Người giúp việc kêu "không ốm chẳng đau, ăn sau rửa bát"

Nghe lý do từ mẹ chồng, tôi bỗng thấy có lý nhưng vẫn thật khó để chấp nhận tình cảnh này.

Khi một gia đình nào đó thuê người giúp việc, hẳn hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ "Chắc phải giàu có, bận rộn lắm mới cần đến "ô sin" và đủ tiền chi trả cho họ." Nhưng thực ra đó chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi. Có những gia đình giống như nhà tôi bất đắc dĩ lắm mới phải thuê một người giúp việc.

Tất nhiên về tiềm lực kinh tế thì nhà tôi đủ để trả cho người giúp việc 4-5 triệu/tháng, lo ăn ở sinh hoạt... Nhưng sự khá giả chưa phải lý do chính đâu mọi người ạ...

Chồng tôi là giám đốc cho một nhà xưởng nhỏ, công việc của anh từ ngày chúng tôi lấy nhau phất hơn hẳn. Vài năm qua, vợ chồng tôi cũng đã dành ra được một khoản kha khá dự trù cho tương lai con cái. Ấy vậy mà đùng một cái anh mắc bệnh nan y về gan. Căn bệnh này tuy không ảnh hưởng tức thời đến sức khỏe song để điều trị thì cần một thời gian dài hơi. Chồng tôi phải ra vào viện thường xuyên, nhưng đến tối sẽ về nhà với gia đình.

Bố chồng đã mất, mẹ chồng ở xa và cũng đã lớn tuổi nên không tiện chăm sóc. Nếu giờ đây tôi ngày nào cũng phải đi theo chồng vào - ra viện thì sẽ bị quá tải thực sự. Bởi lẽ tôi còn phải đưa đón con đi học, ra quản lý nhà xưởng thay chồng và 1001 việc lặt vặt không tên khác.

Nguoi giup viec keu

Ảnh minh hoạ.

Nguoi giup viec keu

Ảnh minh hoạ.

Đỉnh điểm nhất là gần đây có một sự việc xảy ra khiến bản thân tôi trăn trở vô cùng. Hôm đó mẹ chồng ghé qua nhà tôi ăn cơm cùng vợ chồng. Con trai tôi đi học thêm nên về muộn ăn sau. Cả nhà đã dùng bữa xong, để bát bẩn vào bồn rửa và có phần cơm cho con trai. Đến lúc thằng bé về ăn, tôi có nhắc giúp việc "Tí bác đợi nó ăn xong thì rửa bát lau dọn luôn một thể nhé."

Ngay lập tức bà giúp việc đã bĩu môi nói sẵng giọng "Không ốm chẳng đau ăn sau rửa bát! Mãi mới về ăn cơm xong giờ lại còn bắt tôi đợi rửa bát. Sắp đến giờ ngủ của tôi rồi. Cô bảo con trai đi mà rửa! Không ngủ sáng mai vào viện thế nào được."

Sau khi nghe những lời bỗ bã như vậy tôi đã muốn đuổi việc bà ta tức khắc. Nhưng thôi vì con trai đang ăn cơm nên kìm nén cơn tức giận vào lòng. Tôi có bàn với mẹ chồng về ý định cho "ô sin" nghỉ làm thì bà đã can ngăn ngay lập tức. Mẹ chồng bảo:

"Thôi giờ bác này cũng đã làm quen, nhất là cùng vào viện chăm lo cho con trai mẹ. Nếu đuổi việc sẽ khó tìm người thay thế đấy. Lúc ấy lại khổ con ra. Mẹ nghĩ là không nên cho bà ấy nghỉ... Mà có mấy việc cỏn con này thì con đỡ đần đi, dù gì con cũng là người phụ nữ trong gia đình mà!"

Nghe xong, bỗng lòng tôi xuôi xuống một chút. Nhưng cứ nhớ lại những lời của bà giúp việc vừa xẵng giọng khi nãy là tôi lại thấy ức nghẹn họng. Là "ô sin" cho nhà người ta mà dám cãi lại chủ thế ư? Quả thực quá đáng lắm! Mọi người nghĩ tôi giờ nên làm gì để xử trí trường hợp này đây?

Ngay trong đêm tân hôn, tôi đã bị chồng đánh bầm dập vì lý do không ngờ

Đến với chồng do mai mối nên từ lúc quen đến lúc cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Cũng chưa muốn kết hôn nhưng có lẽ duyên số nên chúng tôi đành bó buộc vào nhau.

Tôi năm nay 28 tuổi, mới kết hôn được một tuần nhưng có lẽ tôi có chết cũng không bao giờ quên được trận đánh bầm dập của chồng đêm tân hôn. Tôi quen chồng qua sự giới thiệu của một chị đồng nghiệp. Từ lúc yêu đến cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng nhưng có lẽ do duyên số nên mặc dù không thích chồng lắm tôi vẫn quyết định cưới.

Trước chồng, tôi từng có sinh viên với Tú suốt 6 năm trời. Lúc Tú mới ngỏ lời tìm hiểu, tôi đã nghĩ rằng tôi và Tú không thể bên nhau lâu vì Tú quê ở Huế, tôi quê ở tận Lào Cai. Bố mẹ tôi nhất định sẽ không cho tôi làm dâu ở một nơi xa như vậy. Huống chi tôi là con gái độc tôn của ông bà.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi và Tú lại hợp nhau đến từng chút một. Càng yêu, càng hiểu nhau, tôi và Tú đều quấn lấy nhau không rời. Chúng tôi đã có một đẹp cho đến ngày cả 2 cùng tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, Tú ngỏ ý muốn đưa tôi về lập nghiệp. Trong khi đó, bố mẹ đã có một chân chắc chắn ở quê cho tôi. Mẹ tôi lo lắng cho tôi đến hao mòn cả người. Bà liên tục phân tích nếu tôi ở xa gia đình thì thế nào, ra sao, tủi thân...

Chưa kể nhà Tú cũng không phải kiểu có kinh tế. Mẹ Tú mới bị tai biến nên gần như kinh tế phụ thuộc vào tiền lương của quán cắt tóc của bố Tú và Tú. Nghe mẹ nói nhiều, cộng thêm khoảng cách xa nảy sinh trống vắng, tôi dần dà cũng suy nghĩ lại và quyết định nói lời chia tay với Tú. Nhưng mãi sau đó 2 năm, chúng tôi mới chính thức dứt điểm khỏi nhau.

Ngay trong dem tan hon, toi da bi chong danh bam dap vi ly do khong ngo

Ảnh minh họa

2 năm sau khi chia tay Tú, tôi cũng nguôi phần nào thì gặp chồng bây giờ. Đúng lúc đó, Tú lại liên hệ lại với tôi nói rằng còn nhớ và yêu tôi lắm. Nhưng anh cũng không thể rời xa gia đình. Mọi thứ lại ùa về khiến tim tôi đau nhói. Tôi chỉ biết nói với Tú rằng, chúng tôi có duyên mà không có phận.

Hôm đi chụp ảnh cưới, thấy tôi nghe điện thoại từ Tú, chồng đã tát tôi một cái đau điếng. Nếu hôm đó tôi không kiềm chế thì chắc chúng tôi sẽ không chụp ảnh cưới được chứ đừng nói gì đến chuyện cưới hỏi. Tôi nhớ trong cơn tức giận, chồng đã văng tục chửi bây với tôi. “Mày chặn số thằng đó ngay cho tao. Mày mà còn liên lạc với nó, tao giết cả lũ”, tôi vẫn nhớ anh ấy đã đe dọa như vậy.

Kể từ hôm đó, tôi chặn số, không liên lạc gì thêm với Tú nữa. Chồng tôi cũng nguôi giận và đám cưới của 2 đứa diễn ra rình rang, không gặp sự cố gì. Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn bã, bất trắc khi lấy anh ấy. Đêm tân hôn có lẽ là đêm cay đắng nhất cuộc đời tôi. Trước kia yêu Tú, tôi và anh đã quan hệ nên khi chồng thấy tôi không còn trinh anh ta đã hành hạ, mắng nhiếc thậm chí đánh tôi đến thâm tím mặt mày.

Chuyến trăng mật đành phải hủy vì nhìn tôi không khác gì bị tai nạn. Tôi chỉ biết khóc chứ không hề giải thích bất cứ câu nào. Tôi nghĩ anh ấy đã không tin tôi nên dù tôi có nói cũng chẳng ích gì.

Suốt mấy ngày nay, tôi chẳng nói gì với chồng. Đêm đến, tôi cũng ôm chăn ra ghế sofa ngủ. Tôi với anh ấy mới cưới chưa được 1 tuần mà anh ấy đã thế này. Tôi không hiểu sau này làm sao tôi có thể chung sống với người chồng vũ phu, ghen tuông, lắm tật xấu như vậy.

Đến nhà bạn trai làm chuyện này, cô gái bị đánh giá là dễ dãi

Lan cứ nghĩ trong cái thời buổi cô gái nào cũng sợ phải sống chung với mẹ chồng thế này thì cô là người có phúc. Nhưng sự thật là... 

Lan và Hùng yêu nhau cũng đã ngót 2 năm. Không ồn ào sướt mướt hay quá nồng nhiệt, đắm say, tình yêu của họ cứ bình lặng mà bằng phẳng trôi đi.

Mất 90% tình yêu vì hai hộp cốm ba trăm ngàn

Tính ra trăm rưỡi một hộp thì cháu chỉ mất có ba trăm, nhưng hiện cháu thấy tình cảm của cháu với người yêu tự nhiên mất 90%. Cách đây một tuần, cháu còn tưởng không thể nào sống mà không có anh ấy; nói dại nếu mất anh ấy chắc cháu tự tử luôn.

Chú Ti Vi thân mến,