Vợ là “nô lệ” của thế giới ảo

Ngay cả khi vợ chồng đã lên giường, cần những khoảnh khắc riêng tư, em vẫn cứ ôm lấy cái điện thoại khiến anh mất hứng.

Con phải góp ý cho vợ con, chứ cứ như vậy là không được đâu.
Mặt mẹ vẫn còn chút buồn bực khi nhắc chuyện cu Tít nhà mình bị ngã chiều qua, cả chuyện nồi cá kho cháy khét lẹt bốc mùi cả dãy hành lang khu chung cư...
“Mẹ chồng nàng dâu”, mẹ giữ ý không tiện nói với em. Bản thân anh cũng thấy khó xử khi nói ra điều này, vì nếu không khéo, em lại nghĩ anh là người ích kỷ, để ý, săm soi vợ. Thật tình, từ ngày lập Facebook, em đã thay đổi rất nhiều. Đi làm em tranh thủ những lúc rỗi rãi đã đành, về nhà điện thoại cũng kè kè bên cạnh. Chỉ cần ai đó trong list bạn bè post lên bức ảnh là em like, comment ngay lập tức. Rồi những bức hình em “tung” lên Facebook cũng ngày càng nhiều hơn. Em chăm chút, tỉ mẩn từ cái hình nền đến cái ảnh đại diện sao cho “nhà” của em trên mạng thật hoàn hảo, mỗi ngày phải có một diện mạo mới. 
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet 
Quỹ thời gian em dành cho gia đình vì thế cứ co hẹp lại. Có lúc con tè dầm, tủ quần áo cách chỗ em ngồi có vài bước nhưng em cũng ới chồng vì đang bận vào “phây”. Có hôm chồng đi làm về muộn, em chỉ chào mà không buồn ngó mặt vì đang hào hứng “chém gió”. Em cũng chẳng chú tâm vào những việc mình làm bởi còn mải “buôn”, mải “chát” với bạn bè. Con mình hiếu động, lại đang tuổi tập bò, tập đi, quay trước ngoảnh sau là con đã ra khỏi tầm tay. Bà nội không dám rời mắt vì sợ cháu ngã, vậy mà em trông con nhưng mắt cứ dán vào màn hình. Chỉ đến khi con trèo cầu thang trượt ngã nhào, em mới hoảng hốt chạy đến đỡ con. Bà nội xót cháu, bực tức với em là phải. Rồi đến chuyện em đứng bếp, cũng vì mải “phây” mà cháy cá, cạn canh…
Trước đây, buổi tối em có thói quen ủi quần áo cho chồng, nhưng từ ngày nghiện "phây”, nhiều hôm em để anh tự xoay xở. Ngay cả khi vợ chồng đã lên giường, cần những khoảnh khắc riêng tư, em vẫn cứ ôm lấy cái điện thoại khiến anh mất hứng. Chắc em cũng không nhớ bao lâu rồi vợ chồng mình không xem phim, không massage chân cho nhau trước khi đi ngủ. Tuần rồi, anh gặp chuyện rắc rối ở công ty, đầu óc căng thẳng, về nhà định chia sẻ với em cho nhẹ bớt, nhưng thấy em vừa lướt web vừa phá lên cười nắc nẻ vì bức ảnh ngộ nghĩnh ai đó vừa up lên, anh đành lẳng lặng ra ban công đứng một mình. Biết là em vô tình, nhưng sự vô tình ấy khiến anh thấy trống trải và chông chênh ghê gớm.
Chuyện trò, chia sẻ thông tin là nhu cầu thiết yếu của con người, nhất là trong thời đại công nghệ số này, nhưng cũng cần có chừng mực và giới hạn. Em đừng tự biến mình thành “nô lệ” của thế giới ảo mà bỏ quên thế giới thật với rất nhiều điều quan trọng quanh mình. Đừng mải kết nối với những nơi, những thứ xa xôi khi chính trong gia đình lại đang thiếu sự gắn kết. Hậu quả trước mắt là tình cảm và các mối quan hệ trong gia đình rạn nứt bởi những “sự cố” không đáng có. Con mình đã sắp đến tuổi học nói, cần được em quan tâm nhiều hơn. Cả mẹ và anh cũng muốn sau những giờ làm việc, cả nhà quây quần bên nhau đúng nghĩa là một gia đình.
Mong em hiểu mà tự điều chỉnh, đừng suy diễn lệch lạc, em nhé.

Người yêu cũ gạ tình để quay lại

Nàng luôn biết cách làm cho mọi cơn giận của tôi trở thành vô lý bằng ngôn ngữ không thể cưỡng lại của cơ thể.

“Anh dẹp đi, ăn hoài món này hỏng thấy ngán sao. Ngu quá!”- Quyên nói và đứng bật dậy. Tôi sững sờ nhìn Quyên rồi nhìn mâm cơm mà mình đã cất công chăm chút cả buổi chiều. Cá lòng tong kho tiêu với thịt ba rọi xắt mỏng; canh tép nấu với rau ngót, mồng tơi; sườn non ram với khóm. Đây là những món mà ngày mới biết nhau, Quyên ước ao “ngày nào cũng được ăn”.

Tôi đã phải nhờ mẹ, nhờ chị chỉ dạy từng chút. Cá lòng tong thật tươi, mua về làm ngay rồi rửa sạch đem phơi cho heo héo, sau đó mới ướp gia vị. Cá kho một lần không ăn ngay mà phải để nguội cho con cá khô cứng rồi mới kho lần nữa… Món này mẹ tôi đã làm cho chị em tôi ăn suốt những năm tháng tuổi thơ. Sau này lớn lên, lâu lâu về quê tôi vẫn đòi mẹ kho một chảo thật to lớp ăn, lớp mang về Sài Gòn để dành ăn từ từ.

Chồng ở nước ngoài đòi ly hôn

(Kiến Thức) - Cách đây 8 năm, chồng tôi làm ăn thua lỗ, từ dư dả, chúng tôi thành nợ nần chồng chất. Chồng tôi quyết định đi nước ngoài lao động, làm tiền gửi về trả nợ. Từ đó đến nay, do nhiều khó khăn, mà chủ yếu là kinh tế, anh đi biệt không về, chỉ có tôi và cậu con trai nhỏ nương tựa vào nhau. Mới đây, anh viết thư về, nói anh muốn giải thoát cho tôi đi tìm hạnh phúc mới...

Cách đây 8 năm, chồng tôi làm ăn thua lỗ, từ dư dả, chúng tôi thành nợ nần chồng chất. Chồng tôi quyết định đi nước ngoài lao động, làm tiền gửi về trả nợ. Từ đó đến nay, do nhiều khó khăn, mà chủ yếu là kinh tế, anh đi biệt không về, chỉ có tôi và cậu con trai nhỏ nương tựa vào nhau. Mới đây, anh viết thư về, nói anh muốn giải thoát cho tôi đi tìm hạnh phúc mới, vì anh chưa biết đến bao giờ mới về nước được, anh sẽ chịu trách nhiệm trả nốt số nợ còn lại. 
Tôi bảo anh, khổ thế nào tôi cũng chịu được, sẽ chờ anh về. Nhưng anh cứ khăng khăng quyết định ly hôn, còn bảo biết đâu anh sẽ chẳng thể về nước được nữa. Quả thực, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì với anh ấy. Và cũng không biết quyết định thế nào - Trần Thị Phượng (Vĩnh Phúc).

Vì sao anh ấy bỏ tôi?

Chặng đường 10 năm ở bên nhau có lẽ là quá dài cho sự chịu đựng của anh về một người vợ “vô tư” như tôi.

Tôi và anh ấy là bạn học trung học. Không ai nghĩ rằng sau khi ra trường gần 5 năm, chúng tôi lại trở thành vợ chồng.

Chúng tôi đã trải qua bao thăng trầm với 2 mụn con, trai có gái có, nhà cửa đàng hoàng. Tuy nhiên, sau gần 10 năm chung sống, anh ấy chợt nhận ra rằng tôi không phải là người phụ nữ phù hợp. Tôi thấy cuộc sống vẫn ổn, nhưng anh cho rằng nó không ổn.