Vợ kén ăn, ham ngủ

Hai vợ chồng cùng nằm xem bộ phim hay chưa được bao lâu thì vợ đã ngáy vô tư. Mẹ chồng tỏ ra lo lắng “sau này có con...”.

Vợ khó ăn nhưng dễ ngủ. Vì khó ăn nên vợ làm rất tốt vai trò đầu bếp, thường tìm tòi học hỏi để nấu các món “nhà hàng tại gia” khiến chồng mê tít, ít khi muốn ăn ngoài. Còn chuyện ngủ thì vợ hay kể chồng nghe hồi nhỏ, tối tối vừa nằm lăn ra giữa nhà xem ti vi cùng gia đình là vợ... khò ngay. Đêm nào mẹ cũng phải bế vợ vào buồng sau khi vợ đã ngủ say. Bây giờ, mỗi khi hai vợ chồng nằm bên nhau xem một bộ phim hay chưa được bao lâu thì vợ đã ngáy vô tư. Mẹ chồng tỏ ra lo lắng “sau này có con...”.
Vừa cấn thai, vợ đã thay đổi. Vợ bắt đầu chương trình “trò chuyện đêm khuya” bằng cách nằm rúc vào ngực chồng tưởng tượng về cục cưng tương lai, hay trằn trọc... dăm ba phút nghĩ tới những vấn đề phát sinh khi trong nhà xuất hiện thành viên nhí. Vợ cũng không còn dang tay, dạng chân ngủ thoải mái như trước nữa mà luôn trong tư thế phòng thủ, vòng tay che chắn trước bụng như sợ chồng vô ý đụng phải.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Con chào đời, vợ thực hiện triệt để sự phân công “vợ lo chuyện ăn, chồng lo chuyện ngủ”. Biết vợ cả ngày chăm con mệt phờ, lại không thể thức khuya nên chồng đêm nào cũng dậy hai lần pha sữa cho con, chưa kể dỗ con, thay tã, chăm con những khi đau ốm... Đến khi con gần hai tuổi, bỏ bú bình và hết khóc đêm thì dù vợ mơ màng một cô công chúa nhỏ, chồng vẫn quyết tâm... không sinh thêm bé nào nữa.
Con lên ba, tưởng “chuyện ngủ” đã nhẹ nhàng hơn, hóa ra không phải. Mỗi tối, sau khi cả nhà ăn uống và vợ dọn dẹp xong chén bát là chồng... ngán, nghĩ tới cảnh vợ “thăng” trước trong khi chồng loay hoay giúp con đánh răng, lau mình, thay đồ ngủ, rồi đọc truyện cổ tích cho con nghe, trong giấc ngủ chập chờn thì canh giờ tắt quạt hay đắp chăn cho cả vợ lẫn con...
Con càng lớn càng đeo dính cha. Chồng nằm giữa, dang tay làm gối kê đầu lẫn gối ôm cho hai mẹ con nằm hai bên. Tối nào chồng có tiệc tùng, khách khứa thì y như rằng mẹ bấm số cho con gọi, giọng tha thiết: “Con đợi ba về mới ngủ”. Không ai có thể cam tâm về trễ. Chồng đành nửa đùa nửa thật giơ cao khẩu hiệu: “Về nhà trước 9 giờ tối” khiến ông bạn nào cũng tròn mắt ngạc nhiên.
Thấy mình bị... ép quá, chồng vùng lên: “Đổi ca đi! Chồng lo ăn, vợ lo ngủ”. Vợ miễn cưỡng đồng ý, nhưng chỉ được vài ngày thì chính chồng mới là người giơ tay xin hàng. Vào bếp đã mệt, lên thực đơn đi chợ còn mệt hơn, dọn dẹp càng đuối...
Thôi thì ai làm tốt việc gì cứ phát huy việc ấy. Thỉnh thoảng được hai mẹ con khen “cha là số một”, cũng mát ruột.

Vợ quá đảm, nhà mất vui

Chị đâu biết cái sự hoàn hảo của người vợ lại khiến anh... ăn không nổi.

Chị yêu anh, nên muốn làm một nàng dâu trưởng, một người mẹ, người chị hoàn hảo. Ấy vậy nhưng, chị đâu biết cái sự hoàn hảo của người vợ lại khiến anh... ăn không nổi.
Chị là dâu trưởng trong nhà. Những lúc ban đầu bỡ ngỡ khi mới về làm dâu không nói làm gì, bao nhiêu năm nay chị đảm trách vai trò dâu trưởng một cách xuất sắc. Một phần do sự tinh ý của chị, một phần là công bà mẹ chồng con nhà gia giáo tận tình chỉ bảo, nhưng sự quyết định làm nên cô dâu trưởng xuất sắc chính là bởi chị yêu anh, lúc nào cũng tâm niệm làm cho chồng vui, chồng có thể tự hào về vợ.

Ôm tủi nhục để sống mỏi sống mòn

Tinh thần, thể xác ngày càng “xuống cấp”, chị quyết định ly hôn. Nhưng chưa kịp gửi đơn ra tòa thì...

Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại chị. Ở cái tuổi 43 nhưng chị chẳng khác nào đứa trẻ 13, 14 tuổi. Không phải chị trẻ mà chị nhỏ, người bé tí tẹo, chỉ còn da bọc xương…

Chị có ba đứa em. Bố mẹ chị là công nhân. Năm chị học lớp 11, bố chị mắc bệnh nặng, qua đời. Mẹ chị phải về hưu non để ra ngoài làm kiếm tiền nuôi các con ăn học. Chị học xong lớp 12 thì nghỉ, đi làm để giảm gánh nặng cho mẹ.

Thời gian dần trôi. Lần lượt ba đứa em của chị học hết phổ thông, rồi lên cao đẳng, đại học và lập gia đình. Lúc này chị đã bước vào cái tuổi mà mọi người thường cho là... ế - 32 tuổi. Ba năm sau, chị gặp anh. Anh trẻ hơn chị năm tuổi, chẳng có việc làm, gia đình cũng nghèo khó. Nhưng với suy nghĩ “có còn hơn không”, chị nhắm mắt lấy anh.

Vợ chồng chị ở nhà mẹ đẻ, cuối tuần mới về nhà chồng. Thời gian đầu, anh có vẻ “ngoan”, gia đình vợ kêu làm gì thì làm nấy. Nhìn chị và anh quấn lấy nhau như đôi sam, mọi người ai cũng mừng cho chị. Một năm, hai năm, rồi bốn năm qua đi nhưng anh chị vẫn chẳng có con. Lúc đầu ai cũng nghĩ là lỗi do chị, vì chị đã lớn tuổi. Đến bệnh viện phụ sản khám thì bác sĩ cho hay chị hoàn toàn có khả năng sinh sản, “mắc mứu” nằm ở chỗ “tinh binh” của anh quá yếu. Gia đình chị, nhất là mẹ chị khuyên hai vợ chồng chị vào TP.HCM hoặc ra Hà Nội làm thụ tinh trong ống nghiệm, nhưng anh không đồng ý.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Rồi anh xin được một chân lái xe taxi, thế là anh chẳng còn “ngoan” nữa. Anh lấy lý do công việc rồi đi sớm về khuya, chẳng thèm ngó ngàng gì đến chị. Mẹ anh khăng khăng “cái đứa con dâu khô đét như que củi” mới chính là thủ phạm không biết “đẻ đái” gì. Bà tìm mọi cách thể hiện “quyền lực của mẹ chồng”, mắng chó chửi mèo, xài xể chị. Những lúc như vậy, anh không an ủi vợ mà còn đổ thêm dầu vào lửa. Chị chán, không muốn về nhà chồng nữa nhưng mẹ chị bắt phải về, vì “ở đâu cái thói có chồng mà không về nhà chồng. Muốn cho thiên hạ bôi tro trát trấu lên mặt mẹ mày à?”.

Tinh thần, thể xác ngày càng “xuống cấp”, chị quyết định ly hôn. Nhưng chưa kịp gửi đơn ra tòa thì em gái chị chia tay chồng rồi dẫn con về nhà mẹ ở. Thế là chị phải “hoãn” ý định bỏ chồng.

Hai năm sau, khi chuyện của em gái đã lắng xuống, chị nói với mẹ sẽ bỏ chồng. Mẹ chị đỏ mặt tía tai: “Vì mẹ, mày cứ sống vậy đi. Em mày đã ly hôn, giờ mày mà ly hôn nữa, thiên hạ người ta sẽ chửi vào mặt mẹ mày đấy. Thôi thì mẹ lạy chị, chị thương lấy cái thân già của mẹ, đợi mẹ chết rồi chị muốn làm gì thì làm”…

Chị đành lặng lẽ ôm tủi nhục để sống mỏi sống mòn.

Câm lặng sống cùng chồng

Hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ở công sở, thời gian còn lại là chăm con, “câm” cho chồng chú tâm “làm việc lớn”.

Bốn năm chồng vợ có dài lắm không mà anh thay đổi quá nhiều như thế? Mà hình như anh chỉ thay đổi khi ở nhà với vợ, còn ra đường hoặc nhận điện thoại là anh huyên thuyên như thể… lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ.

Tôi và anh cùng đi làm chung công việc nhưng mỗi chiều tôi phải tranh thủ về sớm để đón con, trong khi anh bận lê la đâu đó. Mãi đến khi căn nhà nhỏ dậy mùi thức ăn anh mới trở về. Khi thì anh nói bận giúp người bạn cùng cơ quan việc này việc kia, lúc lại bảo gặp bạn cũ nên quên… về phụ vợ. Về nhà, anh ném quần áo lung tung trên bệ cửa, trên máy giặt, trên đầu giường… rồi đủng đỉnh ngồi vào bàn ăn. Tôi còn bận con chưa kịp dọn, anh vẫn ngồi yên đó chờ, khi nào tôi “nhờ” anh mới miễn cưỡng đi rinh nồi cơm, lết đôi dép lệt xệt ra chiều bất mãn đi lấy từng cái chén, từng đôi đũa mà miệng lẩm bẩm: “Tưởng có vợ được vợ hầu ai dè phải hầu vợ”. Tôi không muốn đôi co, cuộc sống đã quá nhọc nhằn rồi, hiểu được cho nhau thì tốt, không hiểu thì thôi, cần chi phải giải thích.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Lâu dần, tôi tự dưng thành “người câm” trong nhà mình vì áp lực công việc và chăm sóc con cái. Anh đi sớm về trễ nhưng luôn “tốt bụng” để sau giờ làm đi giúp đỡ người này người khác, mặc tôi nháo nhào với vòng quay của trăm việc không tên. Tôi càng “câm” hơn vì mỗi lúc muốn tâm sự với chồng, anh đều gạt ngang: “Anh nhiều tuổi hơn em. Em nghĩ gì, muốn nói gì anh đều biết cả. Thôi… khỏi nói, ngủ đi để mai đi làm”. Anh ngủ chứ tôi có ngủ được đâu. Đống quần áo dơ trong máy giặt đang chờ. Thau chén cũng cần phải rửa. Nhà không lẽ không lau?

Ngày xưa anh cũng biết chia sẻ việc nhà với tôi. Nhưng, chỉ được một thời gian ngắn, sau đó, tự dưng anh bảo: “Mấy cái việc nhà nhỏ xíu này anh quơ tay một phút là xong, nhưng anh... bận quá. Em làm luôn đi nhé!”. Là anh bận chăm chút cho “nhà” anh trên “phây”. Thời gian sau giờ cơm tối là “giờ vàng” để anh “nổ” cùng bạn bè. Anh còn bảo, anh mê “phây” là “tốt phước” cho em lắm rồi, anh mà mê nhậu, mê bồ chắc giờ này em vừa nách con vừa chạy ngoài đường lo đánh ghen ấy chứ!

Lâu lắm rồi, hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ở công sở, thời gian còn lại là chăm con và “câm” cho chồng chú tâm “làm việc lớn”. Ngày của tôi kết thúc lúc 10 giờ đêm, cũng có khi là 11 giờ. Lên giường thì chồng đã ngủ được một giấc, sinh lực đã phục hồi, vậy là phải làm tiếp “trách nhiệm” của người vợ! Cái khoản “trách nhiệm” này cũng rất ư… trách nhiệm, vì không nghe được những thủ thỉ yêu thương của chồng, càng không có dạo đầu dạo cuối...

Tôi sợ người “câm” là tôi ngày nào đó sẽ “điếc” với những năn nỉ ỉ ôi, những hứa hẹn… muộn màng của chồng.