Nuôi chồng thành đạt rồi chồng bỏ

(Kiến Thức) - Chúng em lấy nhau từ năm 2001, đã có với nhau 2 mặt con. Vợ chồng em sống rất hạnh phúc, cho đến khi anh ấy đi học.

Chúng em lấy nhau từ năm 2001, đã có với nhau 2 mặt con. Vợ chồng em sống rất hạnh phúc, cho đến khi anh ấy đi học. Anh ấy chỉ về thăm nhà có một lần, em vất vả ruộng nương lấy tiền gửi anh ấy ăn học. Thế rồi một lần anh ấy về bảo em hãy ly dị đi. Em ngỡ ngàng, ngây người không tin vào tai mình, vì đứa con thứ 2 của em mới có một tuần tuổi. Từ bữa đó anh tỏ ra xa lánh 3 mẹ con em. Em đau khổ, không muốn con em chịu cảnh gia đình tan vỡ, xin với anh ấy, anh ấy đi chơi bời ở đâu cũng được, miễn cẩn thận đừng mang bệnh về nhà. 
Cuộc sống chúng em trôi đi trong sự lạnh lùng của anh ấy. Rồi em lại phát hiện anh ấy nhắn tin cho một người xưng là vợ chồng. Trái tim em như có mũi dao xuyên qua. Thì ra, anh ấy không coi em là vợ đã lâu rồi, mà là người khác. Em sợ làm rõ mọi chuyện thì vợ chồng chia lìa, hai đứa con em chịu khổ nên đành nín nhịn. Tuy nhiên, cứ mỗi lần nghĩ đến việc em đã làm thuê làm mướn bao năm nuôi anh ấy học hành, giờ anh thành đạt lại ruồng bỏ em, đặc biệt là việc anh gọi người khác là vợ, trong lòng em uất ức, không chịu nổi. Em không biết phải làm thế nào để cứu vãn hạnh phúc. Xin cho em lời khuyên - Trần Thị Hồng Hà (Huổi Só, Tủa Chùa, Điện Biên).
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hồng Hà thân, vợ chồng em từng sống rất hạnh phúc, cho đến lúc anh ấy đi học, vậy thì, nguyên nhân chính gây nên sự thay đổi trong tình cảm bắt nguồn từ việc anh ấy xa nhà. Đã bao giờ em tự hỏi, mình đã hy sinh cho chồng nhiều quá không, đã vì anh ấy quên mất bản thân mình? Em đầu tắt mặt tối làm lụng, nuôi chồng ăn học, nghĩ như vậy nhất định anh ấy sẽ đền đáp tình cảm của em. Nhưng sự cung phụng vô điều kiện dễ làm nảy sinh sự ích kỷ, lãng quên trách nhiệm em ạ. Đặc biệt, khi ra ngoài, có nhiều phụ nữ trẻ trung, hấp dẫn, trong khi vợ ở nhà lam lũ, sẽ khiến một người đàn ông vô tâm, yếu lòng đi tới sự so sánh, chán chường. 
Cho nên, để cứu vãn hạnh phúc, trước hết em hãy chú ý chăm sóc bản thân, làm mới mình, từ hình thức tới việc trau dồi kiến thức, qua sách báo, phim ảnh... sao cho không tụt hậu với chồng. Vẫn yêu thương, chăm chút chồng, nhưng cùng với đó, em  tỏ thái độ dứt khoát, làm rõ chuyện trăng hoa của anh ấy, yêu cầu chấm dứt. Đừng sợ điều đó sẽ khiến gia đình tan vỡ, bởi sự lẩn tránh, yếu đuối của em sẽ càng khiến anh ấy được thể và thiếu tôn trọng em hơn. 
Tình cảm thì không thể van xin mà có, cũng chẳng thể chỉ rào giậu mà giữ được, hãy như bông hoa, muốn thu hút bướm ong thì tự tỏa hương. Chúc em sớm vượt qua cơn khủng hoảng. 

Bộ mặt thật của ông chồng hoàn hảo

Anh vẫn yêu thương tôi và muốn duy trì cuộc hôn nhân này. “Anh cần cả em và cậu ấy”- anh khóc và nói thế khi tôi đòi ly hôn.

Con gái đầu lòng của tôi đã 2 tuổi. Quen nhau 6 tháng, cưới nhau gần 3 năm, tôi cứ nghĩ mình đã có một tổ ấm mà ai cũng phải ước ao: vợ chồng có công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa, xe cộ đề huề. Bạn bè nhiều người cứ bảo chắc là kiếp trước tôi tu nên kiếp này mới gặp Giang.

Anh là một người đàn ông đã làm thổn thức trái tim nhiều cô gái trẻ, nhưng cuối cùng anh đã chọn tôi, một người phụ nữ đã 29 tuổi, nhan sắc bình thường. Đôi khi tôi cũng tin vào số phận. Có lẽ kiếp trước tôi đã tích nhiều phúc đức nên kiếp này mới gặp được một người chồng toàn vẹn đến vậy.

Tôi nói “toàn vẹn” là vì so với bạn bè, tôi chưa bao giờ phải ta thán về chồng mình với người khác về những chuyện đại loại như nhậu nhẹt bê tha, ở dơ; quên ngày sinh của vợ, ngày cưới và những dịp lễ lạc liên quan đến phụ nữ… Chồng tôi còn là một người đàn ông khéo léo chuyện bếp núc, sẵn sàng lau nhà, nấu cơm, nhặt rau, rửa chén, tắm con…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chính vì vậy, khi nghe mọi người xung quanh “tố khổ” chồng, tôi chỉ im lặng mỉm cười, tận hưởng niềm hạnh phúc của một người vợ đã may mắn tìm được một mảnh ghép vừa vặn của cuộc đời mình. Hiểu như vậy nên tôi càng ra sức chăm sóc tổ ấm của mình.

Thế nhưng mọi thứ không phải như một dòng sông phẳng lặng. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã qua đoạn thác ghềnh vào một ngày tôi tình cờ bắt gặp tin nhắn lạ trong điện thoại của anh: “Nhớ cưng quá chừng. Gặp nhau đi cưng ơi”. Không thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó. Khi anh vừa từ phòng tắm bước ra, tôi đã chài điện thoại trước mặt anh, run rẩy: “Chuyện này là thế nào?”.

Anh cầm điện thoại, chăm chú đọc. Khá lâu sau mới phá ra cười: “Mấy thằng quỷ bạn anh nhắn nhầm chớ có gì đâu mà em làm dữ vậy. Số này anh không cài tên nên cũng không biết của ai”. Rồi anh hôn tôi và bỏ đi thay quần áo để đi làm, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tôi thì không như vậy. Tôi bắt đầu ngờ vực, bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện thời gian gần đây: Anh chăm chỉ ủi quần áo ngay cả với những chiếc quần soọc, áo thun mà trước đây không bao giờ ủi. Anh đứng rất lâu trước gương ngắm nghĩa rồi mỉm cười một mình. Thỉnh thoảng khi nghe điện thoại anh bước ra ngoài chứ không ngồi tại chỗ như trước. Buổi tối anh tắt điện thoại chứ không chỉ chuyển sang chế độ rung…

Rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt như vậy khiến cho sự nghi ngờ trong tôi lớn lên. Đặc biệt, có một điều khiến tôi càng nghi ngờ: Những khi vợ chồng gần gũi, anh hay bắt tôi thực hành những kiểu dáng lạ mà trước đây chưa hề có; thậm chí có những kiểu dáng tôi không làm được vì bị căng cơ, chuột rút…

Bản năng của một người vợ mách với tôi rằng chồng mình đã thay đổi. Nhưng tôi không có ai để tâm sự. Đơn giản vì từ trước tới nay, tôi luôn tạo ra trong mắt mọi người một hình tượng người chồng hoàn hảo của Giang. Nếu như giờ đây nói ra, tôi đâu còn mặt mũi nào để nhìn mọi người chung quanh. Hóa ra kết luận của một chị bạn “Đàn ông chỉ có chưa hư hỏng chứ không bao giờ không hư hỏng” là chính xác hay sao?

Tôi chỉ còn biết nói với thằng em đang làm ở một công ty dịch vụ bảo vệ. Mới đầu nó không tin: “Anh hai đâu mà tệ như vậy? Ảnh cưng chị nhất mà”. Tôi vẫn không an tâm. Có lẽ thấy tôi quá đau khổ nó không chịu nổi nên an ủi: “Chị để đó em dò xét thử xem sao. Nhớ là không được manh động”. Tôi hứa với nó sẽ hết sức giữ bình tĩnh. Trong thâm tâm, tôi cầu mong những suy nghĩ của mình là sai.

Cho đến một ngày, cách hôm tôi phát hiện tin nhắn đúng 1 tháng 20 ngày, thằng em đột ngột gọi điện kêu tôi ra quán cà phê. Câu đầu tiên nó nói với tôi là: “Chị hai bình tĩnh nghen, em thấy chuyện này hơi lạ”.

Nó đã nhờ người dò xét và phát hiện chồng tôi cặp kè với một ca sĩ khá nổi tiếng. Nhiều lần họ đã vô khách sạn với nhau. Tôi sẽ không tin những điều đó nếu không tận mắt trông thấy những bức ảnh chồng tôi và cậu ca sĩ đó âu yếm bên nhau khi thì ở sảnh khách sạn, lúc trong ô tô hoặc quán cà phê…

Cuối cùng thì Giang cũng thú nhận anh có tình cảm “không bình thường” với một người đồng giới. Chuyện đó không phải bây giờ mới xảy ra mà đã có từ trước khi chúng tôi cưới nhau. Tuy vậy, anh vẫn yêu thương tôi và muốn duy trì cuộc hôn nhân này. “Anh cần cả em và cậu ấy”- anh khóc và nói như thế khi tôi đòi ly hôn.

Tôi chỉ còn biết khóc. Tôi vẫn yêu anh nhưng giờ đây trong tôi lại xuất hiện một cảm giác tởm lợm. Tôi không thể nào làm chuyện vợ chồng với anh nữa. Điều đó cũng khiến anh đau khổ nhưng sau đó thì anh lại tìm đến với gã kia và lấy lại cân bằng.

Tôi phải làm sao đây? Tại sao số phận lại trớ trêu như vậy? Tại sao tôi không phát hiện chuyện này trước khi nhận lời làm vợ anh? Tại sao, tại sao...

"Ngã ngửa" với doanh thu Bà Tân Vlog chính thức nhận được từ YouTube

Kênh Bà Tân Vlog nhận được bao nhiêu tiền quảng cáo từ YouTube là thông tin được rất nhiều người quan tâm.

Bà Tân Vlog (tên thật Nguyễn Thị Tân - 58 tuổi, Bắc Giang) là một trong những YouTuber nổi tiếng nhất tại Việt Nam. Người phụ nữ này trở thành một hiện tượng mạng khi sở hữu kênh Bà Tân Vlog lọt vào top 3 kênh YouTube đạt nút vàng (1 triệu người theo dõi chỉ sau 60 ngày) nhanh nhất thế giới.

Giấc mơ “xê dịch” của một người đàn bà

Cùng học văn, nhưng cuối cùng chỉ có Thúy theo đuổi được đam mê, dám bung hết tự do của bản thân mà sáng tạo. Còn Trang…

Hôm nay tình cờ Trang gặp lại Thúy ở sân bay. Trang tiễn mẹ về quê, còn Thúy vừa đi “bụi” từ Ấn Độ trở về.

Trang say sưa ngắm Thúy sau chuyến đi xa bụi bặm. Thúy đen và ốm hơn nhiều. Bàn chân quen đi săng-đan nên lộ rõ những đường da trắng hơn nơi quai dép chạy qua, trong khi nắng đã đốt… đều những phần da còn lại. Nói Thúy xấu đi cũng được, nhưng lạ là Trang nhìn Thúy cứ thấy sự hấp dẫn toát ra từ phong thái tự tin, từ đôi mắt hoang dại… Thúy “bắn” tiếng Anh với những người bạn ngoại quốc đi cùng “siêu” đến độ Trang không sao nén được chút lòng ganh tỵ.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Trang nhớ lại lúc cô và Thúy vừa tốt nghiệp đại học, hai đứa đâu có khác nhau nhiều: cũng lớ ngớ, cũng hoang mang trước trăm ngả đường, cũng dệt bao mơ mộng… Rồi thì Trang được giữ lại trường đại học làm giảng viên, công việc ổn định ngày hai buổi; gặp yêu rồi lấy một đồng nghiệp công tác ở trường bạn, sắp tổ chức sinh nhật 1 tuổi cho con gái đầu lòng... Thúy đã chọn một lối đi khác, trở thành người viết văn tự do, lang thang khắp mọi ngả đường, gặp gỡ đủ mọi màu da và tiếng nói, trải qua vài cuộc tình trên đường đi, ra được mấy đầu sách bán khá chạy… Cùng học văn, nhưng cuối cùng chỉ có Thúy theo đuổi được đam mê, dám bung hết tự do của bản thân mà sáng tạo. Còn Trang…

Trang nhìn lại mình, một bà mẹ bước qua tuổi 30, nuôi con, chăm chồng đến mức không còn thời gian đọc hết một quyển sách, xem hết một bộ phim mình thích… Cuộc sống của Trang sao mà yên ổn đến chán! Ngày trước Trang nghĩ ra trường phải ráng cho thành đạt, phải được ở lại trường đại học làm việc. Thì Trang đã làm được rồi, mà đâu thấy vui lắm. Rồi Trang phấn đấu lên tổ trưởng chuyên môn, cũng được rồi, cũng không quá vui.

Giờ nhìn Thúy, Trang thấm thía cái nỗi “không vui” mơ hồ kia của mình. Hình như cuộc sống của Trang bình lặng, mà lòng Trang còn nhiều sôi nổi quá. Trang thèm được như Thúy, quảy ba lô lên vai rồi cứ mặc bước chân đưa mình phiêu du đến bất cứ đâu, và viết… Ôi, giấc mơ “xê dịch” của một người đàn bà chọn cuộc sống chôn chân!

Hai người bạn tranh thủ vào quán cà phê tâm sự. Trang nói: “Giờ mày có thể đi khắp nơi, còn tao ru rú trong bốn bức tường văn phòng. Cuộc đời thật lạ lùng!” Thúy cười: “Thì đó. Vậy nên giờ mày lên tổ trưởng chuyên môn, chồng giỏi con khôn, còn tao vẫn lang bạt, không nghề không ngỗng, không có gì trong tay ngoài kỷ niệm vài chuyến đi và vài quyển sách. Cuộc đời nào đáng mơ ước hơn?” Cả hai trầm ngâm.

Vấn đề là lựa chọn cuộc sống phù hợp nhất với bản thân. Và biết đủ để mà hạnh phúc. Những giấc mơ đâu đánh thuế, thôi thì chẳng cần ép mình phải từ bỏ nó.