Tâm tình vợ gửi cho nhân tình chồng

Nghe râm ran chuyện chồng mình với ấy, mình cũng hơi chột dạ, nhưng ấy đừng vội đắc thắng vì mình chưa đến nỗi xoắn lên đâu.

Chẳng khó để tìm ra “lịch sử chát” của chồng mình với ấy qua Skype mà anh quên "xoá dấu". Nhờ vậy, mình biết mối quan hệ giữa hai người chỉ mới ở mức độ… ve vãn nhau!
Công ty của vợ chồng ấy là đối tác của công ty chồng mình. Sau vài lần theo chồng đến công ty chồng mình giao dịch, chẳng biết bằng cách nào ấy đã "câu" được chồng mình. Hẳn chồng ấy cũng không ngờ mình đem vợ mình "cúng" cho một gã đàn ông khác. Đàn bà bây giờ đáng sợ thật, có chồng con rồi mà tư tình với chồng người khác chẳng biết ngượng! Đọc những dòng tán tỉnh của chồng mình dành cho ấy, mình không tức giận mà trái lại thấy buồn cười, mình cũng từng nghe những lời lẽ ấy từ một vài người đàn ông khác, cứ như thể tất cả họ - những người đàn ông thích “đánh bắt xa bờ” đều đọc những câu ấy từ một quyển sách, học cùng lớp, cùng… thầy mà ra.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhưng mình tự hào vì mình sáng suốt hơn ấy khi không “mắc bẫy” của những người đàn ông tham lam, trong khi chẳng biết ấy có “giả nai” không mà cứ tin chồng mình sái cổ, lại còn chia sẻ, an ủi khi anh than thở về sự “cơm không lành canh không ngọt” ở nhà. Ấy có biết là chồng mình có đi đâu cũng về nhà ăn vì cơm đường cháo chợ, thậm chí “phở” là món ưa thích cũng chẳng khiến anh “chung thủy” được lâu vì anh bảo không ăn ở đâu vừa miệng như cơm nhà vợ nấu? Ấy có biết chồng mình yêu con hơn tất cả những thứ quý giá nhất trên đời này? Và anh chẳng bao giờ đi đâu qua đêm chỉ vì không muốn ngủ mà thiếu vợ bên cạnh? Thế mà, buồn cười làm sao khi ấy cứ ngây thơ tin vào cái bi kịch mà anh sáng tác ra để... "lừa tình" ấy! Thật tội nghiệp khi mình biết gia đình ấy cũng hạnh phúc, chồng ấy không tệ, vậy mà ấy vẫn tự đưa mình vào bẫy… tình.
Công ty chồng mình tổ chức tiệc cuối năm. Vợ chồng ấy cũng đến dự. Mình cảm nhận được chồng mình và ấy vẫn giữ một khoảng cách vừa phải giữa đám đông dù vài lần bắt gặp ánh mắt cùng nụ cười hai người khẽ trao nhau dưới "lớp vỏ" xã giao thông thường. Mình thất vọng vì ấy không đẹp, không trẻ hơn mình dù kém mình đến vài tuổi, vóc dáng ấy thô kệch, trang phục lại xoàng (mình rất tự tin về ngoại hình của mình nhé). Nhìn mọi người vui vẻ hưởng ứng những câu pha trò duyên dáng của mình, trong khi ấy cứ lủi thủi, thỉnh thoảng chen vào vài câu nhạt nhẽo, mình lại tin rằng khả năng ngoại giao của mình hơn hẳn ấy! Trông hai cục cưng của mình bụ bẫm, đáng yêu bao nhiêu, lại được mẹ chăm chút từ đôi giày đến chiếc nón thật sành điệu thì hai cô công chúa của ấy trông tội nghiệp bấy nhiêu. Nếu ấy dành thời gian lo cho con thay vì tung tẩy với người đàn ông khác hẳn các con ấy trông đã khoẻ mạnh, xinh xắn hơn! Hoặc nếu ấy dùng thời gian đưa đẩy với người khác để tập trung cho công việc, hẳn ấy đã thoát khỏi cái bóng mờ nhạt bên chồng như hiện tại.
Thì ra, chồng mình đến với ấy chẳng qua vì bản năng cố hữu ở những người đàn ông luôn háo hức với những cuộc chinh phạt ái tình chứ chưa hẳn vì ấy hơn mình. Thực ra, không phải phụ nữ không biết chán những cái đã cũ, mòn trong cuộc sống vợ chồng, mình tin rằng ấy cũng thế. Có điều, mình không refresh (*) hôn nhân bằng cách đi tìm một vòng tay mới như cách ấy đang tìm ở chồng mình. Mình không cao ngạo đến mức lố bịch khi tự nâng mình lên trước một kẻ được cho là (sắp) đánh bại mình khi chồng mình có biểu hiện “say nắng” ấy nhưng khi đã xác định được điểm yếu, điểm mạnh của mình sau lần gặp ấy trong phạm vi "cận cảnh", việc trị “cảm nắng” cho chồng mình xem chừng đã dễ dàng hơn.
Hãy khoan hạnh phúc với những niềm vui vừa “nhặt” được, đừng vội ngủ quên khi tưởng mình đã là người chiến thắng cũng như hãy còn quá sớm để ấy vui mừng khi đã hai “lửa” rồi mà vẫn “hạ gục” được một ông sếp tài ba như chồng mình, anh ấy chỉ vờ bị “đốn ngã” để ấy tự dẫn mình vào "hang cọp" đấy thôi. Đàn ông muôn đời vẫn thế bởi họ đâu có mất gì, ai dại thì cứ tự "nạp mạng" thôi. Mình không dám cho rằng mình sẽ luôn "bách chiến bách thắng" nhưng trong cuộc cạnh tranh này, nếu xem mình với ấy là đối thủ thì hãy tin một điều: mình sẽ không bao giờ là người thua cuộc!

Nhân tình “dạy” cho chồng tôi bài học

Hóa ra đằng sau cái vẻ giả nai, con nhà lành ấy là một con người xảo quyệt, cô ta quen chồng tôi là vì tiền...

Tôi quyết đi gặp người phụ nữ mà vì cô ta tôi đã bị chồng phản bội. Tôi hơi sững sờ và phần nào thương cảm vì thấy cô ta còn quá trẻ, xinh đẹp dịu dàng, nhìn có vẻ con nhà lành, trái ngược với những cô gái làm cái nghề gội đầu, massage này.

Sau cuộc “nói chuyện” mà chỉ có mình tôi độc diễn, những gì tôi nhận được ở cô ta là câu: “Em xin lỗi chị, tại em còn nhỏ quá nên không hiểu” - một lời xin lỗi rất nhẹ nhàng khiến tôi nhanh chóng “giảm nhiệt”. Ấy vậy mà chỉ vài hôm sau cô ta đã quay sang tống tiền chồng tôi.

Hóa ra đằng sau cái vẻ giả nai, con nhà lành ấy là một con người xảo quyệt, cô ta quen chồng tôi là vì tiền, thấy chồng tôi có vẻ giàu sang nên cô ta cùng bạn trai đã âm mưu moi tiền anh. Chồng tôi thì được một phen hoảng hốt vì không ngờ bị người tình bé nhỏ, dịu dàng của mình lừa gạt. Lẽ ra lúc ấy tôi phải rất hả hê vì như thế cho đáng đời anh ta, nhưng ngược lại tôi thấy chua xót cho anh ta và cho cả chính mình.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Là vì anh đâu biết cô nhân tình ấy đã có người yêu và cả hai đứa nó cố tình đưa anh vào bẫy; khi gọi cho nhân tình vào lúc nửa đêm, anh đâu biết cô ta đang ngủ với một giai trẻ khác, trong khi tôi thì đang ở nhà lo lắng, chờ đợi anh. Tôi chua xót vì chồng tôi đã quen một người không ra gì.

Trong thời gian có nhân tình anh ta đối xử với mẹ con tôi rất lạnh nhạt, cáu gắt. Tôi bị chứng tê cổ tay không đi xe máy được, nhờ chồng chở đi khám bệnh thì anh ta quay sang quát mắng, kêu tôi tự đi. Tưởng anh bận việc lắm, ai ngờ sáng hôm đó anh ta hẹn cô nhân tình đi ăn sáng. Con trai lớn của tôi học lớp 2, đứa út mới 3 tuổi, bao thứ phải lo cả về vật chất lẫn tinh thần, nhưng anh ta bỏ mặc tôi, thiếu tiền đóng học cho con, tôi hỏi anh ta im lặng không nói gì, nhưng lại sẵn sàng bỏ tiền ra mua điện thoại tặng bồ nhí.

Suốt thời gian chồng ngoại tình, tôi cứ nghĩ anh ta bị căng thẳng vì công việc nên mới cáu gắt như thế. Mãi sau mới biết, khi anh ta và cô nhân tình trục trặc gì đó, cô ta và gã người yêu mới ra tay. Gã người yêu của cô ta giả vờ nhắn tin vào máy tôi, rồi mập mờ báo cho tôi biết về chuyện “ngoài luồng” của chồng tôi.

Sau này tôi tìm hiểu vì sao họ trục trặc thì chồng tôi bảo “do tự thấy sai lầm nên muốn chấm dứt”; còn cô ta thì nói do có người yêu, không yêu chồng tôi nữa nên muốn chia tay, song anh ta không chịu, người yêu cô lại ghen, cô không muốn người yêu ghen nên đã cho hắn số điện thoại của tôi để báo tin... Câu chuyện đầy mâu thuẫn như thế và tôi chẳng biết tin ai.

Chuyện đã qua hơn một năm, chồng tôi sau phen bị cô nhân tình làm cho hú vía (may mà không bị chúng giết như ông giám đốc nào đó báo chí đã đưa tin) thì đã quay lại với tôi, nâng niu tôi hơn trước. Nhưng quả thật tôi không thể nào yêu và tin anh ta được nữa. Đến giờ tôi vẫn còn đau xót lắm, giải quyết chuyện ngoại tình đã vất vả, khó khăn lắm rồi, nhưng “hậu ngoại tình” còn khó khăn hơn nhiều. Tôi thấy ai đó nói “Phụ nữ có thể tha thứ, nhưng không thể quên”, điều này rất đúng.

Hơn một năm qua tôi vẫn sống trong tâm trạng đau khổ, không ngày nào không nghĩ đến chuyện chồng đã lừa dối, phản bội mình ra sao, đã vui vẻ với cô bồ kia như thế nào. Lúc tôi để lý trí lấn át được thì không sao, còn không tôi lại miên man nghĩ về chuyện đó, rồi chiều về, tôi lại đón chồng bằng bộ mặt sưng sỉa, cáu gắt. Tôi biết như thế là “dại”, nhưng không hiểu sao tôi không thể điều chỉnh được. Chẳng biết đến bao giờ thì nỗi đau trong tôi mới dịu đi.

Tôi giải tỏa bằng việc thường xuyên đọc báo, lên mạng theo dõi mục “tâm sự” mà chồng tôi cho là nhảm nhí. Đàn ông thế đấy, họ gây ra đau khổ cho người khác, xong lại làm ra vẻ “vô can” và coi tâm sự của người vợ bị phản bội là “nhảm nhí”. Những cái đau khổ của đàn bà khi lấy chồng tôi đều nếm trải, từ chuyện mẹ chồng ghê gớm đến việc chồng phản bội... Hay là do như thế nên tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, hao mòn khi sống với anh ta? Nhiều lúc tôi chỉ muốn ly dị cho xong, nhưng nhìn đứa con út luôn quấn quýt với bố và đứa lớn mếu máo khi tôi vờ nói “bố mẹ sẽ không sống với nhau nữa” thì tôi lại không đành lòng.

Tôi cứ băn khoăn tự hỏi: trên đời này liệu có cặp vợ chồng nào sống với nhau cả đời mà không có tình yêu và niềm tin không? Liệu người ta có thể sống với nhau chỉ vì nghĩa không? Tôi thì đang sống như thế đấy và lòng tôi luôn rối bời vì không biết mình có đáng phải “hy sinh” như vậy không?

Bản lĩnh đàn ông đôi khi là...đi chợ, đón con

Bản lĩnh đàn ông là luôn là thứ mà đấng mày râu khao khát và chinh phục. 

Chẳng khó khăn gì khi gặp cảnh "các chàng khẳng định bản lĩnh trên bàn nhậu. Cánh đàn ông thường đổ xô vào khích bác người có tửu lượng thấp nhất. "Thôi cậu uống nước ngọt đi rồi chuyển sang mặc váy". Đang cao trào, kẻ đen đủi nào đấy có điện thoại đến, thế nào cũng bị khích bác: "Sư tử Hà đông nhà cậu hay bà quản giáo gọi rồi à, uống nhanh rồi về kẻo bị đá ra ngoài vỉa hè" và khuyến mãi thêm tràng cười hô hố giễu cợt. Những chàng "ngoan ngoãn thường ngày đương nhiên không muốn trở thành anh râu quặp đáng thương, không muốn rơi mất "bản lĩnh đàn ông" trong mắt bạn bè.

Nhưng thật ra bản lĩnh đàn ông trong mắt phụ nữ cực kỳ đơn giản. Tôi không biết chàng hoành tá tràng như thế nào trên bàn nhậu nhưng tôi lại biết cái cảnh chàng thảm hại thế nào khi sau bữa chén chú chén anh, đó là chàng ôm cái toa lét suốt cả đêm. Khi phụ nữ thương không nổi cảnh đấy, thì bản lĩnh đàn ông của chàng cũng như những vỏ rượu không lăn lóc bẩn thỉu dưới gầm bàn.

Tôi nhớ cái ngày đầu tiên đi chợ sau ba tháng "kiêng cữ sinh nở". Mấy con bé bán cá mừng rỡ: "Chị đi chợ được rồi à? Khổ thân anh ấy hôm nào cũng đi chợ sớm, có hôm cửa hàng em chưa kịp mở cửa nên anh ấy phải đợi. Anh ấy bảo anh phải đi chợ sớm vì anh còn phải đi làm". Tôi đã hạnh phúc vô cùng, khi chàng tình nguyện bước vào cái góc đàn bà của mình như thế.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thời thiếu nữ, tôi đã mê mẩn vẻ đẹp nam tính của chàng Rhett trong "Cuốn theo chiều gió". Đó là con người cao lớn vạm vỡ, rắn chắc nhưng có bước đi và dáng điệu uể oải của một nhà quý tộc, lại duyên dáng như một khiêu vũ sư. Hắn đen chắc như hải tặc, hàng ria mép tỉa sát đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng bóng rạng ngời thường lộ ra khi cười mai mỉa. Hắn nam tính không chỉ ngoại hình mà còn từ miệng lưỡi chua cay và sắc bén về thực tế chiến tranh. Hắn điệu nghệ nghiêng mình kèm theo câu nói nổi tiếng: "Có vẻ như tôi đã phá hỏng ly brandy, điếu xì gà và ảo mộng chiến thắng của tất cả quý vị!"

Bao nhiêu người phụ nữ nào phải ngoái lại nhìn người đàn ông trong bộ quân phục màu tím than ấy. Người đàn ông sải những bước dài đẹp đẽ với một thân hình trời phú, mảnh mai và tráng kiện, bờ vai mạnh mẽ, những múi cơ nổi lên rất đẹp ở lưng trước khi đổ xuống hông một cách thuyết phục, chân dài thẳng, làn da rám nắng, nụ cười trắng xóa. Và đôi mắt, đôi mắt xanh biếc như biển Ả rập ngày nắng đẹp.

Nhưng trong khoảnh khắc đời thường ấy, tôi nhận ra không bóng đàn ông "văn học nam tính" nào cao lớn hơn bóng chàng trai đứng xếp hàng trước hàng bán cá trong tiết trời lạnh giá và nhá nhem sáng tối, đó chính là hình bóng chàng trai bản lĩnh đàn ông nhất mà tôi biết, bản lĩnh lớn để làm những việc "nhỏ nhặt" không sợ miệng lưỡi của thiên hạ, bản lĩnh cao để để đứng cùng vợ trong cái góc đàn bà nhỏ nhoi và chật hẹp.

Nước hoa đã trở thành phần không thể thiếu trong tủ đồ của mỗi quý ông hiện đại, phong cách. Cũng giống như việc tạo nên sự hấp dẫn khó cưỡng đối với các món ăn, mùi hương cơ thể có thể biến nam giới trở thành “mật ngọt” vô cùng cuốn hút. Mỗi đàn ông có một mùi cơ thể đặc trưng được quyết định bởi tuổi tác, gen, chế độ dinh dưỡng... và phải sử dụng mỗi loại nước hoa riêng.

Nhưng đàn ông không biết rằng nhiều lúc không phải mùi nước hoa, mùi nước cạo râu xmen... làm nên mùi nam tính của đàn ông mà có thể là mùi ẩm ướt từ quần áo do chàng không kịp tránh cơn mưa chiều bất chợt khi vội vã về đi làm về đón con tan học lại là mùi dễ chịu nhất theo suốt cuộc đời người phụ nữ.

Tôi chợt nhớ đến những ngày nằm viện dưỡng thai ở viện. Bàn tay tôi nhăm nhít những vết tiêm nhiều đến nỗi mỗi lần lấy ven, y tá phải mò mẫm mãi mới tìm được mạch chuyền. Mỗi lần như vậy tôi thấy bàn tay chồng tôi run run khi nắm bàn tay động viên vợ. Chính lúc chồng tôi mềm yếu nhất lại là giây phút tôi thấy mình được che chở bởi một tình yêu chân thành.

Sau này, có đôi lúc tôi thấy cuộc sống thật là tồi tệ, thấy người đàn ông đi bên cạnh đời mình thật nhàm chán, có đôi lúc tôi muốn xả hết những câu thật tàn nhẫn, không biết sau câu nói đó cuộc hôn nhân của mình sẽ đi đến đâu? Lúc đó tôi chợt nhớ đến cái nắm tay run rẩy của chồng, ánh hào quang từ quá khứ ấy còn lấp lánh hơn cái oai phong hào nhoáng ngoài đường của chàng thường ngày.

Thế nên đàn ông đừng tham lam, mỗi người đàn ông chỉ có bản lĩnh trong mắt một người phụ nữ, giống như mùi mồ hôi của người đàn ông này có thể khiến những phụ nữ khác phải nhăn mặt, nhưng khi trở về nhà, nó lại là thứ “bùa yêu” làm cho người vợ nghiện chồng suốt đời.