![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nghe tin anh mất, lòng chị dửng dưng. Chỉ cách đây vài năm, có lẽ, chị không thể nào chịu nổi sự mất mát đó. Nhưng bây giờ, khi đã trải qua bao ê chề, trái tim chị như chai sạn. Chị bình tĩnh thu dọn đồ đạc, đưa hai con về chịu tang anh như một nghĩa vụ…
Vợ chồng chị lấy nhau qua mai mối của bạn bè. Tính anh hiền nhưng rất bảo thủ. Anh có những sở thích cố hữu mà anh không ngần ngại thổ lộ khi mới yêu như: thích lấy vợ cô giáo, chỉ thích có con trai, thích ở nhà cấp bốn, thích đi câu cá, chỉ mặc sơ mi quần tây… Chừng ấy sở thích, qua từng ấy năm, anh vẫn không thay đổi. Nhiều lúc, chị không biết anh lấy chị vì yêu hay vì chị đạt tiêu chuẩn anh đưa ra. Riêng chuyện con cái, ngay khi ăn hỏi, anh đã thủ thỉ: “Em phải sinh cho anh hai thằng cu nhé!”. Chị cứ tưởng anh đùa, hỏi lại: “Nếu em sinh toàn con gái thì sao?”. Anh chẳng ngại ngần, trả lời thẳng: “Thì anh nhờ người khác sinh”. Chị chợt rùng mình ớn lạnh, dự cảm chuyện chẳng lành…
![]() |
Ảnh minh họa. |
Con chưa đầy một tuổi, anh đã giục chị sinh đứa thứ hai. Chiều chồng và một lần nữa hy vọng, chị quyết tâm lần này phải có con trai. Nhưng, trời không chiều lòng người, cô con gái thứ hai ra đời trong nỗi buồn của mẹ và sự ghẻ lạnh của cha. Đứa con thứ hai chưa đầy năm tháng, anh đã đưa ra tối hậu thư: hoặc chị sinh tiếp hoặc hai người sẽ ly thân. Chị chỉ biết ôm con mà khóc. Hai lần sinh nở liên tiếp đã khiến chị kiệt sức, nếu sinh thêm đứa nữa, chị có nguy cơ mất việc làm. Trước sự im lặng của chị, anh ngang nhiên bỏ gia đình tìm bến đỗ mới để thỏa mãn mong muốn có con trai. Cũng may, bố chồng thương con dâu, động viên và hỗ trợ chị nuôi cháu, gia đình ông không nề hà chuyện con trai, con gái, chị vẫn là dâu con nhà ông. Chị không ngừng hy vọng anh chồn chân, mỏi gối sẽ quay về.
Nhưng, anh nào có để chị yên. Khi biết chắc chắn cô nhân tình mang thai con trai, anh về ép buộc chị ly hôn để cưới cô ta. Đến lúc ấy, chị không còn lý do gì để sống trong nhà anh nữa. Nhờ sự giúp đỡ của bố chồng, ba mẹ con chị ra riêng với một căn chung cư nhỏ, anh đón vợ mới về ở cùng gia đình. Ba tháng sau, vợ mới sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh, anh hoàn toàn thỏa nguyện. Có điều, đứa bé càng lớn càng không thấy có nét gì giống anh hay bên nội, khiến thiên hạ cứ bàn tán mãi. Bố chồng chị thỉnh thoảng qua thăm cháu cũng than vãn về cách sống phóng túng của cô con dâu mới, vốn làm ở quán bar. Anh bỏ qua ngoài tai mọi chuyện, chỉ cần nhìn thấy thằng cu là anh quên hết mọi thứ …
Anh mất đột ngột. Chưa kịp đưa tang anh, cô vợ mới đã vội vàng đem con đi mất. Suốt mấy ngày, chỉ có chị và hai đứa con gái cùng bố mẹ anh túc trực bên linh cữu, thu xếp cho lễ tang trọn vẹn…
Trước đây, chị dạy ở trường cấp hai gần nhà. Sinh đứa con thứ hai, anh bảo chị nghỉ việc để lo gia đình, vì con còn nhỏ, bố chồng mới qua cơn tai biến cần người chăm sóc. Chị đắn đo mãi. Đồng nghiệp khuyên chị chỉ nên nghỉ không lương một thời gian, đừng nghỉ hẳn, sau này khổ. Chị cũng tính vậy. Nhưng, từ ngày nghỉ ở nhà, công việc bộn bề khiến chị quên mất dự tính ban đầu. Vậy là, chị nghỉ việc luôn…
![]() |
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet. |
Anh đón em về với anh trong sự chống đối quyết liệt của gia đình, bạn bè và nhất là mẹ anh. Trước sự cản trở của mọi người về mối quan hệ của chúng ta, có lúc anh tưởng như muốn buông tay chấm dứt, nhưng anh biết nếu làm thế anh sẽ đau khổ biết chừng nào vì anh yêu em.
Em, một người phụ nữ quá 30, hơn anh 4 tuổi, chín chắn và khôn khéo. Mọi người không bảo em xinh đẹp. Nhưng đối với anh, em lúc đó thật duyên dáng, mặn mòi và có sức thu hút thực sự. Đi bên cạnh em, anh thấy mình cao lớn vững vàng, có thể chở che cho người phụ nữ của đời mình, chẳng có gì là chênh lệch hay khoảng cách cả.
Giờ thì chúng mình đã có con, một bé gái 3 tuổi xinh xắn giống cả ba và mẹ. Em bây giờ đã là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Dạo gần đây anh thấy em đổi khác, hay cau có vô cớ, nạt nộ con cái. Em hay nổi điên bất thường với anh khiến nhiều lúc anh không “đỡ” nổi. Bởi vậy cả tháng cứ chiến tranh lạnh hoài làm anh mệt mỏi. Làm một thằng đàn ông, anh cũng có lúc cần phải phát điên chứ làm sao chịu được. Chẳng hiểu có chuyện gì với em?
Tối qua anh bàn với em sẽ sinh thêm một đứa con nữa cho bé Su có anh có em. Nhưng em đùng đùng nổi giận, em lại gỡ chiếc nhẫn cưới vứt ra giường bảo anh hãy đi kiếm người phụ nữ khác làm việc đó, rằng anh và mẹ chỉ biết bóc lột sức lực của em, rằng bao nhiêu năm nay em cày bừa làm lụng lo cho cả nhà. Giờ em cần được nghỉ ngơi và hưởng thụ, chứ không sinh nở gì nữa hết, đời là mấy sao em cứ phải phí hoài tuổi xuân trong gánh nặng con cái.
À thì ra đối với em gia đình là gánh nặng. Anh cứ tưởng với người phụ nữ thì gia đình, chồng con là niềm vui, hạnh phúc là mục đích sống và phấn đấu! Em nói mà không cần nghĩ. Mẹ anh tuy nhiều tuổi nhưng bà có lương hưu, ở nhà phụ vợ chồng mình trông cháu chứ nào có ăn bám ai. Anh vẫn làm ra tiền, tuy không nhiều như em nhưng vẫn chu toàn vợ con chứ đâu kém cỏi. Con gái dễ thương bụ bẫm, lanh lẹ, ai cũng thích ẵm bồng.Thế chưa đủ ư? Gia đình nào mà chẳng có cãi vã, giận hờn, gây gỗ. Nhưng đâu phải cứ cãi nhau là tháo nhẫn, em đã tháo rồi đeo lại bao nhiêu lần liệu em có nhớ?? Tình cảm vợ chồng đâu phải như chiếc nhẫn tháo ra rồi đeo lại được. Có những thứ mất đi mãi mãi dù ta hối tiếc tìm lại, nó cũng không vừa vặn như lúc đầu.
Tự dưng tim anh đau nhói. Có thể người đàn ông khác thì sẽ thiếu bình tĩnh mà bạt tai vợ, nhưng lúc đó, chẳng hiểu sao trong anh trống rỗng. Anh bước vào nhà tắm, nhìn qua gương, hình ảnh chiếc nhẫn cưới lăn lóc, hình ảnh em của ngày xưa nhạt nhòa, méo mó không còn rõ rệt.
Giờ thì anh hiểu vật chất và đỉnh cao vinh quang rất dễ khiến con người thay đổi. Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường, biết yêu, biết giận, biết tự ái khi ai đó xúc phạm. Nên anh không đủ bao dung để tha thứ cho em thêm một lần nữa đâu, em ạ!! Bởi vì có những vết thương sẽ không bao giờ lành lại dù cho ta tìm mọi cách để chữa.