Tôi đòi hủy hôn khi nhìn thấy cổng hoa đón dâu nhà anh

Tôi luôn nghĩ ngày cưới sẽ là ngày hạnh phúc nhất. Nhưng sự thật thì.

Tôi có thai trước khi cưới. Một số người còn bảo tôi dễ dãi, coi chừng người ta không chịu cưới rồi lại phải nuôi một mình. Thật may vì chồng tôi cũng là người dám làm dám chịu, đã đưa bố mẹ đến hỏi cưới tôi đàng hoàng.

Chúng tôi còn tổ chức lễ đính hôn dù tiền bạc đều do vợ chồng tôi chi trả. Ngay cả tiền thuê váy cưới, vest chú rể hay tiền chụp ảnh, xe cộ đi lại giữa hai nhà... cũng đều do chúng tôi tự lo lấy. Mẹ chồng nói chúng tôi lớn rồi, ngay cả chuyện lo đám cưới cho chính mình còn không làm được thì sau này làm sao lo toan gia đình. Ngẫm cũng đúng nên tôi không tỏ thái độ gì cả, cũng không đòi hỏi họ bất cứ điều gì.

Thế mà ngày cưới, khi xe đưa dâu đến nhà chú rể, tôi lại choáng váng khi cổng hoa nhà anh rất sơ sài, ngoài 2 chữ song hỉ dán hai bên ra thì chẳng được trang trí thêm gì.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì dì ruột anh đã kéo tôi đi vòng sang một cổng nhỏ khác, dường như mới được phá vài hàng gạch ra vì vẫn còn vết xi măng rất mới, rồi từ chỗ đó đi qua bếp để lên nhà chính.

Toi doi huy hon khi nhin thay cong hoa don dau nha anh

Tôi bật khóc nức nở, tháo cả khăn voan xuống rồi đòi lên xe đi về, không cưới hỏi gì nữa hết. (Ảnh minh họa)

Cảm giác uất ức, đau xót dâng lên. Tôi bật khóc nức nở, tháo cả khăn voan xuống rồi đòi lên xe đi về, không cưới hỏi gì nữa hết. Dì ấy thấy tôi bù lu bù loa thì bĩu môi khinh bỉ: "Ối dào ơi, chửa trước mà cứ làm như còn gái trinh, đòi đi cổng chính để làm bà nội nhà người ta à? Ở đây tục lệ là thế, không muốn thì đừng có chửa trước".

Tôi sốc đến đơ người, đứng lặng lẽ. Bố mẹ tôi cũng không chấp nhận được cảnh con gái bị coi thường nên mới ồn ào lên tiếng. Khi thấy họ nhà gái làm căng quá, định hủy hôn thật thì chồng tôi lúc đó mới lên tiếng. Anh kéo tôi ra ngoài, bảo mọi người bắn pháo kim tuyến sau đó chúng tôi đi lại vào nhà bằng cổng chính. Đám cưới vì sự cố đó mà chẳng ai vui vẻ nổi, tôi còn chẳng cười được một lần.

Một tuần nay tôi sống ở nhà chồng mà không yên ổn chút nào. Đang mang thai còn mệt còn nghén mà suốt ngày tôi phải để ý này nọ. Trong bữa cơm không dám tỏ vẻ buồn nôn (dù nghén rất nặng). Nhà chồng ăn rất chậm, bố chồng ngồi ở mâm cơm cả tiếng đồng hồ, nên dù tôi ăn xong trước cũng phải ngồi chờ để dọn dẹp và rửa bát. Chưa kể các việc lặt vặt trong nhà, mẹ chồng không sai bảo gì, cũng nói tôi mệt cứ nghỉ ngơi nhưng là dâu mới, tôi nào dám ngồi chơi trong khi mẹ chồng đi dọn.

Thật lòng tôi hối hận vì cưới nhanh cưới gấp quá. Giờ tôi không biết phải làm thế nào mới ra ở riêng được đây? Lẽ ra tôi nên dứt khoát hủy hôn ngay ngày cưới mới phải.

 

Tình yêu như con dao hai lưỡi, càng nắm chặt lại càng đau

Tình yêu đem đến cho người ta những giây phút hạnh phúc, thăng hoa nhất trong cuộc đời, nhưng cũng chính tình yêu khiến người ta đau khổ vô bờ.

Chia tay một người phải học cách quên đi quá khứ đau khổ, học cách quên đi cái mà ngày xưa mình đã từng sống tất cả vì nó. Ai còn nhớ con người trước đây khi yêu thương đầy vơi thường hay nói hay cười, vậy mà giờ đây khi người dứt áo ra đi thì chỉ còn là sự đau khổ và trở nên câm lặng.

Tình yêu không bỏ sót một ai trong xã hội đầy rẫy những con người, nó là vị thuốc hai mặt. Nó cho ta niềm vui sự thăng hoa trong cảm xúc nhưng rồi cũng lấy đi tất cả niềm vui lẫn cảm xúc đó.

Tình yêu không bỏ sót đối với bất kỳ một ai, đau khổ nó cũng không buông tha cho một ai. Để rồi chỉ còn một cách là học cách quên đi tất cả và ghi lại những kỷ niệm đẹp mà thôi.

Tinh yeu nhu con dao hai luoi, cang nam chat lai cang dau
 

Trong tình yêu người ta thường nói con gái chịu nhiều thiệt thòi nhất, có lẽ nó đúng bởi con gái thường yếu đuối hơn con trai. Đối với họ cảm giác bị người mình yêu thương từ bỏ là điều đau đớn khiến trái tim họ như bị vỡ ra thanh hai mảnh, họ luôn mang trong mình những suy nghĩ trăn trở và cả sự cô đơn, họ trở nên ít nói, ít cười và là người dễ lạnh lùng trước những người con trai khác.

Trái tim họ đau nhưng họ không thể nói ra thành lời, họ cố kìm nén với bao nhiêu cảm xúc đang vỡ òa trong con người họ, bởi họ không muốn ai biết họ không muốn ai thương hại mình cả, họ cảm thấy buồn tiếc cho nhưng quãng thời gian có buồn có vui mà họ đã cùng người ấy vượt qua và tiếc cho những kỷ niệm đẹp bây giờ đã tan như bọt biển rồì.

Màn đêm buông xuống, bóng tối bủa vây là lúc lên ngôi của nỗi cô đơn, là nơi ngự trị trái tim đang đau khổ muốn tìm lấy ánh sáng xóa tan màn đêm đó và đây cũng là nơi họ giải tỏa nỗi lòng bằng những giọt nước mắt vuốt vội khi ai đó bắt gặp. Họ chọn cho mình cách sống trong bóng tối để quan sát mọi thứ xung quanh. 

Đau khổ đối với họ rồi cũng sẽ qua nhưng nó sẽ để lại trong họ những vết thương không bao giờ xóa bỏ được. Mấy ai, mấy ai thấu và hiểu được cảm giác đó của họ, trái tim họ gào thét trong bóng tối nơi sâu thẳm tận cùng của sự tổn thương. 

Chẳng thể phủ nhận rằng, những kẻ hời hợt trong tình yêu sẽ ít bị dày vò, đau khổ khi cuộc tình tan vỡ. Nhưng cũng chính bởi vậy, mà ít ai trong số họ nhận ra được giá trị của tình yêu. Chuyện tình yêu đôi khi thật khó nói, có khi người thật tình ta lại không đón nhận, có khi người ta thích lại vô tình với ta. Chán chường hoài, khiến ta chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi một tình yêu thật sự. Vội vàng yêu, rồi lại vội vàng ra đi chẳng luyến lưu. Nhưng hãy nhớ rằng, tất cả chỉ nằm ở cách ta nhìn nhận nó thế nào mà thôi! Đừng đổ lỗi cho số phận hay thay đổi bởi một lần vấp ngã.

Yêu, hãy cứ yêu đi, yêu cho ngày hôm nay trọn vẹn dù có thể ngày mai chẳng còn bên nhau nữa. Mỗi nguời bước vào cuộc đời ta không đơn giản chỉ là vô tình, dù họ bước nhanh hay chậm, hay mãi mãi dừng lại bên ta thì cũng đều do duyên số cả. Yêu hết mình, và khi họ ra đi, cũng níu kéo thật nhiều. Để tình yêu khi bắt đầu hay kết thúc đều là trọn vẹn. Dù có mất đi, dù có không bao giờ quay trở lại nữa thì ta cũng chẳng phải nuối tiếc điều gì...

Bí mật làm điều này với anh trai, cậu em khóc khi biết sự thật

Càng trưởng thành, chúng ta càng thấy nhiều và cảm nhận được nhiều hơn, càng biết trân trọng những điều cơ bản như gia đình, tình yêu và thấu hiểu sự đồng hành.

Chuyện kể rằng, ngày xưa, có hai anh em nhà nọ được thừa hưởng mảnh đất do cha ông để lại. Họ chia mảnh đất ra làm đôi và mỗi người canh tác trên phần đất riêng của mình.