Cãi mẹ tối ngày, ra ngoài tôi bị thiên hạ dập vùi tơi tả

Suốt 5 năm qua, tôi thay đổi không biết bao nhiêu chỗ làm. Nơi trụ lâu nhất được 3 tháng, ngắn nhất được một tuần.

Từ nhỏ tôi đã được mọi người mệnh danh là cô gái “đanh đá cá cày”. Ở nhà bố mẹ nói chưa xong tôi đã cãi xong, đến trường bắt nạt cả bạn gái lẫn bạn trai.
Có lần mẹ đi họp phụ huynh, trở về nhà, mẹ kể tội tôi với bố trong bữa ăn. Mẹ bảo trong giờ học tôi nói chuyện, ném giấy làm bạn không tập trung học, cô giáo thường phải dừng việc dạy lại để nhắc nhở tôi. Khi đến trường, tôi không tuân thủ các nội quy của lớp đề ra, mỗi lần bị phạt cũng không chịu lao động. Còn nhỏ mà tôi đã chẳng coi trọng lời nói của thầy cô thì lớn lên sẽ hư hỏng.
Bố tức giận ném bát cơm xuống nền nhà và lớn tiếng trách mắng con gái. Nhưng tôi chẳng sợ những lời bố nói, mặt cứ câng lên như thách thức. Thấy thái độ ngang bướng lì lợm của tôi, bố bất lực nói không chịu học, không chịu lắng nghe lời khuyên bảo tử tế của mọi người thì để xã hội dạy bảo.
Cai me toi ngay, ra ngoai toi bi thien ha dap vui toi ta
 Ảnh minh họa.
Lười học, ham chơi, cố lắm tôi cũng học xong cấp 3. Với khả năng của tôi, cho học tiếp cũng chỉ tốn tiền của gia đình nên bố xin cho tôi bán cà phê ở quán gần nhà. Đi ra ngoài tôi mới nhận ra kiếm được đồng tiền khó hơn học rất nhiều. Chủ quán phàn nàn tôi không biết việc hay cãi lý, khách hàng chê tôi khó tính gắt gỏng. Vì sợ mất khách nên chủ quán đuổi việc tôi ngay khi hết thời gian thử việc.
Suốt 5 năm qua, tôi thay đổi không biết bao nhiêu chỗ làm. Nơi trụ lâu nhất được 3 tháng, ngắn nhất được một tuần. Tôi muốn yên ổn làm một chỗ nhưng mong mỏi nhỏ nhoi của tôi khó quá.
Không hiểu bản thân đã làm sai gì mà người chủ không ưa tôi. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định gọi điện cho chị chủ bán quần áo cũ để hỏi lý do tại sao lại đuổi việc tôi. Chị nói tôi mới đến làm mà tranh cãi với người cũ, nói xấu sếp, mang chuyện của cửa hàng đi buôn với khách hàng. Nhiều lần sếp bảo tôi làm cái này cái kia, tôi đều cãi làm chị ấy rất mất mặt.
Chị tốn tiền trả lương mỗi tháng cho nhân viên không phải để tôi dạy lại chị ấy. Chị bảo tôi chẳng có tài cán gì mà luôn tự cho bản thân là giỏi giang, không chịu lắng nghe lời góp ý của mọi người xung quanh. Nếu tôi muốn có công việc tốt thì hãy thay đổi bản thân trước rồi đi kiếm việc đỡ làm khổ mọi người.
Những lời góp ý thẳng thắn của sếp cũ làm tôi thật sự suy sụp. Tôi đúng là kẻ bất tài, vô dụng. Mấy hôm nay tôi rất buồn, không biết phải làm gì tiếp theo để kiếm tiền nuôi bản thân?

Tưởng chị gái lấy chồng giàu sung sướng, tôi đến thăm tái mặt

Tôi chỉ ở một ngày thôi mà đủ hiểu cuộc sống của chị gái mình rồi. Ai bảo lấy chồng giàu là sung sướng chứ?

Ngày cưới của chị gái tôi nổi tiếng ở xóm nhỏ. Một đám cưới hoành tráng, xe ô tô rước dâu xếp hàng dài, sính lễ đắt đỏ. Cái tiếng chị tôi lấy chồng Giám đốc nhanh chóng lan ra khắp nơi. Bố mẹ tôi cũng được nở mày nở mặt.

Cãi bố mẹ để lấy người mình thích, tôi ân hận chẳng kịp

Phải đến khi trải qua cuộc hôn nhân không như ý, tôi mới hiểu những lời bố mẹ nói luôn đúng. Thế mà tôi lại làm trái ý để giờ ân hận.

Là con gái duy nhất trong gia đình, ngay từ khi còn nhỏ, tôi luôn sống trong tình yêu thương bao la và sự bao bọc vô bến bờ của bố mẹ. Bởi lẽ đó, tôi trở thành một cô tiểu thư đúng nghĩa. Một cô tiểu thư luôn nhìn cuộc đời bằng màu hồng.

Khi tôi đến tuổi cập kê, bố mẹ nhiều lần góp ý tôi nên tìm người đàn ông trưởng thành, có tương lai để dựa dẫm. Phần vì bố mẹ lo con gái khổ do được bao bọc từ nhỏ, phần vì kì vọng tôi có một cuộc hôn nhân viên mãn.

Cãi bố mẹ lấy anh phụ hồ, đêm tân hôn thấy biệt thự lộng lẫy

Vùng dậy nhìn cảnh tượng khắp căn phòng, tôi kinh hãi nhận ra mọi thứ ở đây thật sang chảnh, đẹp đẽ. Đây không phải là căn phòng tân hôn mà anh rước tôi về làm lễ bái gia tiên sáng nay.

Cho đến tận khi định ngày cưới rồi mà bố mẹ tôi vẫn càm ràm tôi ngốc, chọn chồng chẳng biết đường chọn. Chung quy cũng bởi tôi cứ khăng khăng lấy một anh chàng làm phụ hồ, chê bai mấy đối tượng ngon lành mẹ tôi nhờ người giới thiệu cho.

Duy là anh chàng làm phụ hồ cho công trình gần nhà tôi. Anh làm rồi ăn ở luôn tại lán dành cho công nhân. Vì thế mà chúng tôi mới quen được nhau. Duy hài hước, dí dỏm, tôi có chuyện âu sầu, buồn bã cỡ nào chỉ cần ở cạnh anh là có thể vui lên ngay. Anh biết cách an ủi, động viên tôi rất tinh tế và tâm lý ấy nhé. Rồi mặc dù chỉ làm phụ hồ nhưng tôi nhận thấy vốn hiểu biết của Duy rất rộng rãi, trong nhiều vấn đề tôi còn thấp hơn anh hẳn cái đầu.

Trong khi những người mẹ tôi giới thiệu cho, ngoài công việc ngon hơn Duy, còn lại đều chỉ đáng xách dép cho anh. Nói chuyện thì vô duyên, kệch cỡm, có kẻ lại keo kiệt ngay buổi đầu gặp mặt đã muốn chia đôi tiền bữa ăn… Mẹ tôi bảo tôi bị Duy hớp mất hồn rồi nên nhìn ai cũng không hợp mắt. Nhưng thật sự tôi đánh giá khách quan chứ chẳng phải thiên vị Duy đâu. Mẹ tôi chỉ nhìn vào mấy gạch đầu dòng như công việc, điều kiện gia đình, có ăn chơi không… để chọn thì chẳng thế. Bà đâu suy nghĩ tới vấn đề hợp nhau, có tình cảm với nhau đâu!

Cai bo me lay anh phu ho, dem tan hon thay biet thu long lay

Duy là anh chàng làm phụ hồ cho công trình gần nhà tôi. (Ảnh minh họa)

Trong tiệc cưới vì quá vui nên tôi đã uống không ít. Nhưng vốn không uống được rượu nên khi rời khỏi nhà hàng, vừa lên xe để về nhà chồng là tôi ngủ say tít không biết trời đất gì nữa. Khi tỉnh dậy, tôi quờ quạng tìm túi xách để lấy điện thoại xem giờ, phát hiện chiếc giường này thật lạ.

Vùng dậy nhìn cảnh tượng khắp căn phòng, tôi kinh hãi nhận ra mọi thứ ở đây thật sang chảnh, đẹp đẽ. Đây không phải là căn phòng tân hôn mà anh rước tôi về làm lễ bái gia tiên sáng nay. Chẳng là sáng nay chúng tôi làm lễ rước dâu, đến chiều thì đãi tiệc khách khứa ở nhà hàng.

Cai bo me lay anh phu ho, dem tan hon thay biet thu long lay-Hinh-2

Đám cưới của chúng tôi diễn ra rất giản dị. (Ảnh minh họa)

Tôi đang ngơ ngác thì Duy xuất hiện ở cửa, thấy tôi đã tỉnh Duy liền bật đèn sáng trưng lên. Tôi càng hoảng hốt khi nhìn rõ nội thất của căn phòng dưới ánh đèn. Chạy vội ra cửa sổ nhìn xuống, tôi thấy một mảnh sân kiểu cách với rất nhiều hoa lá, cây cỏ tươi tốt. Tôi nhận ra mình đang ở 1 tòa biệt thự đắt đỏ, nơi mà tôi chưa bao giờ có dịp được bước chân vào.

Duy mỉm cười ôm lấy tôi, bảo đây sẽ là nơi ở của chúng tôi sau này. Rồi anh kể gia đình anh giàu có cỡ nào, bất động sản trải rộng ra sao. Thì ra bố mẹ anh kinh doanh lâu đời rồi, bảo họ là đại gia cũng chẳng ngoa. Cái nhà đưa tôi về bái gia tiên là nhà bố mẹ anh ở từ thuở ban đầu, hiện tại ông bà vẫn sống và đặt bát hương thờ cúng tổ tiên ở đó. Còn nơi này dành riêng cho chúng tôi làm tổ ấm mới.

Chuyện Duy đi làm phụ hồ kia, cũng bởi anh tuổi trẻ nóng nảy và kiêu ngạo đã làm ra nhiều chuyện thiếu chín chắn. Bố mẹ chồng bắt anh phải đi làm công việc vất vả ấy để rèn luyện tính tình, thấu hiểu sự khó khăn khi kiếm tiền là thế nào. Cũng nhờ ấy mà quen được tôi, thấy tôi không để tâm chuyện giàu nghèo, lại hợp tính tình, anh quyết cưới tôi về làm vợ.

Nghe xong mãi mà tôi vẫn chưa thể hoàn hồn. Mọi thứ đến quá bất ngờ, vui thì vui nhưng tôi cũng không khỏi lo lắng. Liệu một người phụ nữ xuất thân bình dân, nhan sắc tàm tạm như tôi có thể sống tốt ở gia đình “hào môn” như nhà Duy không?