“Cái mặt con nhỏ đó đúng là khùng khùng...”

Mỗi lần nhớ tới câu nói của anh: “Cái mặt con nhỏ đó đúng là khùng khùng...” thì tôi lại sôi gan...

“Cái mặt con nhỏ đó đúng là khùng khùng, nhưng mà nó có tiền... hơ... hơ...”- Thắng nói và cười ha hả. Tôi điếng hồn cứ tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, đúng là anh đang nói về tôi vì ngay sau đó, một người bạn của anh đã lên tiếng: “Tường Loan thương mày thật lòng chớ gặp người khác, họ bỏ mày lâu rồi. Cái đồ chẳng được tích sự gì ngoài cái mồm mép...”. Tôi quyết định ra về chứ không vào gặp anh nữa...
Cô em gái của Thắng gọi anh không được nên mới gọi cho tôi. Cô bé báo tin cha của anh bị đột quỵ, vừa chở vào bệnh viện. Tôi tức tốc chạy vô bệnh viện, lo thủ tục và gởi gắm bác sĩ quen, xong xuôi mọi thứ tôi mới gọi cho Thắng. Thế nhưng điện thoại của anh lại ngoài vùng phủ sóng. Định vị tất cả những nơi anh có thể đến, cuối cùng tôi cũng tìm được anh ở một quán nhậu. Cô nhân viên phục vụ đưa tôi đến trước cửa phòng VIP rồi bảo: “Mấy ảnh nhậu từ 4 giờ chiều tới giờ...”.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Lúc đó đã là 8 giờ tối. Vậy là Thắng và các chiến hữu đã chiến đấu trong căn phòng ấy suốt 4 tiếng đồng hồ. Có lẽ mọi người đều say nên giọng ai cũng oang oang. Họ tranh nhau nói, tranh nhau cười mà không hề biết tôi đã mở cửa và đứng chết lặng ở đó.
Tôi lớn hơn Thắng 4 tuổi. Khi biết anh cách nay 3 năm, tôi đã 34 tuổi, còn anh 30. Có lẽ khi ấy, sự chênh lệch tuổi tác giữa tôi và anh không nhiều nên sau vài lần gặp gỡ, anh đã ngỏ lời yêu tôi. Thật sự là tôi có đắn đo, nhưng sau đó, tôi nghĩ thôi thì cũng là duyên phận. Tôi đã quá lứa lỡ thì trong mắt nhiều người đàn ông, nay có người yêu thương, nếu không nhận lời mà cứ kén chọn thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn nữa...
Khi biết tôi yêu Thắng, nhiều người nói ra nói vào. Cũng có ý kiến nói rằng anh chú ý đến tiền của nhà tôi chớ không phải thật lòng yêu tôi, nhưng tôi nghĩ rằng mình đã đủ chín chắn, đủ khôn ngoan để nhận ra đâu là thật, giả...
Tôi yêu anh, biết gia đình anh khó khăn, tôi đã lo cho họ từ cái máy giặt, cái nồi cơm điện, thậm chí chén dĩa trong nhà anh tôi cũng sắm sửa. Biết ba anh tuổi cao sức yếu đi đứng khó khăn, tôi đã xây luôn nhà vệ sinh trong phòng ngủ để ông tiện sinh hoạt; em gái anh không có việc làm, tôi nhận vô công ty của mình; bà con dòng họ anh ngoài quê vào, cần gì, tôi lo đến nơi đến chốn...
Còn riêng anh thì khỏi phải nói. Tất cả những thứ có trên người anh từ giày dép, quần áo, kể cả đồ lót của anh cũng một tay tôi sắm sửa. Nước hoa anh xài, dầu gội đầu của anh cũng do tôi gởi bạn bè mua ở nước ngoài về... Thật lòng mà nói, tôi chăm lo cho gia đình anh còn nhiều hơn chăm lo cho ba mẹ, anh em mình bởi tôi nghĩ, thuyền theo lái, gái theo chồng, sau này lấy nhau, tôi về sống với gia đình anh thì họ là ruột thịt của tôi...
Thế mà bây giờ, những gì tôi suy nghĩ, tôi tưởng tượng, tôi vun đắp giống như một tòa nhà xây trên cát. Trong phút chốc, tất cả mọi thứ đã đổ sụp. Thì ra trong mắt anh tôi chỉ là một mụ quá lứa lỡ thì, trông mặt khùng khùng, chỉ được cái có nhiều tiền. Thảo nào mỗi khi tôi đề cập đến chuyện cưới xin, anh lại gạt đi với đủ thứ lý do, thậm chí có những lý do hết sức vô lý là vì anh đang ở trong độ tuổi “31 bước qua, 33 bước lại” nên phải kiêng cữ hôn sự. 38 tuổi, tôi vẫn khát khao từng ngày được mặc lên người chiếc áo cô dâu. Tôi vẫn hi vọng hết “năm xui, tháng hạn” thì anh sẽ đồng ý cưới tôi làm vợ.
Nếu không có chuyện ba anh bị bệnh, nếu không có buổi tối tôi tình cờ đứng trước cửa phòng và nghe anh tuyên bố hùng hồn với bạn bè về mình thì tôi vẫn còn mãi hi vọng, vẫn còn mãi nuôi dưỡng ý tưởng “bán rẻ còn hơn cho không, lấy chồng còn hơn ở giá” mà tôi vẫn hay nói đùa với bạn bè trong hội bị ế của mình.
Thế nhưng khi tôi nói rõ mọi chuyện với Thắng thì anh đã quỳ sụp xuống ôm lấy chân tôi: “Đó là rượu nói chớ không phải anh nói. Anh thề là nếu anh có nghĩ như vậy cho trời tru đất diệt anh đi”. Tôi bảo anh về đi, tôi cần có thời gian để suy nghĩ nhưng Thắng cứ quỳ mãi như thế cho đến khi ông anh tôi thấy chướng quá phải đuổi về: “Mày có phải là đàn ông không? Tao mà là con Loan, tao cũng không lấy mày”. Đến nước đó thì anh đành phải về nhưng trước khi đi còn quay lại đe tôi: “Nếu em bỏ anh thì anh sẽ giết em rồi tự sát”.
Câu nói này của Thắng khiến tôi lo sợ. Tôi không biết anh có dám làm hay không nhưng chắc chắn là không có tôi thì cuộc sống vương giả của anh sẽ chấm dứt. Có lẽ vì vậy mà anh cố sức níu kéo, hết van xin lại tìm mọi cách gây áp lực với tôi...
Thế nhưng cứ mỗi lần nhớ tới câu nói của anh: “Cái mặt con nhỏ đó đúng là khùng khùng...” thì tôi lại sôi gan...

Kết cục buồn của người đàn bà nông nổi

Chưa đến một năm sống chung với nhau, Phương thú thật với chị là Phương ngày trước chỉ bị chị quyến rũ và say mê nhất thời...

Phiên tòa ly hôn của anh Trần Văn T. khá đặc biệt vì vắng mặt người vợ. Căn phòng của TAND TP.HCM lạnh lẽo, đầy sự đau đớn, thất thần của người đàn ông bị vợ bỏ trốn theo người em trai họ.

Đánh đổi một gia đình hạnh phúc

Năm 2004, anh Trần Văn T. và chị Nguyễn Thị Thu H. lấy nhau trong niềm vui của hai bên gia đình, dòng họ. Yêu nhau hai năm, lấy nhau về, cha mẹ cho một căn nhà nhỏ gần ngoại thành để sống. Chồng đi làm công nhân, vợ bán quán, cuộc sống yên ổn. Rồi con trai đầu lòng ra đời, tưởng không gì có thể mãn nguyện hơn.

Năm 2006, anh T. bỏ công việc tại công ty may, về gom vốn, hùn với bạn bè mở một tổ hợp gia công may bao bì tại nhà. Để tiện quản lý công việc, anh gọi người em họ xa của mình từ miền Tây lên phụ giúp trong nhà.

Người em họ này tên Phương, vốn ở quê làm nghề sửa xe đạp, thu nhập thấp, gia đình lại nghèo nên 25 tuổi vẫn chưa có "mảnh tỉnh vắt vai". Lên thành phố, Phương ở nhà anh chị, phụ giúp anh họ quản lý nhân công, bỏ mối, giao hàng, khi rảnh rỗi thì phụ giúp chị dâu bưng bê quán nước trước nhà.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Công việc làm ăn mỗi lúc một khá, anh T. cũng thường xuyên vắng nhà, đi ngoại giao bên ngoài tìm mối hàng, bỏ hàng nhiều hơn. Và tất cả bi kịch gia đình anh cũng nảy sinh từ những lần vắng nhà ấy. Chẳng biết do chồng vắng nhà nhiều, hay vì vẻ hiền lành, đẹp trai của cậu em họ chồng, mà từ bao giờ chị H. bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến “cậu em”.

Chị siêng nấu nướng, và khi nấu nướng thì để ý hơn đến những món mà cậu em chồng thích ăn. Mua đồ cho chồng, bất giác chị thường mua thêm cho cậu em chồng quần áo. Đi đâu, chị cũng nhờ cậu em chở đi. Còn Phương, với sự chân chất của cậu trai quê, vẫn nghĩ là “bà chị dâu” tốt, quý mình. Cậu cũng ra sức giúp đỡ chị, như là một người đàn ông trong nhà khi anh họ mình đi xa việc kinh doanh.

Rồi mọi chuyện dần dà đi quá xa, khi Thu H. không còn giấu giếm được tình cảm của mình cho cậu em họ chồng. H. bắt đầu nói bóng gió, xa xôi. Khi thấy cậu em vẫn chưa hiểu, chị dùng sự ngọt ngào, khêu gợi của người đàn bà đã có chồng. Phương cũng đã hiểu ra ý định của chị dâu đối với mình. Ban đâu, Phương rất hoảng sợ. Thế những, với sự thuyết phục, quyến rũ, ngọt ngào của chị dâu, chàng trai mới đến tuổi trưởng thành ấy đã không thể cưỡng lại được. Phương rơi vào “lưới tình” của người chị dâu.

Thân tàn

Mối quan hệ vụng trộm diễn ra chừng hơn 4 tháng, rất say đắm, nồng nàn. Hàng xóm bắt đầu có lời xì xào. Tuy anh T. không tin chuyện ấy xảy ra, nhưng khả năng bị lộ cũng không ít. Mà nếu bị lộ ra, thì hai người họ sẽ trắng tay và đối mặt với bao hậu quả nặng nề. Vì quá say mê cậu em họ của chồng, chị H. quyết định rủ cậu bỏ trốn.

Nghe kế hoạch của chị dâu họ, Phương vô cùng hoảng hốt. Thế nhưng, lại một lần nữa, H. đã thuyết phục được cậu trai, bằng những lời âu yếm, bằng mê hồn trận giường chiếu, khiến Phương ngỡ như mình không thể sống nếu thiếu người đàn bà ấy. Sau sự chuẩn bị kĩ càng, một lần, khi chồng đi nhận mối hàng tận miền Trung, H. đã trộm hơn 150 triệu, số tiền dành dụm bao năm làm ăn của anh T. để bỏ trốn cùng với Phương.

Khi anh T. trở về sau chuyến đi 4 ngày, đau đớn thấy vợ mình đã bỏ đi với toàn bộ tiền dành dụm của hai vợ chồng, con thì gửi bên nhà chị của anh. Đau khổ, chờ trông, tìm kiếm mỏi mòn, cuối cùng, anh quyết định đâm đơn ly hôn sau khi nhận được thư xin lỗi của Phương gửi.

Thủ tục xong xuôi, hơn một năm sau, anh chính thức ra tòa, cầm tờ giấy ly hôn khi nỗi đau trong lòng còn chưa dứt. Từ đó anh một thân gà trống nuôi con, và chán đời đến mức chẳng còn muốn đi bước nữa.

Vậy mà, bẵng đi 3 năm trời, cuối năm 2013, vợ anh về nhà trong sự ngỡ ngàng của hai cha con anh. Trở về, chị không còn là người phụ nữ xinh xắn như ngày xưa, mà trong một hình dung tiều tụy. Anh sốc khi biết vợ cũ đang mang trong mình căn bệnh ung thư, và đã sống lẻ loi gần 3 năm nay, tự bươn chải kiếm sống. Chị bị ung thư giai đoạn cuối không còn sống bao lâu nên trở về để gặp con, gặp chồng xin lỗi.

Hóa ra, chị ôm tiền chạy theo tình yêu mà cũng chẳng được hạnh phúc. Sau khi họ xuống một tỉnh miền Tây, Phương và chị thuê nhà. Phương tiếp tục nghề sửa xe đạp, chị mở quán nước bán, với số tiền đang có thì khá xông xênh. Nhưng chỉ có mình chị là thấy hài lòng, còn Phương luôn dằn vặt, đau khổ và ám ảnh tội lỗi.

Chưa đến một năm sống chung với nhau, Phương thú thật với chị là Phương ngày trước chỉ bị chị quyến rũ và say mê nhất thời chứ chưa bao giờ thấy yêu thương chị. Ngay từ khi ra đi Phương đã hiểu và nhận ra sai lầm. Thời gian qua Phương đã gặp một cô gái mà cậu yêu thật lòng, cậu khao khát muốn sống trọn đời, nhưng Phương thấy mình tội lỗi. Cậu ta muốn ra đi, bỏ lại quá khứ sau lưng để làm lại từ đầu.

Nói hôm trước, hôm sau Phương bỏ đi để lại tất cả tài sản và mọi thứ, kể cả những thứ chị mua tặng Phương. Chị sống đơn độc trong đau khổ, ê chề từ đó. Rồi những cơn đau dạ dày, nôn mửa kéo dài, và chị phát hiện bị bệnh ung thư dạ dày. Bao tiền bạc điều trị cũng không ngăn bệnh tiến triển. Trắng tay, mất tất cả, chị trở về đây không xin sự tha thứ, mà để tạ lỗi. Chị nói, đó là cái giá mà mình phải nhận vì đã phản bội và hủy hoại hạnh phúc gia đình.

Đắng lòng chuyện chồng chung

Nghe tin Tâm ly dị chồng, nhiều người bất bình thay cho chị. Với Tâm, đó là lựa chọn một cách sống. Chị hoàn toàn thanh thản với quyết định của mình.

Tấm lòng người chị