![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Kỷ niệm 40 năm ngày cưới, tui tính tụ họp con cháu, làm một bữa tiệc nho nhỏ cho bà vui. Bà không chịu, cứ cản tui: “Ông bày vẽ làm gì cho mất công. Với lại, hồi trẻ không làm, giờ làm tụi nhỏ nó cười chết”. Khổ bà ghê, già rồi còn… mắc cỡ! Đã vậy, bà còn trách khéo tui hồi trẻ không biết… nịnh bà. Mà đúng thiệt, hồi trẻ tui không biết nịnh bà, là lúc ấy tui trẻ người non dạ. Giờ già rồi, từng trải hơn, thấy được “giá trị” của bà, nên phải tranh thủ nịnh càng nhiều càng tốt.
Đám cháu cứ nhao nhao: “Trời! Ông cưng bà thấy sợ. Tình cảm còn hơn cả đám trẻ tụi con!”. Tụi nó chỉ thấy giờ tui săn sóc cho bà từng miếng ăn, từng giấc ngủ, từng khi đau bệnh… Tụi nó chỉ thấy tui “già mà sến”, mua tặng bà khi thì cái khăn, lúc thì bó hoa. Nhưng tụi nó đâu có biết, bao nhiêu đó thì đáng gì, bởi tui nợ bà nhiều lắm, nợ cả cuộc đời…
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tui nợ bà cái danh, cái phận, nợ bà một đám cưới với đầy đủ nghi lễ. Bởi lẽ, cái tiếng ăn chơi của tui đến tai cha bà, và ông cương quyết không gả bà cho tui. Tụi mình tìm đủ cách thuyết phục mà không được, trong khi ông lại tìm cách gả bà cho một mối khác, vậy là bà trốn nhà để theo tui. Ngày đám cưới, chỉ có ba mẹ chú rể mà không có ba mẹ cô dâu. Đêm tân hôn, bà tủi phận mà khóc hết nước mắt…
Tui nợ bà nỗi cơ cực của những năm tháng vợ chồng. Tui vốn là thằng lông bông không nghề ngỗng, lúc lấy nhau, ba mẹ cho một cửa tiệm làm ăn. Nhưng sẵn tính ham chơi, tui khoán hết cho bà. Vậy là bà vất vả vừa kinh doanh, vừa nội trợ, vừa chăm sóc con cái. Còn tui cứ miệt mài từ cuộc vui này sang cuộc vui khác…
Tui nợ bà cả những tủi nhục, những uất hận của một người vợ trót có chồng trăng hoa. Lúc đứa con thứ hai mới chào đời, tui có “phòng nhì”. Cô ta trẻ đẹp, khôn khéo với vô số thủ đoạn. Tui mê mẩn cô ta, về đòi ly hôn. Bà cương quyết không chịu, nói tui muốn đi thì cứ đi, chứ bà không bao giờ đồng ý. Tui lại đòi chia tài sản để có tiền cho cô ta. Khuyên tui mãi không được, bà phải gạt nước mắt bán đi cửa tiệm, chia đôi tiền. Không thể về nhà mẹ đẻ được, bà phải dắt díu con sang ở nhờ nhà chồng, chịu cái tiếng bị chồng bỏ mà không có đường về…
Tui nợ bà cả một trời vị tha. Tui đi theo nhân tình được hai năm thì cũng gãy gánh, tiền bạc đội nón ra đi hết. Vậy mà khi tui lủi thủi quay về, bà cũng dang tay đón nhận. Rồi bà lại tiếp tục những chuỗi ngày vất vả vừa kinh doanh, vừa nội trợ, trong khi lão chồng bất tài chẳng giúp được bao nhiêu.
Tui nợ bà những tháng ngày vui sướng của tuổi trung niên. Bởi lẽ sau này, khi tui đã hồi tâm chuyển ý, chuyên tâm làm ăn thì cũng đã muộn. Lúc tui tạo dựng được chút tiền bạc, chút của cải để bà có thể hưởng chút an nhàn thì là lúc tuổi bà đã xế chiều…
Tui nợ bà nhiều lắm, những món nợ chẳng bao giờ trả nổi. Gần 70 tuổi, trải qua bao thăng trầm dâu bể, tui đã sai lầm vô số chuyện. Nhưng có một điều tui chắc chắn mình đã làm đúng, đó là cưới bà. Tui đã tìm được cho mình một “tài sản” quý giá nhất đời.
Thời sinh viên, tôi yêu một cô sinh viên người thành phố rất xinh đẹp, nhưng rút cuộc tôi bị cô ta đá. "Rút kinh nghiệm” tôi quyết định chọn cô vợ ở quê với tiêu chuẩn nhan sắc có xấu một chút nhưng phải siêng năng, có học.
Thắm là một cô giáo mà tôi hướng tới, về nhan sắc thì Thắm thuộc loại “Thường thường bậc trung” với một chiều cao khiêm tốn, một mét năm hai, bù vào đó là sự chịu khó siêng năng. Tôi quen chớp nhoáng, và đi đến quyết định “Lấy vợ phải cưới liền tay”.
Ngày tôi cưới, bạn bè đều hết sức ngạc nhiên, vì tôi đẹp trai có bằng cấp, lại được làm việc ở một công ty liên doanh nước ngoài. Trong khi đó Thắm chỉ là một giáo viên cấp một, có thân hình đẫy đà, nếu so với tôi thì quả là một trời, một vực.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Thực ra mà nói, tôi “chấm” Thắm ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, khéo vun vén và nhất là nấu ăn ngon. Chính vì lẽ đó mà tôi rất yên tâm vì đã có vợ lo toan mọi việc ở nhà, nên một tuần tôi chỉ về nhà ngày thứ bảy, chủ nhật rồi lại đi ngay lên cơ quan. Tôi thoải mái la cà cùng bạn bè sau giờ làm việc như nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm...
Thắm không nói gì nàng cứ lặng lẽ đi dạy và chăm lo công việc nhà chồng. Nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, thì tính tình của Thắm thay đổi, nàng lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với vợ con. Tôi nói với nàng rằng: “Cô làm dâu thì phải gánh vác giang sơn nhà chồng, nâng khăn sửa túi cho chồng, tại sao cô lại bảo tôi phải chăm lo cho mẹ con cô?”.
Nghe tôi nói vậy mẹ tôi lại hùa vào lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Thắm thậm tệ. Trong lúc Thắm và mẹ tôi lời qua tiếng lại, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy, không tin mày thử đi ra ngoài đường xem có ai ngó tới mày không?”. Thắm nhìn tôi, như để thẩm định lại lời nói của mẹ chồng có đúng vậy không.
Tôi ra vẻ đắc ý xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi chứ nhan sắc thì cô còn thua xa những con bồ trước đây của tôi”. Sau khi nghe tôi nói xong Thắm vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà mà không hề nói thêm một lời nào. Lúc đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Thắm chỉ dọa cả nhà vậy thôi nhưng không ngờ Thắm ra đi thật sự, mặc cho con kêu khóc.
Tôi nghĩ, thế nào nhớ con Thắm cũng sẽ quay về, vấn đề là thời gian thôi. Thắm đi được một ngày mà cả nhà tôi nháo nhào vì không có ai lo chuyện cơm nước, lau dọn nhà cửa... Bởi vì từ ngày Thắm về làm dâu, ngoài việc đi dạy ra thì mọi việc trong gia đình đều dồn lên đầu cô ấy. Mẹ tôi đã quen với cảnh nhàn hạ kể từ khi có dâu, nay phải đương đầu với công việc nội trợ thường ngày bà không thể nào chấp nhận được, nên mọi sinh hoạt trong gia đình tôi bị đảo lộn hoàn toàn.
Ngay cả đến con gái tôi, cũng không có ai đưa đón, tối đến, nhớ mẹ khóc suốt đêm. Tôi điện thoại gặp Thắm: “Nếu cô không về tôi sẽ ly dị với cô”. Nghe xong cô ấy bình thản nói: “Ly thì ly, ngoài tôi ra chẳng ai dám đến mà hầu hạ gia đình anh cả”. Tôi tìm cách nói lời xin lỗi cô ấy nhưng đều vô ích, Thắm cương quyết đòi ly hôn.
Cả gia đình tôi và tôi lúc đầu cứ nghĩ: Tôi đẹp trai lấy vợ xấu lại ở nhà quê là có thể biến cô ta thành kẻ nô lệ như ô sin. Nhưng chúng tôi đã nhầm to. Với một phụ nữ như Thắm dù không nhan sắc mặn mà nhưng có học thức và có bản lãnh, thì Thắm chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả chồng và gia đình chồng.
Giờ thì tôi mới thấm thía đạo nghĩa vợ chồng là không có đẳng cấp mà chỉ có tình yêu thương và sự thông cảm sẽ chia. Hiện nay ba mẹ tôi và tôi đang ân hận là làm thế nào để Thắm trở về với tôi, nếu không tôi sẽ mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ giờ tôi mới hiểu vợ xấu cũng chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng và yêu thương.
Anh bật cười khi nghe thằng bạn oang oang: “Thắm “cuội” hả? Bây giờ bà ấy là tiến sĩ rồi nhưng vẫn lông bông. May cho thằng Minh, hồi trước mà cứ đeo theo bà ấy thì có mà tàn đời”. Sau câu nói ấy, cả bọn bật cười.
Lâu lắm rồi, mấy thằng K07 mới có dịp ngồi lại với nhau đông đủ như vậy. Những câu chuyện lan man từ Đông sang Tây rồi lại trở về quá khứ. Ngày đó, lớp mình có cô Thắm xinh như mộng...
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nhưng hỏi ra thì ai cũng “có tiếng mà không có miếng”. Mang danh là bồ bịch mà đi chơi với nhau, em chẳng cho nắm tay, đụng chạm. Ai đòi hôn thì em ra điều kiện nọ kia nhưng cuối cùng lại “chạy làng” luôn. Anh là người cuối cùng “trong đám xuân xanh” ấy và cũng chịu chung số phận. Anh giận dỗi gọi em là “Thắm cuội” và tuyên bố: “Từ nay không có nợ nần gì hết, em hoàn toàn tự do”. Em có vẻ buồn và nói rằng đàn ông là những người không có đủ kiên nhẫn…
Mới đó mà đã 15 năm rồi. Bây giờ em vẫn một mình. Anh tự hỏi chẳng lẽ từng ấy năm trời, em vẫn chưa tìm được người nào có đủ kiên nhẫn theo đuổi, đợi chờ? Hãy mở lòng mình ra đi Thắm, bởi sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Nếu trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Đàn bà con gái chỉ có một thời thôi em ạ. Nếu em còn mãi cô đơn như thế thì bọn anh sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng. Bởi tất cả đều làm cho em thất vọng, tất cả đều đã góp phần làm cho em chẳng còn niềm tin vào đàn ông…