![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Bạn nhậu ê a đọc câu “đội vợ lên đầu, sống lâu trăm tuổi”, rồi đùa rằng anh tham sống nhất trên đời. Giả vờ say, anh cười khề khà rồi yếu ớt “kháng cự”...
Đám bạn nể anh giỏi kiếm tiền bao nhiêu thì càng tỏ ra khó hiểu bấy nhiêu, khi thấy anh chẳng bao giờ có sẵn tiền trong túi.
Bạn nói, đời còn gì vui khi tiền mình làm ra cũng chẳng được nắm giữ. Anh tự hào, tuy vợ là “thủ quỹ” nhưng “kế toán trưởng” lại là anh, bởi mua gì vợ cũng thông qua ý chồng. Anh “duyệt”, vợ mới dám “xuất quỹ”.
Bạn bảo, đàn ông đàn ang, sao lại để vợ phát tiền tiêu vặt. Anh vênh mặt, đáp trả: chuyện phát tiền tiêu vặt là chuyện… vặt, không để phụ nữ làm thì còn để cho ai?
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cưới nhau mười năm, sinh hai cô con gái, vợ vẫn trẻ như thuở chưa chồng. Vợ siêng thể dục, thích làm đẹp mỗi ngày. Mỗi cuối tuần, hai vợ chồng lại dắt nhau đến một spa quen, anh mát-xa thư giãn, vợ làm đẹp. Trở về, anh khỏe khoắn bắt đầu một tuần làm việc mới mà không cần trốn vợ đi mát-xa, còn vợ thì ngày càng tươi tắn. Vợ yêu thương bản thân mình thế, làm sao mình không say mê?
Chuyện tiền bạc, vợ chỉ nhận mình là “thủ quỹ”, có trách nhiệm giúp cho “tổng giám đốc” kiêm “kế toán trưởng” là anh tránh được những lần nổi hứng tiêu hoang. Không biết bao nhiêu lần vợ khéo léo kéo anh về thực tế, gần nhất là lần anh hào hứng giục vợ đi mua cái ti vi LCD 42 inches vì anh vừa nhìn thấy “siêu phẩm công nghệ” ấy ở nhà đồng nghiệp. Vợ vờ là đang bận, hẹn anh sang ngày mai. Sáng mai thức dậy, anh quên béng niềm đam mê lúc tối vì sực nhớ ra nhà mình cũng có một cái ti vi LCD 32 inches. Dù không bằng “siêu phẩm” nhà đồng nghiệp, nhưng cái ti vi cũ cũng đã quá đủ. Hóa ra vợ đã đoán trước điều này nên tạm gác niềm háo hức của chồng lại. Anh thở phào, may mà không sẵn tiền trong tay, nếu không...
Cũng vào một buổi sáng, thức dậy sau cơn say, đầu óc đang còn váng vất thì anh giật mình, quáng quàng đi tìm cái ví. Tối qua, trên đường về anh đã tự nhắc đi nhắc lại trong đầu là phải giấu ngay cái ví khi về nhà, kẻo vợ nhìn thấy nó trống trơn sau một ngày được “phát lương” thì nguy. Vậy mà khi về nhà, anh thả người xuống giường, rồi quên trời đất. Quờ quạng lục tìm dưới gối, lục khắp các túi quần áo, anh đau khổ nhận ra bộ quần áo tối qua vợ đã đem đi giặt, còn cái ví đang nằm chỏng chơ trên đầu tủ. Anh vơ vội lấy, mở ví ra thì hoa mắt vì số tiền anh ăn nhậu đêm qua vẫn còn nguyên trong đó. Lát sau anh sực tỉnh, nhận ra chính vợ đã “phá lệ”, nhét thêm tiền vào cái ví trống trơn. Những lần “phá lệ” và trì hoãn đầy ý tứ như thế khiến anh cảm thấy mình vẫn được làm chủ, dù không trực tiếp nắm giữ đồng tiền.
Mỗi lần tuyển được cô nhân viên xinh đẹp, anh lại về nhà, vừa khoe vừa “dọa”. Vợ phì cười, rồi vênh váo: “Công ty em cũng toàn sếp đẹp trai phong độ, hai đứa mình, nguy cơ kẻ mất vợ, người mất chồng là ngang nhau!”. Vợ nói rồi phá lên cười, chẳng buồn ghen tuông.
Vợ như thế ai mà không “sợ”?
Nghe tin anh mất, lòng chị dửng dưng. Chỉ cách đây vài năm, có lẽ, chị không thể nào chịu nổi sự mất mát đó. Nhưng bây giờ, khi đã trải qua bao ê chề, trái tim chị như chai sạn. Chị bình tĩnh thu dọn đồ đạc, đưa hai con về chịu tang anh như một nghĩa vụ…
Vợ chồng chị lấy nhau qua mai mối của bạn bè. Tính anh hiền nhưng rất bảo thủ. Anh có những sở thích cố hữu mà anh không ngần ngại thổ lộ khi mới yêu như: thích lấy vợ cô giáo, chỉ thích có con trai, thích ở nhà cấp bốn, thích đi câu cá, chỉ mặc sơ mi quần tây… Chừng ấy sở thích, qua từng ấy năm, anh vẫn không thay đổi. Nhiều lúc, chị không biết anh lấy chị vì yêu hay vì chị đạt tiêu chuẩn anh đưa ra. Riêng chuyện con cái, ngay khi ăn hỏi, anh đã thủ thỉ: “Em phải sinh cho anh hai thằng cu nhé!”. Chị cứ tưởng anh đùa, hỏi lại: “Nếu em sinh toàn con gái thì sao?”. Anh chẳng ngại ngần, trả lời thẳng: “Thì anh nhờ người khác sinh”. Chị chợt rùng mình ớn lạnh, dự cảm chuyện chẳng lành…
![]() |
Ảnh minh họa. |
Con chưa đầy một tuổi, anh đã giục chị sinh đứa thứ hai. Chiều chồng và một lần nữa hy vọng, chị quyết tâm lần này phải có con trai. Nhưng, trời không chiều lòng người, cô con gái thứ hai ra đời trong nỗi buồn của mẹ và sự ghẻ lạnh của cha. Đứa con thứ hai chưa đầy năm tháng, anh đã đưa ra tối hậu thư: hoặc chị sinh tiếp hoặc hai người sẽ ly thân. Chị chỉ biết ôm con mà khóc. Hai lần sinh nở liên tiếp đã khiến chị kiệt sức, nếu sinh thêm đứa nữa, chị có nguy cơ mất việc làm. Trước sự im lặng của chị, anh ngang nhiên bỏ gia đình tìm bến đỗ mới để thỏa mãn mong muốn có con trai. Cũng may, bố chồng thương con dâu, động viên và hỗ trợ chị nuôi cháu, gia đình ông không nề hà chuyện con trai, con gái, chị vẫn là dâu con nhà ông. Chị không ngừng hy vọng anh chồn chân, mỏi gối sẽ quay về.
Nhưng, anh nào có để chị yên. Khi biết chắc chắn cô nhân tình mang thai con trai, anh về ép buộc chị ly hôn để cưới cô ta. Đến lúc ấy, chị không còn lý do gì để sống trong nhà anh nữa. Nhờ sự giúp đỡ của bố chồng, ba mẹ con chị ra riêng với một căn chung cư nhỏ, anh đón vợ mới về ở cùng gia đình. Ba tháng sau, vợ mới sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh, anh hoàn toàn thỏa nguyện. Có điều, đứa bé càng lớn càng không thấy có nét gì giống anh hay bên nội, khiến thiên hạ cứ bàn tán mãi. Bố chồng chị thỉnh thoảng qua thăm cháu cũng than vãn về cách sống phóng túng của cô con dâu mới, vốn làm ở quán bar. Anh bỏ qua ngoài tai mọi chuyện, chỉ cần nhìn thấy thằng cu là anh quên hết mọi thứ …
Anh mất đột ngột. Chưa kịp đưa tang anh, cô vợ mới đã vội vàng đem con đi mất. Suốt mấy ngày, chỉ có chị và hai đứa con gái cùng bố mẹ anh túc trực bên linh cữu, thu xếp cho lễ tang trọn vẹn…