Yêu thì phải chấp nhận

(Kiến Thức) - Ngay từ khi bắt đầu yêu nhau, anh ấy đã nói thẳng với em: “Anh không giống những người đàn ông khác, trước em cố tỏ ra là một hình mẫu tuyệt vời. Anh có sao cứ thể hiện ra vậy, em chấp nhận được thì yêu..."

Ngay từ khi bắt đầu yêu nhau, anh ấy đã nói thẳng với em: “Anh không giống những người đàn ông khác, trước em cố tỏ ra là một hình mẫu tuyệt vời. Anh có sao cứ thể hiện ra vậy, em chấp nhận được thì yêu. Anh không thích lừa dối để rồi sau này lấy nhau thất vọng”. Sau khi “tuyên ngôn” như vậy, anh ấy thực hiện đúng như những gì mình đã nói. Anh ấy vẫn giữ nguyên phong cách sống như thời còn “tự do”. Anh ấy vẫn ham vui, thích bù khú bạn bè, có khi hẹn với em rồi mà có bạn gọi là dẹp người yêu qua một bên. 
Nhiều lần anh ấy đi qua đêm, say khướt. Tiền bạc nếu bạn cần anh cũng sẵn sàng dốc túi cho vay đến đồng cuối cùng. Vì thế, đi làm mấy năm, dù lương khá, anh vẫn chẳng tích cóp được là mấy. Em mà góp ý thì anh cũng vẫn bài ca cũ: “Con người anh là vậy, em yêu thì phải chấp nhận”. Quả thực, em rất yêu anh ấy, nhưng lấy anh ấy, chắc chắn em sẽ phải phục tùng, chẳng bao giờ hy vọng thay đổi được anh ấy theo ý mình. Em băn khoăn quá, không biết nên quyết định thế nào? - Vũ Thảo Trang (Nam Định).
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thảo Trang thân, anh ấy nói đúng, khi yêu nên bộc lộ con người thật của mình, tránh sau này lấy nhau thất vọng. Tuy nhiên, vấn đề là “con người thật” ấy như thế nào. Anh ấy ham vui, ưa nhậu nhẹt, tiền bạc tiêu xài không biết đến ngày mai, coi người yêu có cũng như không... thì rõ ràng cái lý “yêu thì phải chấp nhận” của anh ấy chỉ là sự ngụy biện cho sự ích kỷ mà thôi. 
Vậy câu hỏi ngược lại: Liệu anh ấy có yêu em không? Nếu yêu em, thì sao anh ấy không “chấp nhận” gọt đẽo, hoàn thiện mình để khiến người mình yêu vui, hạnh phúc mà chỉ buộc sự “chấp nhận” từ một phía là em? Cho nên em hãy cân nhắc, suy nghĩ kỹ về tình cảm của mình trước khi quyết định đi tới hôn nhân em nhé. Trong tình yêu, vị thế là ngang bằng, không có chỗ sự phục tùng, ngôi vị “bề trên” em ạ. 

Bạn gái quy ngày nghỉ ra tiền

(Kiến Thức) - Hè này, tôi sắp xếp một chuyến đi nghỉ ở nước ngoài cho tôi và bà ấy cùng với gia đình hai con trai tôi. Tôi muốn bà ấy và các con tôi có sự làm quen, gắn kết tình cảm dần.

Chúng tôi quen nhau qua một lớp tập thể dục, cùng cảnh góa bụa, chúng tôi thường hay tâm sự, động viên nhau. Và rồi, khi tôi ngỏ lời yêu, bà ấy đã đón nhận. Trong cách đối xử với tôi, bà ấy rất ân cần, chu đáo, thể hiện một tình cảm tha thiết. Tôi vô cùng hạnh phúc, dự tính sẽ cầu hôn bà ấy. Thế nhưng, có một chuyện khiến tôi đau đầu. 
Đó là hè này, tôi sắp xếp một chuyến đi nghỉ ở nước ngoài cho tôi và bà ấy cùng với gia đình hai con trai tôi. Tôi muốn bà ấy và các con tôi có sự làm quen, gắn kết tình cảm dần. Tuy nhiên, bà ấy đã cáo bận, từ chối và nửa đùa nửa thật: Em không đi được, anh quy suất em ra tiền đưa em là được. Tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định thử đưa bà ấy tiền xem sao. Không ngờ, bà ấy cầm thật. Trong tôi bỗng ngập tràn cảm giác thất vọng. Có phải bà ấy là người quá thực dụng không? Bà ấy có yêu tôi không, hay chỉ yêu tiền của tôi thôi? - Đoàn Tiến Mạnh (Hà Nội).

Bị ghét vì quá hạnh phúc

(Kiến Thức) - Em vừa nhận công việc ở cơ quan mới. Phòng của em toàn là nữ. Những ngày đầu mới đến, em hay tham gia ngồi “chém gió” với các chị, nghĩ để làm quen và cho hòa đồng.

Em vừa nhận công việc ở cơ quan mới. Phòng của em toàn là nữ. Những ngày đầu mới đến, em hay tham gia ngồi “chém gió” với các chị, nghĩ để làm quen và cho hòa đồng. Các chị tranh nhau tố tội bạn trai, rằng vô tâm, bội bạc... rồi quay qua hỏi xem chuyện riêng của em thế nào. Thấy các chị thân mật, chẳng giấu giếm em có thế nào kể vậy, nhưng ngược với các chị, em toàn khen, ca ngợi người yêu hết lời, rằng chúng em rất hạnh phúc. Có hôm buổi trưa anh ấy tới đón em đi ăn, em cũng mời mọi người đi cùng chiêu đãi, hoặc có quà gì anh tặng đều mang ra chia sẻ... 
Không ngờ, mọi người chẳng những không quý lại còn ghét em, tỏ ra xa lánh, lạnh lùng. Có hôm đang nói chuyện vui vẻ, nhìn thấy em đi vào là im bặt. Lại còn nói xấu sau lưng em, như “chuột sa chĩnh gạo”, “mèo mù vớ cá rán”... Em rất yêu công việc ở đây, không muốn chuyển, nhưng sống cùng những đồng nghiệp thế này vô cùng khó chịu. Em nên đối phó với họ thế nào đây? Lẽ nào em phải bất hạnh họ mới vui lòng? - Nguyễn Phương Thảo (Nam Định).

Cú sốc của anh chồng già có vợ đẹp

Thế là chị và ông đã có tuần trăng mật lãng mạn và trần tục, công khai mà kín đáo giữa sự đùm bọc thương yêu của những người cao tuổi. 

Chị về hưu sớm, khi chưa đầy 50 tuổi. Đang từ một trưởng phòng năng động giờ quanh quẩn trong nhà, ra chợ, làm mấy việc nội trợ linh tinh, chị thấy hụt hẫng kinh khủng. Hai đứa con suốt ngày ở trường, về đến nhà là chui tọt vào phòng riêng, ngày nghỉ thì du hý với bạn bè. Anh, do tính chất công việc nên đi suốt, ít khi ở nhà, mà có ở nhà thì cũng ít chuyện trò, hơn 20 năm hôn nhân, biết hết cả chân tơ, kẽ tóc của nhau, có gì mà nói!.

Rảnh rỗi, chị lên Facebook, đầu tiên thì cũng thích thú với các mối quan hệ vừa ảo, vừa thực, sau dần cũng chán bởi đấy như cái chợ hỗn độn, khoe mình, tự sướng, đố kỵ, nhỏ nhoi, lặt vặt…đủ cả, chị bỏ không ngó ngàng đến nữa. Chị cũng không thích vũ trường ồn ào, tí tởn, cũng chẳng thích các câu lạc bộ sức khỏe, chủ yếu là những ông bà già đang cố chứng tỏ mình còn… xuân sắc.

Chị còn một sự giải trí đó là cái ti vi mà chị chỉ thích xem phim Hàn lâm ly gia cảnh, éo le tình ái. Song, do bị chồng con chê là “thị hiếu của các bà nội trợ” nên chị cũng bỏ nốt.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Một cái đáng ra phải tự hào nhưng chị lại thấy phiền là chị đẹp, trẻ trung hơn rất nhiều so với lứa tuổi sắp lên chức bà ngoại của chị. Chị biết rõ sức hấp dẫn nhan sắc viên mãn của mình nhưng chị cũng quá hiểu cánh đàn ông hiếu sắc, tính cách sở khanh, chị chẳng dại gì mà dây vào cái sự tình ái lằng nhằng, vui phút chốc mà lo dai dẳng, đánh mất sự yên ổn gia đình như chơi.

Phần anh quá yên tâm với vợ đẹp, con ngoan, gia đình hòa thuận nên thản nhiên để ngọn lửa ấy cháy trong bốn bức tường hôn nhân không có ngọn gió nào lọt vào làm bùng lên hoặc thổi tắt nó. Anh thiêm thiếp ngủ trên hạnh phúc của mình, còn sự hào hoa, phong nhã vô cùng linh hoạt của một quý ông anh dành cho đối ngoại.

Ngay lần dự họp tổ dân phố đầu tiên chị đã để lại ấn tượng cho nhiều người, đặc biệt là ông Tổ trưởng dân phố. Ông này cũng hưu non như chị, nhưng phong độ thì chưa hưu. Ông thường lui tới nhà chị, việc “hàng tổng” thôi, khi thì thu tiền nọ, tiền kia, khi thì ủng hộ bão lụt, khi thì đưa bản cam kết này nọ… rồi khi thì chẳng có lý do gì cũng đến, hai người cùng cảnh hưu non tha hồ phung phí quỹ thời gian. Ông có ý định “xây dựng” hình mẫu “Gia đình văn hóa” tại nhà chị nên càng phải lui tới nhiều hơn.

Có một đợt tham quan kết hợp nghỉ dưỡng dành cho các cụ về hưu, ông vận động chị đi cùng. Thế là chị và ông đã có tuần trăng mật lãng mạn và trần tục, công khai mà kín đáo giữa sự đùm bọc thương yêu của những người cao tuổi. Chị cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa khi thấy mình quan trọng, ít nhất là đối với một người.

Rồi danh hiệu “Gia đình văn hóa” cũng đến. Chị được cử đi dự hội nghị từ phường đến quận, cả thành phố nữa, luôn có ông Tổ trưởng dân phố phong độ tháp tùng.

Sự việc chỉ vỡ lở khi bà vợ của ông này tố cáo đòi rút danh hiệu vẻ vang ấy ra khỏi gia đình chị, bà này quan niệm: “Không thể có thứ văn hóa cướp chồng người khác!”.

Dĩ nhiên là anh thoát khỏi tình trạng ngái ngủ hôn nhân bằng một cú sốc,muốn đập phá tất cả một trận cho hả giận. Song, sau một ngày đầu như muốn nổ tung, vùi mình trong phòng riêng, nghĩ lại anh thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này, anh trách mình chủ quan, tin rằng vợ anh không bao giờ đánh đổi một hạnh phúc gia đình (dù tẻ nhạt) để đổi lấy niềm vui phù phiếm… Anh cũng không muốn gia đình xáo trộn bởi chuyện chưa phải quá lớn. Anh quyết định lặng lẽ đợi xem chị ứng xử ra sao với lỗi mà chị gây ra…