![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Chị tuyên bố, đã vào tay chị, đố chồng dám giở trò; đi đâu, làm gì, chị nắm được hết. Từ ngày mới quen, anh đã “gợn sóng linh ta linh tinh” với những cô gái khác. Chị khóc lên khóc xuống, gia đình cũng bàn ra để chị khỏi rước cái họa người chồng trăng hoa. Thế nhưng, chị vẫn tin mình quá hiểu chồng để kiểm soát được mọi thứ.
Sau ngày cưới, chị ngày càng ghê gớm trong việc “khóa trái” chồng, chồng chị thì ngày càng nhu nhược, sợ vợ một phép.
Việc chị làm và làm rất thường xuyên là ngửi mùi áo của chồng. Bữa nào áo có mùi thơm lạ, anh phải trần ai giải trình. Một lý do được đưa ra, chị không tin, bắt anh thề thốt. Anh thề độc, chị tiếp tục nuôi nghi ngờ và khẳng định: “Thề thì thề chứ tôi không tin đâu, tôi biết anh đang mèo mỡ gì đó, đừng hòng qua mặt tôi”. Chị tưởng làm vậy sẽ khiến chồng sợ mà từ bỏ thói trăng hoa.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Chị tỏ ra giận dữ trong lần đầu tiên phát hiện “chứng cớ không thể chối cãi”: “Hôm nay anh đi đâu mà những 35 cây số? Từ nhà đến cơ quan chỉ có sáu cây, hai lượt là 12 cây. Anh đi với con nào?”. Anh giải đáp gọn lỏn: “À, anh đồng nghiệp mượn xe, ai biết người ta đi đâu mà khai với em”. “Anh coi chừng đó, tôi không dễ bị lừa đâu”. Vậy là sau này, chị không còn thấy xe của chồng vượt quá "tiêu chuẩn" quy định. Nhưng chị vẫn thòng một câu: “Anh đừng tưởng cứ vứt xe máy ở cơ quan, đi taxi bậy bạ ở đâu đó mà tôi không biết nhá”. Kiểu nói bâng quơ ấy khiến anh như muốn nổi điên, nhưng vì vợ dữ quá, anh phải nhịn.
Câu tự thán “con này không dễ bị lừa đâu nhé” như cổ vũ mạnh mẽ để chị tiến những bước táo bạo hơn. Chị âm thầm cài phần mềm định vị vào điện thoại của chồng. Anh đi “lung tung” ở đâu, chị đều biết. Nhưng, khi chị tra hỏi, anh có hàng vạn lý do để thỏa mãn nghi ngờ của vợ: “Sếp nhờ anh chạy đi Q.5 mua ít hóa chất cho việc riêng của ông ấy”, “anh đi dự đám ma của một người bạn cũ ở Thanh Đa”. Kiểu “hỏi xoáy đáp xoay” như vậy, người thông minh như anh, chỉ cần suy nghĩ hai giây là có câu trả lời. Huống hồ, trên đường đi làm, bao giờ anh cũng dự liệu trước vợ sẽ hỏi gì, mình sẽ trả lời ra sao.
Khi anh sắm ô tô, chị đã nhờ người mua loại máy ghi âm nhỏ xíu, gắn vào túi hương trong xe, để nghe lén câu chuyện của chồng với “ai đó”. Đặc biệt, những chuyến anh lái xe đi công tác tỉnh, chị nghe lại nội dung rất kỹ. Rồi một ngày, chị đã có được chứng cứ mình muốn. Câu chuyện đứt đoạn trên xe với những lời thoại ngọt ngào, có lúc còn bỡn cợt, tục tĩu khiến chị như lịm đi trong sự uất ức, giận dữ.
Chị công bố bằng chứng, những tưởng chồng sẽ hoảng hốt van xin tha tội. Nhưng không, anh lạnh lùng, khinh khỉnh - cái vẻ đáng ghét mà chị chưa thấy bao giờ. Anh lật bài: “Đến nước này thì tôi cũng nói thẳng là mình chia tay nhau đi, sống với cô, tôi ngột ngạt quá. Cơm nước cho chồng con cô không lo, mà dành hết thời gian cho việc ghen tuông. Sống với cô, tôi như bị cầm tù, chẳng được gì, chỉ thấy khổ sở”. Chị giận run người: “À, anh có con khác rồi phải không? Lần này thì hết chối nha, lần này...”. “Thì cứ cho là vậy đi, chối làm gì cho mệt xác”. Anh bỏ đi.
Hòa giải một lần không thành, thỏa thuận chia tài sản không xong, anh chị đợi đến ngày ra tòa. Chị ngao ngán tâm sự với cô bạn thân: “Số tui khổ, lấy phải ông chồng trắc tính, trắc nết. Mình đã có chứng cứ rành rành về tội ngoại tình, mà hắn cứ coi như bình thường. Giờ mới biết, hắn nuôi bồ nhí từ bao giờ, có một đứa con riêng nữa chứ. Gớm mặt thật, mình kiểm soát đến cỡ đó mà hắn còn làm được chuyện động trời”.
Cô bạn thở dài: “Chị rỗi hơi. Thằng con em nè, nó mới là học sinh cấp II, nhưng trốn học đi chơi như cơm bữa, em còn không kiểm soát được, nói chi người già đời, lanh lẹ. Mà chị thấy đó, cứ tìm mọi cách để bắt quả tang, bắt được rồi để làm gì? Phải chi từ đầu, chị lo chăm sóc, ngọt nhạt, yêu thương chồng, thì ổng không đến nỗi như vậy”. Chị giận bạn luôn, nói bạn là thứ dở hơi, đi bênh kẻ tệ hại.
Đêm nay, chờ trời sáng để đến tòa, chị đã nghĩ lại mọi chuyện. Cưới nhau tám năm là suốt tám năm chị hồi hộp, căng thẳng, giận dữ, chửi mắng chồng. Bản thân chị cũng đuối, nói chi đến sức chịu đựng của chồng. Chị biết anh là người trăng hoa, thì một là không cưới, hai là “lạt mềm buộc chặt” để giữ chồng. Vậy mà chị cứ lăm le “tìm ra bằng chứng cho chồng biết tay”. Ngay như bây giờ, chị còn ngây thơ nghĩ, có bằng chứng chồng ngoại tình thì tòa sẽ trừng phạt cho chồng sáng mắt ra. Chị đâu biết, khi tòa xử, việc ngoại tình chỉ là yếu tố thúc đẩy hai người sớm ly hôn mà thôi, chẳng có sự trừng phạt nào ở đây cả.
Thật mỉa mai, trong đêm dài mất ngủ, chị còn nhận được tin nhắn dài thậm thượt từ bạn: “Em biết chị đang giận em, nhưng em chỉ muốn phân tích cho chị thấy rõ việc nên làm và không nên làm. Khó thay đổi tâm tính đàn ông lắm. Mình muốn hạnh phúc thì phải thay đổi bản thân để phù hợp hơn thôi. Nếu người ta chế tạo được bộ khóa để khóa “cái ấy” của đàn ông, chắc sẽ có những bà vợ rất vui mừng. Nhưng họ đâu biết, bọn thợ khóa còn vui mừng hơn vì có thêm việc làm”.
Thời sinh viên, tôi yêu một cô sinh viên người thành phố rất xinh đẹp, nhưng rút cuộc tôi bị cô ta đá. "Rút kinh nghiệm” tôi quyết định chọn cô vợ ở quê với tiêu chuẩn nhan sắc có xấu một chút nhưng phải siêng năng, có học.
Thắm là một cô giáo mà tôi hướng tới, về nhan sắc thì Thắm thuộc loại “Thường thường bậc trung” với một chiều cao khiêm tốn, một mét năm hai, bù vào đó là sự chịu khó siêng năng. Tôi quen chớp nhoáng, và đi đến quyết định “Lấy vợ phải cưới liền tay”.
Ngày tôi cưới, bạn bè đều hết sức ngạc nhiên, vì tôi đẹp trai có bằng cấp, lại được làm việc ở một công ty liên doanh nước ngoài. Trong khi đó Thắm chỉ là một giáo viên cấp một, có thân hình đẫy đà, nếu so với tôi thì quả là một trời, một vực.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Thực ra mà nói, tôi “chấm” Thắm ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, khéo vun vén và nhất là nấu ăn ngon. Chính vì lẽ đó mà tôi rất yên tâm vì đã có vợ lo toan mọi việc ở nhà, nên một tuần tôi chỉ về nhà ngày thứ bảy, chủ nhật rồi lại đi ngay lên cơ quan. Tôi thoải mái la cà cùng bạn bè sau giờ làm việc như nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm...
Thắm không nói gì nàng cứ lặng lẽ đi dạy và chăm lo công việc nhà chồng. Nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, thì tính tình của Thắm thay đổi, nàng lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với vợ con. Tôi nói với nàng rằng: “Cô làm dâu thì phải gánh vác giang sơn nhà chồng, nâng khăn sửa túi cho chồng, tại sao cô lại bảo tôi phải chăm lo cho mẹ con cô?”.
Nghe tôi nói vậy mẹ tôi lại hùa vào lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Thắm thậm tệ. Trong lúc Thắm và mẹ tôi lời qua tiếng lại, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy, không tin mày thử đi ra ngoài đường xem có ai ngó tới mày không?”. Thắm nhìn tôi, như để thẩm định lại lời nói của mẹ chồng có đúng vậy không.
Tôi ra vẻ đắc ý xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi chứ nhan sắc thì cô còn thua xa những con bồ trước đây của tôi”. Sau khi nghe tôi nói xong Thắm vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà mà không hề nói thêm một lời nào. Lúc đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Thắm chỉ dọa cả nhà vậy thôi nhưng không ngờ Thắm ra đi thật sự, mặc cho con kêu khóc.
Tôi nghĩ, thế nào nhớ con Thắm cũng sẽ quay về, vấn đề là thời gian thôi. Thắm đi được một ngày mà cả nhà tôi nháo nhào vì không có ai lo chuyện cơm nước, lau dọn nhà cửa... Bởi vì từ ngày Thắm về làm dâu, ngoài việc đi dạy ra thì mọi việc trong gia đình đều dồn lên đầu cô ấy. Mẹ tôi đã quen với cảnh nhàn hạ kể từ khi có dâu, nay phải đương đầu với công việc nội trợ thường ngày bà không thể nào chấp nhận được, nên mọi sinh hoạt trong gia đình tôi bị đảo lộn hoàn toàn.
Ngay cả đến con gái tôi, cũng không có ai đưa đón, tối đến, nhớ mẹ khóc suốt đêm. Tôi điện thoại gặp Thắm: “Nếu cô không về tôi sẽ ly dị với cô”. Nghe xong cô ấy bình thản nói: “Ly thì ly, ngoài tôi ra chẳng ai dám đến mà hầu hạ gia đình anh cả”. Tôi tìm cách nói lời xin lỗi cô ấy nhưng đều vô ích, Thắm cương quyết đòi ly hôn.
Cả gia đình tôi và tôi lúc đầu cứ nghĩ: Tôi đẹp trai lấy vợ xấu lại ở nhà quê là có thể biến cô ta thành kẻ nô lệ như ô sin. Nhưng chúng tôi đã nhầm to. Với một phụ nữ như Thắm dù không nhan sắc mặn mà nhưng có học thức và có bản lãnh, thì Thắm chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả chồng và gia đình chồng.
Giờ thì tôi mới thấm thía đạo nghĩa vợ chồng là không có đẳng cấp mà chỉ có tình yêu thương và sự thông cảm sẽ chia. Hiện nay ba mẹ tôi và tôi đang ân hận là làm thế nào để Thắm trở về với tôi, nếu không tôi sẽ mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ giờ tôi mới hiểu vợ xấu cũng chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng và yêu thương.