![]() |
![]() |
Vợ chồng tôi gặp nhau qua sự giới thiệu của đồng nghiệp. Quen nhau một thời gian rồi đám cưới, chúng tôi cũng đã 27 tuổi. Nhưng cả hai đều bận rộn công việc chẳng để ý đến việc phải sinh con cái sớm. Cho đến năm 31 tuổi, tôi vẫn chưa sinh nở. Bố mẹ chồng không thúc giục, còn chồng tâm sự rằng: "Con cái chẳng quan trọng, nếu sau không sinh được thì chúng mình có thể xin con nuôi". Tôi cũng đồng ý với ý kiến của anh.
Gần đây, chúng tôi đi khám và biết rằng nguyên nhân vẫn chưa có con là do chồng. Nhưng tôi không nói điều này với ai cả, kể cả bố mẹ chồng, tôi cũng không hé lời. Tôi nghĩ, trên chồng tôi cũng có anh trai và sinh được con trai rồi, nên bố mẹ không tạo áp lực cho tôi.
Tôi gặp Thư khi vừa kết thúc mối tình đầu kéo dài từ thuở sinh viên. Vì hoàn cảnh gia đình neo người, cô ấy quyết định nghỉ việc về làm việc gần nhà để chăm sóc bố. Tôi không khuyên được cô ấy, cũng không thể đi theo cô ấy về quê nên đành chấp nhận chia tay.
Thư đến khi tôi đã nguôi ngoai nỗi buồn tình đầu và sẵn sàng mở lòng đón nhận tình yêu mới. Thư xinh đẹp, khéo ăn nói, tính tình cũng rất ngoan hiền. Sau thời gian tìm hiểu tôi nhận thấy Thư là mẫu người tôi muốn gắn bó, muốn cưới làm vợ. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có một chuyện xảy ra.
Nói thật với các chị, em chưa bao giờ sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu đâu. Ngày xưa lúc em chuẩn bị lấy chồng, mẹ cứ băn khoăn mãi. Bà cứ than thở: "Ở nhà ăn uống mẹ còn phải chăm chút từng tí thế này. Mai kia đi làm dâu rồi sao hả con? Chỉ sợ phật ý người ta, không ở được với nhau thì khổ".
Trong mắt em thì việc đi làm dâu cũng chẳng có gì to tát. Nếu mẹ chồng tốt, mình sẵn sàng yêu thương lại. Còn mẹ chồng mà quá đáng thì em cũng không có tư tưởng sẽ nín nhịn chịu đựng đâu.