Ảnh minh họa. |
Ảnh minh họa. |
Bữa cơm chiều nay, nhân lúc chồng đang vui vẻ, chị lựa lời nhắc nhở: “Anh nhớ anh Huy bạn cùng quê với mình không, mới đổi nhà vô khu Phú Mỹ Hưng rồi. Công nhận ảnh giỏi quá xá. Còn mình, anh tính bao giờ đổi cái ổ chuột này đây? Em chán lắm rồi”. Anh đang nhai ngon trớn, bỗng dưng nổi quạu: “Đủ rồi! Biết đây là lần thứ mấy em khoe người ta rồi so sánh với anh không? Anh cày ngày hơn 14 tiếng em còn chưa vừa bụng là sao? Thiệt chịu hết xiết”. Chồng hầm hầm đặt chén cơm ăn dở xuống mâm, bỏ vô phòng nằm. Hai đứa nhỏ nháy nhau lùa vội chén cơm rồi rút ra phòng khách. Mình chị chống đũa ngồi lại với mâm cơm gần như còn nguyên. Chị cũng ăn hết vô, càng nghĩ càng tức…
Thế là chị về với anh đã được một năm. Năm trước, dịp này, chị chộn rộn về thăm nội ngoại của con, rồi bận bịu tính chuyện tổ chức cuộc sống mới với anh và đứa con trai của anh, lớn hơn con chị một tuổi. Vèo một năm qua, lại đến Tết, chị giật mình nghe con hỏi “Tết này mình có về quê ăn Tết với ngoại nữa không mẹ?”.
Vậy là bắt đầu phải tính một cuộc “đèn kéo quân”, với bao nhiêu thứ phải chuẩn bị. Vợ chồng, con cái chung riêng phải về thăm ông bà bên nội mới, bên ngoại mới. Rồi mỗi một nửa gia đình lại phải về thăm ông bà bên nội cũ, bên ngoại cũ. Bao nhiêu tâm tình thức dậy, bao nhiêu ý tứ phải giữ gìn, sao cho không ai chạnh lòng… Không đi không được, bởi đó cũng là gia đình, là gốc rễ sâu bền của chị, của anh, và của cả lũ trẻ.
Nhìn anh tỉ mỉ trộn tô bả mồi cho cá, chị nghe nỗi giận gặm nhấm hết tim gan. Nào phô mai, sữa chua, bánh bông lan, trứng gà, sữa bột, còn thêm mớ thức ăn hỗn hợp... anh trộn trộn, nhào nhào, vò vò, nặn nặn... trong điệu bộ rất trân trọng. Thỉnh thoảng anh còn huýt sáo ra chiều ưng ý lắm. Chị hờn: “Mấy con cá nào đó thật có phước. Chưa khi nào em được ăn như tụi nó!”. “Đây là đồ làm nhé! Em muốn ăn thì... tự mua mà ăn. Đừng so bì với mấy con cá. Người gì mà...”. Anh xách túi “đồ nghề” vọt lên xe. Chị gọi vói theo giọng hờn dỗi: “Đi luôn đi!”.
Chị phân bua với tôi, rằng mấy từ cuối của câu anh nói, xuất phát từ việc chị hay cằn nhằn vì lo cho sức khỏe của chồng. Công việc của anh phải làm ca ba, 6h ra ca, 21h vào ca. “Một đêm thức bằng ba đêm ngủ” vậy mà ra ca thì anh không chịu ngủ bù để đảm bảo sức khỏe. Tôi bảo “Ảnh mê nuôi cá là quý rồi, một thú vui lành mạnh. Chứ nếu mê cái khác là mệt đó chị!”. “Ảnh dám mê cái khác à? Bao nhiêu tiền tôi giữ hết, lấy gì ho he”.