Anh nói tôi im lặng sẽ được một căn nhà…

Tôi muốn rời khỏi mối quan hệ này thì phát hiện mình có thai.

Trời đã sang buổi chiều. Tôi đang ngồi trong quán cà phê quen, nơi tôi và anh thường gặp gỡ. Những cuộc gặp lúc nào cũng chớp nhoáng vì anh bận công việc, gia đình. Nhưng tôi không bao giờ trách cứ bởi yêu một người có gia đình, tôi phải chấp nhận.

Anh noi toi im lang se duoc mot can nha…

Tôi là một sinh viên tỉnh lẻ lên Hà Nội học. Gia đình tôi kinh tế không khá giả, nói thẳng là tương đối nghèo nhưng cha mẹ vẫn cố gắng vay mượn để lo cho tôi ăn học. Dẫu vậy, thiếu thốn chi tiêu và không có khoản mua sắm khiến tôi rất khó chịu.

Tôi biết mình đẹp và tôi biết lợi dụng cái đẹp của mình. Tôi đánh tiếng nhờ chị bạn khóa trên - người quen biết rất nhiều với giới có tiền, tìm cho mình một bạn trai. Chị ta nhanh chóng bắt được sóng. Chưa quá một tuần, chúng tôi có buổi gặp mặt đầu tiên.

Anh chẳng còn trẻ cũng chẳng hào hoa, phong độ nhưng bù lại anh chững chạc và có một sự nghiệp đáng nể.

Ở tuổi 45, anh đã không còn phải lo nghĩ đến tiền. Gia đình anh gồm vợ và 2 con trai. Họ sống trong căn hộ sang trọng ở một chung cư cao cấp. Tiền tài, vật chất dư thừa nhưng anh không cảm thấy hạnh phúc. Đó là điều anh nói về gia đình trong ngày đầu tiên gặp tôi.

Lần gặp đầu tiên ấy, qua ánh mắt, cử chỉ, tôi biết anh đã mê tôi như điếu đổ. Cứ như thế, chúng tôi bắt đầu một mối quan hệ.

Anh chăm lo cho tôi nhiều thứ từ quần áo, tiền chi tiêu, điện thoại mới… Tôi chuyển sang một căn hộ tốt hơn. Tiền thuê nhà đương nhiên do anh chi trả. Nhưng anh cũng có nhiều quy định riêng dành cho tôi.

Ví dụ như tôi không được chủ động gọi điện cho anh, đặc biệt vào buổi tối. Tôi không được phép có hành động nào tổn hại đến gia đình, công việc của anh. Việc gặp gỡ đều phụ thuộc vào lịch của anh. Hàng tháng chúng tôi có 1 đến 2 chuyến đi du lịch xa.

Những yêu cầu của anh tôi hoàn toàn đáp ứng được bởi trong mối quan hệ này tôi không hi vọng quá nhiều. Tôi chỉ cần tìm cho mình một người đàn ông có thể che chở cho bản thân. Tôi không có nhu cầu xác định chuyện dài lâu với anh.

Thời gian đầu, mối quan hệ của chúng tôi rất suôn sẻ. Tôi hơi bức bối khi bị anh kiểm soát các mối quan hệ khác nhưng bù lại cuộc sống của tôi thoải mái và đầy đủ.

Tôi không còn phải lo nghĩ quá nhiều đến tiền bạc như các bạn cùng lứa. Nhưng rồi mọi chuyện lại rẽ sang một hướng khác mà chính tôi cũng không ngờ tới.

Đó là thời gian cạnh nhau càng nhiều, tôi càng có nhiều tình cảm với anh. Tôi dần ghen tuông, bực tức mỗi khi anh về nhà với gia đình.

Tôi lo lắng khi có một cô gái nào đó tiếp cận anh. Tôi không còn quá quan tâm đến những con số anh chuyển vào tài khoản cho mình, tôi giật mình nhận ra, mình mong đợi ở người đàn ông ấy quá nhiều.

Nhưng anh đối với tôi vẫn rất khoảng cách. Anh vui vẻ, thoải mái khi ở bên tôi nhưng vẫn vạch ranh giới rõ ràng. Với anh, tôi vẫn chỉ là một cô gái để anh hẹn hò, yêu đương tìm lại những cảm xúc đã mất đi của thời trẻ. Anh chưa bao giờ có ý định từ bỏ gia đình để đến với tôi.

Tôi quyết định, rời bỏ anh trước khi tình cảm ngày càng sâu đậm. Nhưng điều không thể ngờ là thời gian này, tôi có thai. Khi thông báo với anh, tôi cũng thừa nhận rằng, mình đã yêu và mong có sự gắn kết với anh. Nghe tin, anh bàng hoàng nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Anh nói, như thỏa thuận từ ban đầu, chuyện gắn bó giữa anh và tôi bằng một đám cưới là điều không bao giờ có thể xảy ra. Việc tôi có thai là điều ngoài ý muốn của anh. Tuy nhiên anh yêu trẻ con và cũng yêu tôi vì vậy anh khuyên tôi nên giữ lại đứa bé. Anh sẽ chu cấp cho mẹ con tôi đầy đủ.

Ngay tháng sau, tôi có thể có một căn hộ mới do anh mua, để sinh hoạt, dưỡng thai. Công việc khá bận vì vậy anh cũng thuê người giúp việc để thay anh đỡ đần, hỗ trợ tôi.

Nhưng tôi phải giữ im lặng về đứa trẻ cũng như mối quan hệ của chúng tôi.

Lời đề nghị của anh khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Nếu im lặng tôi sẽ có mọi thứ nhưng lại không có danh phận. Tôi phải đứng trong bóng tối mãi sao? Sau này con tôi lớn lên, cháu vẫn phải chấp nhận là đứa trẻ không cha. Nghĩ đến đó, tôi đau đớn vô cùng nhưng tôi không đủ dũng cảm để chia tay anh và làm mẹ đơn thân.

Xin độc giả cho tôi lời khuyên.

Độc giả giấu tên

Tình yêu như con dao hai lưỡi, càng nắm chặt lại càng đau

Tình yêu đem đến cho người ta những giây phút hạnh phúc, thăng hoa nhất trong cuộc đời, nhưng cũng chính tình yêu khiến người ta đau khổ vô bờ.

Chia tay một người phải học cách quên đi quá khứ đau khổ, học cách quên đi cái mà ngày xưa mình đã từng sống tất cả vì nó. Ai còn nhớ con người trước đây khi yêu thương đầy vơi thường hay nói hay cười, vậy mà giờ đây khi người dứt áo ra đi thì chỉ còn là sự đau khổ và trở nên câm lặng.

Tình yêu không bỏ sót một ai trong xã hội đầy rẫy những con người, nó là vị thuốc hai mặt. Nó cho ta niềm vui sự thăng hoa trong cảm xúc nhưng rồi cũng lấy đi tất cả niềm vui lẫn cảm xúc đó.

Tình yêu không bỏ sót đối với bất kỳ một ai, đau khổ nó cũng không buông tha cho một ai. Để rồi chỉ còn một cách là học cách quên đi tất cả và ghi lại những kỷ niệm đẹp mà thôi.

Tinh yeu nhu con dao hai luoi, cang nam chat lai cang dau
 

Trong tình yêu người ta thường nói con gái chịu nhiều thiệt thòi nhất, có lẽ nó đúng bởi con gái thường yếu đuối hơn con trai. Đối với họ cảm giác bị người mình yêu thương từ bỏ là điều đau đớn khiến trái tim họ như bị vỡ ra thanh hai mảnh, họ luôn mang trong mình những suy nghĩ trăn trở và cả sự cô đơn, họ trở nên ít nói, ít cười và là người dễ lạnh lùng trước những người con trai khác.

Trái tim họ đau nhưng họ không thể nói ra thành lời, họ cố kìm nén với bao nhiêu cảm xúc đang vỡ òa trong con người họ, bởi họ không muốn ai biết họ không muốn ai thương hại mình cả, họ cảm thấy buồn tiếc cho nhưng quãng thời gian có buồn có vui mà họ đã cùng người ấy vượt qua và tiếc cho những kỷ niệm đẹp bây giờ đã tan như bọt biển rồì.

Màn đêm buông xuống, bóng tối bủa vây là lúc lên ngôi của nỗi cô đơn, là nơi ngự trị trái tim đang đau khổ muốn tìm lấy ánh sáng xóa tan màn đêm đó và đây cũng là nơi họ giải tỏa nỗi lòng bằng những giọt nước mắt vuốt vội khi ai đó bắt gặp. Họ chọn cho mình cách sống trong bóng tối để quan sát mọi thứ xung quanh. 

Đau khổ đối với họ rồi cũng sẽ qua nhưng nó sẽ để lại trong họ những vết thương không bao giờ xóa bỏ được. Mấy ai, mấy ai thấu và hiểu được cảm giác đó của họ, trái tim họ gào thét trong bóng tối nơi sâu thẳm tận cùng của sự tổn thương. 

Chẳng thể phủ nhận rằng, những kẻ hời hợt trong tình yêu sẽ ít bị dày vò, đau khổ khi cuộc tình tan vỡ. Nhưng cũng chính bởi vậy, mà ít ai trong số họ nhận ra được giá trị của tình yêu. Chuyện tình yêu đôi khi thật khó nói, có khi người thật tình ta lại không đón nhận, có khi người ta thích lại vô tình với ta. Chán chường hoài, khiến ta chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi một tình yêu thật sự. Vội vàng yêu, rồi lại vội vàng ra đi chẳng luyến lưu. Nhưng hãy nhớ rằng, tất cả chỉ nằm ở cách ta nhìn nhận nó thế nào mà thôi! Đừng đổ lỗi cho số phận hay thay đổi bởi một lần vấp ngã.

Yêu, hãy cứ yêu đi, yêu cho ngày hôm nay trọn vẹn dù có thể ngày mai chẳng còn bên nhau nữa. Mỗi nguời bước vào cuộc đời ta không đơn giản chỉ là vô tình, dù họ bước nhanh hay chậm, hay mãi mãi dừng lại bên ta thì cũng đều do duyên số cả. Yêu hết mình, và khi họ ra đi, cũng níu kéo thật nhiều. Để tình yêu khi bắt đầu hay kết thúc đều là trọn vẹn. Dù có mất đi, dù có không bao giờ quay trở lại nữa thì ta cũng chẳng phải nuối tiếc điều gì...

Ngay trong đêm tân hôn, tôi đã bị chồng đánh bầm dập vì lý do không ngờ

Đến với chồng do mai mối nên từ lúc quen đến lúc cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Cũng chưa muốn kết hôn nhưng có lẽ duyên số nên chúng tôi đành bó buộc vào nhau.

Tôi năm nay 28 tuổi, mới kết hôn được một tuần nhưng có lẽ tôi có chết cũng không bao giờ quên được trận đánh bầm dập của chồng đêm tân hôn. Tôi quen chồng qua sự giới thiệu của một chị đồng nghiệp. Từ lúc yêu đến cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng nhưng có lẽ do duyên số nên mặc dù không thích chồng lắm tôi vẫn quyết định cưới.

Trước chồng, tôi từng có sinh viên với Tú suốt 6 năm trời. Lúc Tú mới ngỏ lời tìm hiểu, tôi đã nghĩ rằng tôi và Tú không thể bên nhau lâu vì Tú quê ở Huế, tôi quê ở tận Lào Cai. Bố mẹ tôi nhất định sẽ không cho tôi làm dâu ở một nơi xa như vậy. Huống chi tôi là con gái độc tôn của ông bà.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi và Tú lại hợp nhau đến từng chút một. Càng yêu, càng hiểu nhau, tôi và Tú đều quấn lấy nhau không rời. Chúng tôi đã có một đẹp cho đến ngày cả 2 cùng tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, Tú ngỏ ý muốn đưa tôi về lập nghiệp. Trong khi đó, bố mẹ đã có một chân chắc chắn ở quê cho tôi. Mẹ tôi lo lắng cho tôi đến hao mòn cả người. Bà liên tục phân tích nếu tôi ở xa gia đình thì thế nào, ra sao, tủi thân...

Chưa kể nhà Tú cũng không phải kiểu có kinh tế. Mẹ Tú mới bị tai biến nên gần như kinh tế phụ thuộc vào tiền lương của quán cắt tóc của bố Tú và Tú. Nghe mẹ nói nhiều, cộng thêm khoảng cách xa nảy sinh trống vắng, tôi dần dà cũng suy nghĩ lại và quyết định nói lời chia tay với Tú. Nhưng mãi sau đó 2 năm, chúng tôi mới chính thức dứt điểm khỏi nhau.

Ngay trong dem tan hon, toi da bi chong danh bam dap vi ly do khong ngo

Ảnh minh họa

2 năm sau khi chia tay Tú, tôi cũng nguôi phần nào thì gặp chồng bây giờ. Đúng lúc đó, Tú lại liên hệ lại với tôi nói rằng còn nhớ và yêu tôi lắm. Nhưng anh cũng không thể rời xa gia đình. Mọi thứ lại ùa về khiến tim tôi đau nhói. Tôi chỉ biết nói với Tú rằng, chúng tôi có duyên mà không có phận.

Hôm đi chụp ảnh cưới, thấy tôi nghe điện thoại từ Tú, chồng đã tát tôi một cái đau điếng. Nếu hôm đó tôi không kiềm chế thì chắc chúng tôi sẽ không chụp ảnh cưới được chứ đừng nói gì đến chuyện cưới hỏi. Tôi nhớ trong cơn tức giận, chồng đã văng tục chửi bây với tôi. “Mày chặn số thằng đó ngay cho tao. Mày mà còn liên lạc với nó, tao giết cả lũ”, tôi vẫn nhớ anh ấy đã đe dọa như vậy.

Kể từ hôm đó, tôi chặn số, không liên lạc gì thêm với Tú nữa. Chồng tôi cũng nguôi giận và đám cưới của 2 đứa diễn ra rình rang, không gặp sự cố gì. Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn bã, bất trắc khi lấy anh ấy. Đêm tân hôn có lẽ là đêm cay đắng nhất cuộc đời tôi. Trước kia yêu Tú, tôi và anh đã quan hệ nên khi chồng thấy tôi không còn trinh anh ta đã hành hạ, mắng nhiếc thậm chí đánh tôi đến thâm tím mặt mày.

Chuyến trăng mật đành phải hủy vì nhìn tôi không khác gì bị tai nạn. Tôi chỉ biết khóc chứ không hề giải thích bất cứ câu nào. Tôi nghĩ anh ấy đã không tin tôi nên dù tôi có nói cũng chẳng ích gì.

Suốt mấy ngày nay, tôi chẳng nói gì với chồng. Đêm đến, tôi cũng ôm chăn ra ghế sofa ngủ. Tôi với anh ấy mới cưới chưa được 1 tuần mà anh ấy đã thế này. Tôi không hiểu sau này làm sao tôi có thể chung sống với người chồng vũ phu, ghen tuông, lắm tật xấu như vậy.

Khi thấy chồng bước ra cùng người đó, tôi rụng rời chân tay

Đời này đúng không ai học được chữ ngờ, tôi có chết cũng không bao giờ có thể tưởng tượng ra cảnh đó.

Cưới nhau hơn 3 năm, có một con trai lên 2 tuổi, vợ chồng tôi gần như chưa có một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Tất cả là vì chồng tôi, tôi là vợ anh, ở bên cạnh anh hàng ngày nhưng chưa bao giờ cảm nhận được trọn vẹn tình cảm anh dành cho tôi. Ở anh lúc nào cũng có sự xa cách, hờ hững, tôi cũng không lý giải được cảm giác đó là gì, nhưng tôi biết anh không hoàn toàn yêu tôi.