu xanh” khác hay không? Lời chia tay có dễ nói, nói như thế nào khi tình đã phai nhạt mà không bị người còn lại cho rằng bị phản bội, thay lòng? Quả là nan giải.

Hãy thử nghe tâm sự của người trong cuộc.

Khi đã cùng cô ấy tính tới chuyện hôn nhân, thì tôi gặp em, và chợt nhận ra, em mới là tình yêu đích thực của mình. Không phải kiểu sét đánh hay ham hố nhan sắc gì, vì em chỉ là cô gái bình thường, so với cô ấy, em còn kém cạnh hơn nhiều điều. Thế nhưng, ở bên em, tôi cảm nhận được niềm vui, sự ấm áp và bình yên, những cảm giác mà đã lâu lắm rồi, khi ở bên cô ấy, tôi không còn tìm thấy nữa. Cô ấy là đồng nghiệp, nhanh nhẹn, thạo việc, giỏi tính toán, giải quyết các vấn đề đầy quyết đoán và có phần lạnh lùng. Sự hòa hợp trong những hợp đồng làm ăn đã dẫn chúng tôi đến với nhau, và chừng đó thời gian chung sức đã tạo nên thói quen cần có nhau, và chúng tôi đã nghĩ đến chuyện cưới nhau. Chẳng ai còn nhỏ nhít gì để chờ đợi thêm nữa.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thế nên, tôi không biết phải làm sao đây để có thể bày tỏ với cô ấy, tôi đã nhận ra sự gắn bó bấy lâu hoàn toàn chẳng phải là tình yêu, mà chỉ là ngộ nhận. Sự xuất hiện của em làm tôi đâm khó xử, sợ mình mang tiếng Sở khanh, bạc lòng, đặc biệt là khi giữa tôi và cô ấy tuy chưa kết hôn nhưng đã có sự chung sống như vợ chồng bấy lâu. Tôi cũng thương cô ấy thiệt thòi… Phải làm sao đây? Tôi có quyền được nói lời chia tay không, khi mối quan hệ đã không tồn tại tình yêu nữa?

Băn khoăn của người đàn ông kể trên cũng là tâm trạng của nhiều người đang muốn “thay ngựa giữa đường”. Không kể những kẻ tệ bạc cố tình lựa chọn, đánh đổi, thì đa phần những người yêu đương nghiêm túc đều khổ tâm khi nhận ra tình cảm của họ đang bắt đầu đi lạc, không còn theo quỹ đạo lâu nay nữa. Cư xử sao đây cho vẹn toàn? Có cố lắm thì cũng không thể giữ bí mật trái tim dài lâu được. Miễn cưỡng dối lòng, tiếp tục đóng tròn vai bên cạnh người mình đã không còn chút cảm xúc như thuở ban đầu ư? Khó lắm, rồi thì sự rạn nứt cũng hiện ra, có khi còn tệ hơn so với khi bạn dám đối mặt với sự đổi thay của lòng mình. Bởi “mãi yêu” chỉ là khái niệm trong tiểu thuyết mà thôi.

Tất nhiên, tình cảm yêu đương không thể nào tự dưng mà biến mất, nó là cả một quá trình từ nhàm chán, đơn điệu, mâu thuẫn, mỏi mệt… mới dần phai nhạt. Vô vàn lý do để một mối tình “chết yểu”. Và chắc chắn người trong cuộc phải nhận ra sự èo uột của mối tình mình đang có. Nhưng, khai tử nó như thế nào, có quyền đường đường chính chính tuyên bố chia tay hay không đây?

Nếu bạn nói lời chia tay kèm theo những giải thích vu vơ rằng, chúng ta không hợp, tự dưng thấy chán, bỗng dưng muốn… bỏ, thì chẳng ai có thể tin được. Nếu bạn thẳng thừng hơn, bảo rằng, đã hết yêu rồi, thì tình hình có khi không kém phần… bi kịch. Nước mắt, oán hờn, ghen tuông, trả thù… là những phản ứng thông thường nhất có thể thấy. Im lặng chờ thời gian trả lời, mọi thứ sẽ tự đi vào trật tự của nó ư? Khó lắm, có chăng là tình hình ngày càng tệ hơn, nếu như “người thứ ba” bị “phát hiện”. Chừng đó, tình ngay lý gian, biết giải thích sao đây để tránh tiếng bội bạc, lừa tình? Có khi còn bị mất hết cả mới lẫn cũ ấy chứ!

Đa số các anh sẽ ủng hộ phương án “sự thật mất lòng”, dù không ít người hãi hùng trước nước mắt, cào cấu và vô vàn chiêu nắm níu được phụ nữ mang ra xài khi muốn giữ chân người yêu, kể cả có khi chỉ nhằm thỏa mãn cái tự ái “ta chỉ quen phụ người chứ không chấp nhận được người phụ ta”. Có gì mạnh mẽ và ghê gớm hơn một người đàn bà đáng oán hận, muốn trả thù tình?

Phụ nữ, đa phần yếu đuối hơn, hay dùng dằng, khó dứt, càng dễ dẫn đến những hệ lụy kéo dài, nếu như không có lực “đẩy và kéo” của một người nào đó. Đôi khi, cuộc tình hiện tại chỉ toàn là độc đoán, kiểm soát, ghen tuông, sở hữu, đau khổ… nhưng họ vẫn không thể dứt khoát thoát ra. Dù lòng nhiều khi hết yêu từ lâu. Càng thêm vướng bận bởi tâm lý, tình yêu là một thói quen, mất đi cũng hụt hẫng làm nhiều chị em cố chèo chống. Đến khi hết sức chịu đựng, nản lòng muốn buông tay thì càng không đơn giản chút nào.

Cũng có khi, tình yêu đã nhàm chán mong manh lắm rồi, cả hai đều bỏ bê, không còn muốn vun đắp, nhưng lại không đành hoặc không dám thừa nhận. Ai cũng muốn “đẩy trách nhiệm” về phía đối phương, không muốn mình là người mở miệng nói ra cái sự thật hiển nhiên nhưng dễ gây mất lòng đó. Khi nào rảnh rảnh rồi tính... Câu ngụy biện đầy bận rộn này đẩy cuộc tình hờ hững trôi mãi trong ủ ê kéo dài. Lúc này, chia tay không chỉ là sự kết thúc nhẹ nhõm cho cả hai mà còn là cơ hội để họ tìm cho mình nửa khác phù hợp hơn, tránh để thời gian đi qua vùn vụt trong tẻ nhạt ơ hờ đầy tiếc nuối.

“Cố đấm ăn xôi”, gắng gượng chịu đựng chưa bao giờ là phương án hay ho khi tình yêu đã phai lạt. Bạn hoàn toàn có quyền kết thúc cuộc tình không còn mang lại niềm vui, hạnh phúc, yêu thương cho mình. Thế nhưng, chia tay như thế nào cho êm thấm, để người và ta giữ mãi được hình ảnh đẹp, dẫu không còn tình thì sự tôn trọng nhau còn đó, là cả một nghệ thuật.

Lựa chọn cách “bày tỏ” như thế nào để phía bên kia không cảm thấy bị tổn thương, thời điểm nào là phù hợp mà không gây… choáng, “khi (hết) yêu đừng nói lời cay đắng” cái gì cần rạch ròi, cái gì không… đều đáng được suy xét và cân nhắc cẩn thận. Cũng giống như khi tỏ tình, bạn hồi hộp, chăm chút biết bao, thì khi… cạn tình, bạn cũng không thể hời hợt, nóng vội, dễ gây nên… hậu quả khó lường. Làm sao, để có thể thanh thản nói cùng nhau rằng: Một mai xa nhau, xin nhớ cho nhau nụ cười, là được…

“Sống trong sợ hãi“

(Kiến Thức) - Trong giai đoạn tôi "cưa cẩm" cô ấy, tôi thấy cô ấy rất dễ thương, vui vẻ, tươi tắn. Thế nhưng, từ khi bắt đầu chính thức yêu nhau, tôi lại thấy cô ấy khác hẳn, thậm chí nhiều lúc tôi còn có cảm giác mình đã yêu lầm người. 

Trong giai đoạn tôi "cưa cẩm" cô ấy, tôi thấy cô ấy rất dễ thương, vui vẻ, tươi tắn. Thế nhưng, từ khi bắt đầu chính thức yêu nhau, tôi lại thấy cô ấy khác hẳn, thậm chí nhiều lúc tôi còn có cảm giác mình đã yêu lầm người. Bực nhất là cái tính mưa nắng thất thường của cô ấy. Đang vui, cô ấy thoắt trở nên lầm lì, mặt nặng như đưa đám, không nói một câu, có lúc còn sụt sùi khóc lóc. Tôi có hỏi gì cũng vô ích, chỉ khi nào cô ấy thích mở lời thì tôi mới biết được nguyên do. 
Lúc đầu, tôi hay cuống lên, vì không hiểu mình gây ra lỗi gì. Nhưng sau, quen rồi tôi mặc kệ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi cứ phải suy đoán, rồi "sống trong sợ hãi". Có phải phụ nữ khi yêu thường như vậy không, hay chỉ có bạn gái tôi như vậy? Thú thực, tôi bắt đầu cảm thấy ngại khi nghĩ tới việc có một người vợ như cô ấy, cuộc sống hẳn sẽ rất  nặng nề - Trần Mạnh Hà (Nam Định).