![]() |
Mỗi khi chăm sóc vợ là lúc ông Thảnh cảm thấy hạnh phúc nhất. |
![]() |
Mỗi khi chăm sóc vợ là lúc ông Thảnh cảm thấy hạnh phúc nhất. |
Sau đám cưới một năm, chị sinh cho anh một cậu con trai bụ bẫm. Ngày đầy tháng con, nhà chị làm đến hơn chục mâm ăn mừng đứa cháu đích tôn, mai sau sẽ là trưởng họ.
Nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Con lên hai, thấy con vẫn chưa bi bô tập nói, mẹ gọi không quay lại, trẻ con trong ngõ đông lắm nhưng nó chẳng chơi với ai, cứ thơ thẩn một mình, hay đập đầu xuống đất ăn vạ. Linh cảm của người mẹ nhắc chị là con chị đang có điều gì đó khác thường. Chị đưa con đến bệnh viện, sau rất nhiều lần thăm khám, các bác sĩ kết luận con trai chị mắc hội chứng tự kỷ.
Ngày đó, mơ hồ về bệnh của con, chị cứ nghĩ kiên trì chữa trị rồi con sẽ khỏi. Nhưng, khi nghe bác sĩ giảng giải và lên mạng tìm hiểu, chị thực sự sốc. Chị nằm bẹp bốn - năm ngày trời, hai mắt sưng húp vì khóc thương con. Lúc con mới chào đời, ngắm khuôn mặt sáng ngời của con, chị đã hy vọng rất nhiều. Vậy mà trước mắt chị giờ chỉ còn là một màu xám xịt.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Anh ấy cần thêm thời gian để chấp nhận chuyện này. Lúc đầu, chị tự an ủi mình như vậy, nhưng càng ngày chị càng nhận rõ sức nặng đang đè lên vai mình. Không chỉ con mà còn chồng, còn gia đình chồng. Họ trách móc, đổ lỗi cho chị lúc mang thai, rồi lúc sinh con không xem ngày giờ cho kỹ nên mới ra cơ sự này. Chị cố dằn lòng giải thích, chỉ mong nhận được một sự thông cảm nhưng vô ích. Có lần thằng bé lao đầu vào tường, chị gồng mình giữ con lại, thằng bé giãy giụa, gào khóc. Bố nó từ trong phòng chạy ra chỉ mặt hai mẹ con, mắng:
- Cái nhà này không có giờ phút nào yên ổn cả. Ngày mai đưa nó vào viện tâm thần đi.
Thằng bé sau một hồi vật vã đã thấm mệt nằm bẹp xuống. Chị cũng đổ gục. Thằng bé lại phá lên cười sằng sặc một cách vô thức. Nó đâu biết trái tim mẹ nó đang tan nát.
Dạo gần đây bố nó ít về nhà. Khi thì ngủ bên nhà nội, khi thì ngủ lại cơ quan. Có khi bù khú với bạn bè rồi say xỉn qua đêm ở đâu đó. Ở đó, bố nó có thể ngủ ngon mà không bị làm phiền, không bị đau đầu nhức óc vì tiếng la hét của thằng con. Còn mẹ nó, lúc nào cũng tất bật, hết giờ làm việc là cuống cuồng lao đến Trung tâm Can thiệp trẻ tự kỷ đón con. Về đến nhà là một lô lốc công việc chờ sẵn: dọn dẹp, tắm cho con, bón nó ăn, dỗ nó ngủ, rảnh ra là lại ngồi soạn giáo án dành riêng cho đứa con đặc biệt. Có hôm hai mẹ con đang đi giữa đường, đến ngã tư đèn đỏ, mẹ vừa dừng xe, là con nhảy xuống chạy vụt đi. Mẹ nó vứt xe, vừa đuổi theo con, vừa khóc trước ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường. Với mẹ nó bây giờ, một giấc ngủ trọn vẹn là chuyện xa xỉ.
- Bố nó đã vô trách nhiệm như thế rồi, sao chị không bỏ quách đi?
- Nói thì tàn nhẫn nhưng giờ chị vẫn phải dựa vào bố nó để có tiền can thiệp cho con em ạ. Chi phí hàng tháng của con tốn kém lắm. Sinh ra một đứa con khiếm khuyết là nỗi lo lắng, sợ hãi của các ông bố, bà mẹ, nhưng sự khiếm khuyết trong trái tim người lớn còn đáng sợ gấp nghìn lần.
Chị quay mặt đi, lau nước mắt.
Thằng bé đang ở trong phòng chạy ù ra. Mẹ nó kéo nó ngồi xuống khoe những “chiến công” vừa lập được, đôi khi biết gật đầu - đồng ý, biết lắc đầu - từ chối hoặc lắp bắp, ú ớ một tiếng chào. Khuôn miệng xinh xắn mãi vẫn chưa thể động đậy, nhưng đôi mắt to tròn, trong veo không còn lảng tránh, thờ ơ như trước nữa. Ánh mắt ấy đang thắp lên những tia hy vọng về những điều tốt đẹp cho người mẹ…
Không biết tại sao tôi cứ bị ám ảnh mãi khi nhìn thấy cảnh Tuấn ngồi gục đầu bên giường bệnh của mẹ. Không biết anh đang nghĩ gì mà không hề hay biết tôi đã đứng ở cửa phòng rất lâu…
“Nếu con không nghe lời, mẹ chết cho con coi”. Cứ tưởng câu nói ấy chỉ là một lời đe dọa suông, nào ngờ bà đã làm thật. Tôi bàng hoàng khi nhận tin báo, mẹ anh đã uống thuốc ngủ quá liều, đang cấp cứu ở bệnh viện.
Mẹ Tuấn không ghét bỏ gì tôi nhưng bà đã hứa làm sui với một người bạn thân. Bà nói là người lớn thì không thể nuốt lời. “Con Vân đã chờ thằng Tuấn bao nhiêu năm qua, không thể để lỡ làng đời con gái của người ta”- bà nói với tôi như vậy và khuyên tôi hãy quên con trai bà đi.
Khi tôi nói với Tuấn điều này, anh nhăn mặt: “Anh lớn rồi chớ đâu phải con nít”. Sau lần đó, chẳng thấy Tuấn đá động gì đến chuyện ấy nữa. Tuy nhiên, anh không rủ tôi đến nhà chơi như trước. Tôi có hỏi thì anh gạt đi với câu nói quen thuộc: “Anh lớn rồi…”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tuy vậy, tôi cũng cố vớt vát: “Thật lòng là cháu không làm được chuyện đó. Bác cũng biết là chúng cháu rất yêu nhau… Cháu nghĩ, bác cũng đã từng yêu nên sẽ hiểu và thông cảm cho chúng cháu. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu liệu có bền vững được hay không? Xin bác hãy thương chúng cháu…”.
Chỉ nói được bấy nhiêu rồi tôi bật khóc. Tôi biết Tuấn rất yêu tôi. Anh đã đưa tôi đến gặp cô gái kia và nói thẳng với cô ta rằng anh chỉ yêu duy nhất một mình tôi. Hôm đó, anh đã xin lỗi và mong Thu Vân cùng gia đình hãy quên lời hứa lúc trà dư, tửu hậu của người lớn. Anh bảo sẽ tự định đoạt tình yêu, hạnh phúc của mình chứ không để bất cứ ai xếp đặt…
Tôi cứ tưởng sau buổi gặp ấy, Thu Vân sẽ chủ động rút lui, không ngờ mọi chuyện hoàn toàn trái ngược. Cô và gia đình càng hối thúc mẹ Tuấn xúc tiến chuyện cưới xin. Kết quả là sau một trận gây gổ giữa hai mẹ con, mẹ anh đã uống thuốc ngủ tự tử…
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi cũng quyết định vào bệnh viện thăm bà. Tuy nhiên, khi vào đến nơi, nhìn thấy cảnh bà nằm thiêm thiếp trên giường, còn anh ngồi gục đầu bên cạnh, tôi lại chạnh lòng. Họ chỉ có hai mẹ con… Nếu chẳng may bà có mệnh hệ nào thì liệu anh có thanh thản để sống với tình yêu của tôi hay không?
“Chiều nay em đã vào bệnh viện nhưng em không đủ dũng cảm để gặp mẹ. Anh hãy chăm sóc mẹ thật tốt và đừng làm điều gì khiến mẹ buồn lòng”. Tôi nhắn cho Tuấn như vậy rồi tắt máy.
Tôi quyết định sẽ rút lui để anh tròn chữ hiếu. Thế nhưng chỉ tắt điện thoại được một đêm rồi tôi lại phải mở máy vì tôi không thể chịu đựng được nỗi nhớ anh đang cào xé trong lòng. Anh nhắn lại cho tôi: “Em giữ sức khỏe, đừng nghĩ ngợi linh tinh. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Yêu em nhiều”. Tôi cứ đọc đi đọc lại tin nhắn của anh mà chảy nước mắt.
Chúng tôi đã có 6 năm biết nhau, yêu nhau, làm sao có thể nói quên là quên được? Nhưng nếu không quên anh, tôi sẽ trở thành tội đồ chia cắt tình cảm của mẹ con anh. Tôi phải làm sao để giữ được tình yêu của mình mà không làm tổn thương những người chung quanh?
Gặp lại hai cô bạn thời đại học, tôi ngạc nhiên vì thấy các bạn đẹp ra nhiều so với thời con gái. Ngạc nhiên nhưng không thắc mắc, vì tôi nghĩ các bạn đã qua thời kỳ con mọn, sự nghiệp và kinh tế ổn định, tranh thủ làm đẹp cũng chẳng có gì lạ.
Trong khi các bạn tươi tắn, yêu đời, có một cuộc sống độc lập, thì tôi lại tiều tụy, tự ti vì cuộc sống phụ thuộc, không lối thoát. Thời còn sinh viên, tôi trông dễ nhìn, học lực khá và sống chân thật, nên chẳng ai ngờ tôi lại trở nên đáng thương như thế này. Tôi không ngần ngại kể về cuộc sống của mình, rằng chồng có bồ, gia trưởng, vũ phu, mong nhận ở các bạn một lời khuyên chân thành. Hóa ra, họ cũng từng rơi vào những hoàn cảnh còn éo le hơn cả tôi, từng khủng hoảng, stress, thất vọng, khổ đau, để rồi trở nên chai lỳ trước mọi nghịch cảnh.
Nắm điểm yếu của chồng là ở tuổi ngoài 40, khi sự nghiệp đang lên, chẳng ông nào dại gì ký vào đơn ly hôn, trong khi lỗi rành rành thuộc về chồng, nên khi vợ "cương", mấy ông luôn chịu xuống nước với vợ. Việc viết đơn ly hôn chỉ để dọa chồng, xem ra lại rất hiệu quả, nhất là khi khoản hầu bao lại thuộc về tay vợ. Thừa thắng, các bạn tôi bắt đầu đi làm đẹp, rủ nhau học cao học, học ngoại ngữ vừa để khẳng định mình, vừa làm một cuộc cách mạng thoát ảnh hưởng của chồng. Nghĩ về nỗi đau quá khứ, nhất là chuyện chồng ngoại tình, bị chồng xúc phạm, họ không còn mặn mà với chồng, mà đi tìm cảm xúc bên ngoài để “cân bằng” cuộc sống. Họ bỗng trở thành những kẻ ngoại tình bất đắc dĩ.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi đang sống phụ thuộc chồng, khó có cơ hội “trả đũa” như các bạn mình. Dù bên cạnh tôi cũng có khá nhiều “vệ tinh”, dù đôi lúc tôi cũng ngất ngây vì những lời đường mật. Tôi cũng muốn có người đàn ông nào đó, để mỗi khi buồn có bờ vai dựa dẫm. Có vẻ như chồng tôi luôn yên tâm về tôi. Anh biết tôi bận chuyện con cái, chuyện gia đình. Tôi vốn chung thủy, ít giao du bạn bè, nên chồng chủ quan đi sớm về muộn, xem nhà như quán trọ, cũng chẳng mấy khi gọi điện thoại về nhà. Nhưng, tôi không nghĩ đó là “kẽ hở” để tôi tận dụng, trả thù chồng. Tôi vốn nhút nhát nên sợ một ngày nào đó chồng phát hiện vợ ngoại tình, thì cuộc sống càng tệ hơn hiện tại.
Tôi nghe theo lời hai cô bạn thân về khoản tân trang lại nhan sắc và sắp xếp thời gian để cân bằng cuộc sống, nhưng chuyện ngoại tình thì không. Tôi sẽ tự điều chỉnh mình theo hướng tích cực, để chồng không có cơ hội làm một người chồng vũ phu, gia trưởng hay ngoại tình. Là người trong cuộc, tôi hiểu bản thân mình, hiểu chồng. Hy vọng với sự cố gắng, “tổ lạnh” của tôi sẽ ấm dần lên mỗi ngày.