Bố chồng từ một người hiền lành dễ tính bỗng dưng thay đổi

Tôi không làm gì quá đáng hay cãi lại bố chồng, nhưng ông ấy vẫn đùng đùng nổi giận và dọa đuổi tôi ra khỏi nhà.

Tôi không làm gì quá đáng hay cãi lại bố chồng, nhưng ông ấy vẫn đùng đùng nổi giận và dọa đuổi tôi ra khỏi nhà.

Tôi phải làm gì để bố chồng tôi quý mến, buông tha cho tôi (Ảnh minh họa)

Tôi về làm dâu nhà chồng mới được 1 năm, bố mẹ chồng tôi đều là những người có học thức. Hồi yêu nhau tôi rất ấn tượng với bố mẹ của bạn trai vì sự nhẹ nhàng, thông thái và rất quan tâm tới bạn gái của con, lúc đó tôi ao ước muốn làm con dâu của họ càng nhanh càng tốt. Nhưng giờ đây, tôi lại thấy sợ, nhất là với bố chồng.

Ngay từ mấy ngày đầu ở nhà chồng, tôi đã nhận ra sự khác biệt một trời một vực của bố mẹ chồng tôi so với hình ảnh lúc ban đầu mới gặp. Mẹ chồng tôi tính tình khó chịu, nhưng lại không đến mức quá đáng cho lắm. Còn bố chồng tôi rất khó tính, gia trưởng, cổ hủ, cố chấp và rất thích soi mói, mỉa mai người khác, nhất là với con dâu.

Ngày nào tôi cũng lâm vào cảnh đầu tắt mặt tối, làm không hết việc. Sáng dậy lo đồ ăn sáng cho cả nhà, dọn dẹp qua nhà của rồi mới đi làm. Chiều về là lao vào cơm nước, giặt quần áo, cứ vội vội vàng vàng, trong khi cả nhà ngồi chơi. Lát lại có tiếng mẹ chồng, bố chồng, em chồng gọi bảo làm việc này, việc kia...

Chưa kịp ngồi thở đã bị bố chồng gọi xuống nhà mắng cho một trận: "Không mau mà cơm nước, tôi tụt huyết áp sắp ngất ra đây rồi này. Cứ loanh quanh trốn việc là giỏi. Có mấy việc bếp núc ngày mấy bữa mà lo không xong, định cho cả nhà này chết đói à?".

Có lần tôi trót thanh minh một câu mà bố chồng tôi nổi giận đùng đùng: "Con này láo thật, ở nhà bố mẹ mày không dạy được nên quen thói hỗn hào cãi lại bố chồng phải không? Để tao gọi cho ông bà thông gia đón mày về!". Tôi cuống cuồng xin lỗi, nói rằng không có ý cãi lại, chỉ là muốn nói rõ cho bố hiểu. Ông ấy càng bực mình quát lớn: "Cút ngay ra khỏi nhà này!".

Mẹ chồng tôi vào can ngăn cũng bị bố chồng tôi mắng lây khiến bà không dám nói thêm câu nào. Một lát sau chồng tôi về, chưa biết đầu đuôi câu chuyện ra sao đã vung tay tát một cái đau điếng vào má vợ. Chồng tôi lôi tôi về phòng, mắng cho một trận, mặc cho tôi vừa khóc vừa cố giải thích lỗi không phải ở mình. Tôi chỉ biết nằm vật ra giường ôm mặt vào gối khóc.

Suốt hai mươi mấy năm ở nhà bố mẹ đẻ, tôi chưa bao giờ bị quát tháo, xúc phạm lần nào. Vậy mà mới làm dâu nhà chồng, tôi đã biết bao lần bị bố chồng nói đểu, chửi bới và dọa đuổi ra khỏi nhà. Tôi im lặng, nhẫn nhịn chịu đựng một mình hết lần này tới lần khác, nhưng cũng khó có thể chịu nổi khi mà tình trạng này tiếp tục kéo dài.

Về phần chồng tôi, nhiều lần đánh, mắng oan vợ rồi cũng tận mắt chứng kiến cảnh bố đẻ quá đáng với vợ mình, nhưng cũng không thể nào bênh vợ lấy một câu. Anh ấy nhiều lần xin xỏ tôi cố gắng chịu đựng cho yên cửa yên nhà và hứa sẽ tính chuyện ở riêng nếu sau này có điều kiện.

Có những lúc buồn tủi tôi đã nghĩ đến ly hôn, song tôi cũng biết chồng khổ tâm lắm, tôi cũng rất yêu chồng và muốn sống cả đời bên anh ấy. Nhưng không biết có thể chịu nổi hay không nếu tiếp tục sống với bố chồng khắc nghiệt như vậy. Tôi phải làm gì để bố chồng tôi quý mến, buông tha cho tôi để tôi thoải mái được làm tròn nghĩa vụ của người con dâu, người vợ nơi nhà chồng?

Gọi điện cho chồng, anh nói một câu mà tôi khóc nghẹn

Bị ngã, tôi gọi điện cho chồng thì nhận được câu nói đắng cay.

Là phụ nữ, hẳn ai cũng muốn được chồng yêu thương, chia sẻ công việc nhà. Nhưng tôi lại không có được phúc phận đó. Trước đây, tôi còn đi làm, có lương ổn định thì chồng vẫn giúp đỡ, hỏi han đến vợ. Nhưng khi sinh bé Mận, vì con yếu ớt hay bệnh vặt nên tôi xin nghỉ làm để trông con. Lúc đó, chồng tôi cũng ủng hộ quyết định này của vợ và động viên tôi cố gắng vài năm, đợi đến khi con đi học nhà trẻ thì đi làm lại.

Goi dien cho chong, anh noi mot cau ma toi khoc nghen

Gọi điện cho chồng, anh nói một câu mà tôi khóc nghẹn. (Ảnh minh họa: Sohu).

Nhưng chỉ sau vài tháng, chồng bắt đầu "trở mặt" với vợ. Anh cằn nhằn chuyện tôi không kiếm ra tiền, bao nhiêu gánh nặng đổ dồn lên vai anh. Thay vì chiều tan việc thì đi về nhà, chồng tôi bắt đầu hẹn hò bạn bè để đi nhậu. Ban đầu tôi gọi điện, anh còn chịu về sớm. Sau thì anh mắng nhiếc và đi suốt đêm.

Tối qua, tôi đứng trên ghế để thay bóng đèn trong nhà tắm. Bóng đèn này hư lâu rồi mà chồng tôi vẫn không chịu thay. Nào ngờ, trong lúc bất cẩn, tôi trượt chân ngã. Nhìn một bên chân sưng vù, tôi cố lê người vào phòng ngủ lấy điện thoại, gọi điện cho chồng. Lúc đó là 9 giờ tối, cũng may con tôi đã ngủ rồi.

Vừa nghe nói tôi bị té ngã, chồng tôi đã gắt lên: "Có mỗi việc ở nhà trông con mà cũng khóc kể, bộ thằng này đi làm kiếm tiền dễ lắm hay sao? Hay cô đi kiếm tiền đi, tôi ở nhà ăn với ngủ thay". Nói rồi anh tắt máy.

Câu nói của chồng khiến tôi bật khóc trong cơn uất nghẹn. Dù sau đó, anh có về, đưa tôi đến bệnh viện để chụp phim nhưng câu nói của anh vẫn văng vẳng trong đầu tôi.

Bị chồng coi thường là cảm giác hết sức cay đắng, tủi nhục. Tôi có nên gửi con để đi làm lại không? Hiện tại, con tôi mới được 15 tháng tuổi thôi.

Chồng gửi ảnh nhậu với bạn, vợ phát hiện chuyện đau lòng

Chồng nhắn tin đi nhậu với bạn và gửi kèm hình ảnh bàn nhậu. Thế nhưng, vợ soi kỹ bức ảnh thì phát hiện chuyện không thể ngờ.

Tôi 25 tuổi, đang sống tại TP.HCM. Tôi kết hôn đã được 4 năm và có hai người con. Do sinh các bé liên tục nên tôi không đi làm, chỉ ở nhà nội trợ và chăm con.

Chồng tôi đang làm việc cho một công ty nước ngoài, lương bổng tính bằng ngoại tệ. Thế nên, cuộc sống của gia đình tôi ổn định, hạnh phúc và đầm ấm.

Tính chất công việc của chồng tôi thường phải đi ngoại giao với khách hàng, bạn bè… Cho nên, tôi không quá khắt khe trong chuyện chồng thường xuyên đi nhậu.

Tôi còn chủ động chăm sóc, nấu canh giải rượu… cho chồng, mỗi khi anh ấy quá chén.

Trước đó, chúng tôi quen nhau 4 tháng thì quyết định kết hôn. Cuộc sống hôn nhân có thể nói là mật ngọt ở khoảng 2 năm đầu. Sau hai lần sinh, tôi dần nhận ra anh không còn hài lòng sau mỗi cuộc yêu. Để bù đắp cho chồng, tôi ngày càng an phận, không hạch hỏi chuyện công việc, mối quan hệ… của anh.

Mỗi khi anh muốn có không gian riêng, tôi chủ động sang phòng con ngủ để anh thoải mái.

Nhưng dường như tôi càng nhường nhịn, anh càng được thể lấn tới. Số lần anh ra ngoài vào buổi tối cứ tăng dần. Thậm chí, một số lần anh không về nhà, qua đêm ở bên ngoài.

Chong gui anh nhau voi ban, vo phat hien chuyen dau long
Tôi đau đớn nhận ra mình bị chồng lừa mà không hề hay biết. (Ảnh minh họa: Sohu).

Không đợi tôi hỏi lý do, anh thường chủ động nhắn trước là anh nhậu say không chạy xe được nên ngủ nhà bạn. Tôi không nghi ngờ, chọn tin tưởng hoàn toàn người bạn đời của mình.

Thế nhưng, cách đây hai tháng, tôi bất giác nhận ra mình đang bị lừa.

Hôm đó, chồng tôi về nhà lúc 18h. Anh cùng tôi ăn cơm, chơi với các con. Sau đó, anh nhận được một cú điện thoại, một người bạn của anh thất tình rủ đi nhậu.

Không cần anh nói thêm, tôi vui vẻ để anh đi thay quần áo rồi ra ngoài. Anh nói khi nào đến quán nhậu sẽ nhắn tin cho tôi biết.

Khi anh bước chân ra khỏi cửa, mùi nước hoa đầy nam tính vẫn còn vương ở nhà. “Anh đi nhậu với bạn nhưng lại mặc đẹp, xịt nước hoa?”, tôi trộm nghĩ mà thắc mắc.

Khoảng 30 phút sau, anh gửi cho tôi một bức ảnh chứng tỏ anh đang nhậu với bạn. Bức ảnh không có người, chỉ có thức ăn và hai chai bia, kèm một menu của quán.

Nhìn bức ảnh, tôi thấy rất quen, có vẻ như tôi từng nhìn thấy ở đâu. Xem địa chỉ của quán ở menu, tôi dò tìm tên quán trên mạng. Bất chợt, mắt tôi tối sầm, tai ong lên. Bức ảnh mà chồng gửi cho tôi là lấy lại trên trang giới thiệu của quán.

“Anh không đi nhậu? Sao anh lại lừa tôi? Anh thực sự đang ở đâu?”, bao nhiêu câu hỏi dồn dập như bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi bám vào tường, cố gắng trấn tĩnh. Tôi tự nhủ phải thật bình tĩnh để không phạm phải sai lầm.

Sau đó, tôi chọn im lặng, chờ anh về.

Anh mở cửa bước vào nhà lúc rạng sáng. Tôi từ phòng ngủ đi ra phòng khách. Thấy tôi, anh ra vẻ loạng choạng, miệng cứ bảo: “Anh say quá rồi, anh đi ngủ đây”. Thế nhưng, tôi không ngửi thấy mùi bia rượu nồng nặc như những lần anh đi tiếp khách. Anh đang giả say.

Chờ chồng đi ngủ, tôi lén lấy điện thoại của anh. Vừa hay, một tin nhắn mới gửi đến: “Chồng về đến nhà chưa? Sao không nhắn tin cho vợ? Vợ lo lắm có biết không?”.

Một người phụ nữ khác gọi anh bằng chồng. Họ đã thân mật đến mức chạm đến danh xưng thiêng liêng này sao? Tôi không gọi anh dậy để làm ầm ĩ. Tôi ngồi xuống, ôm mặt khóc trong bóng tối. Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã sai khi chọn tin tưởng tuyệt đối người bạn đời của mình.

Có lẽ, tôi đã quá tự tin vào bản thân. Tôi tự cho rằng mình đủ tốt để anh không còn nghĩ đến người đàn bà khác.

Độc giả T.T

Đọc di chúc, chúng tôi quyết định hoàn thành tâm nguyện của bố chồng

Ngay khi phát hiện tờ di chúc của bố chồng, tôi đã gọi mọi người về họp gia đình.

Sau khi bố chồng mất một tuần, tôi đã đến thu dọn đồ đạc của ông. Tôi rất bất ngờ phát hiện một tờ di chúc của bố để lại cho chúng tôi. Không phải là phân chia tài sản mà là các khoản nợ chưa trả.

Tôi đã gọi điện cho các anh chị đến để xem tờ giấy viết tay của bố. Số tiền ông còn nợ người ta là hơn 1 tỷ, đó là con số rất lớn với chúng tôi, chẳng hiểu sao bố lại nợ nhiều thế.