Người đàn bà hư hỏng của bố tôi

Người đàn bà hư hỏng ấy chính là người mẹ đã bỏ cha con tôi chạy theo người đàn ông khác. Vậy mà cha tôi vẫn yêu mê muội…

Hồi đó dù còn rất nhỏ nhưng tôi cũng cảm nhận được nỗi đau chia ly, mất mát khi mẹ tôi bỏ nhà đi theo người đàn ông khác. Mẹ tôi leo lên xe ôm sau khi nói với cha: “Đừng có tìm tôi. Đến chết tôi cũng không về cái ổ chuột của cha con anh”.
Năm đó tôi 5 tuổi. Chẳng hiểu sao có những điều khắc sâu vào tâm khảm như một vết chém không bao giờ lành miệng. Sự phản bội của mẹ tôi cũng vậy.
Sau này lớn lên, tôi nghĩ, người đàn ông phản bội còn có thể tha thứ chứ người đàn bà dám vứt bỏ chồng, con để chạy theo nhân tình thì vết nhơ ấy không bao giờ gột rửa được. Thâm tình mà người ta còn vứt bỏ thì có việc gì mà người ta không dám làm?
Tôi lớn lên trong mặc cảm mình là con của một người đàn bà hư hỏng, một người mẹ nhẫn tâm, nên suốt những năm tháng ở quê nhà, tôi cứ cúi gằm mặt. Biệt danh “Tâm lủi” bạn bè đặt cho tôi từ những ngày tháng đó.
Hai cha con tôi sống hẩm hút với nhau cho đến năm tôi lên lớp 6 thì một tối nọ, cha bảo tôi thu dọn quần áo: “Đi thôi con”. Cha chỉ nói vậy rồi lầm lũi dọn đồ đạc. Lớp thì cha đóng thùng, lớp bỏ vô bao ni lông. Tôi tần ngần nhìn mọi thứ rồi ngập ngừng hỏi cha: “Mình đi đâu vậy cha?”. Cha vẫn cắm cúi làm việc, không ngẩng lên: “Xa lắm, nói ra con cũng không biết đâu”.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Sáng hôm sau, có một chiếc xe lam chạy vào gần nhà. Tôi phụ cha khiêng đồ đạc ra xe. Sau đó chiếc xe nổ máy, chở cha con đi về một nơi thật xa, xa đến nỗi tôi ngủ, thức mấy lần mới tới. Đó là Sài Gòn, nơi tôi sống đến bây giờ.
Cha mướn một phòng trọ nhỏ xíu. Đồ đạc cái nào thật cần thiết thì mới lấy ra, không thì vẫn để nguyên trong thùng. Tối đầu tiên, hai cha con ăn bánh mì thay cơm nhưng tôi thấy ổ bánh mì thật ngon. Vừa ăn, cha vừa nói: “Con nhớ chú Tư Kha, cháu nội ông hội đồng không? Cái nhà xưa thật bự ở ngoài vàm đó? Chú hứa sẽ kiếm việc làm cho cha trong nhà máy của chú. Ngày mai cha bắt đầu đi làm. Con ở nhà phải lấy sách vở ra tự học...”.
Đêm đó cha con tôi nói chuyện rất nhiều, y như thể hai người lớn nói chuyện với nhau. Vậy là chuyện cơm áo không phải lo, mà bây giờ cha lo nhất là chuyện học hành của tôi. Cha nói sẽ nhờ chú Kha xin cho tôi đi học bổ túc văn hóa. “Mình không có hộ khẩu nên con chịu khó... Phải cố gắng thì mới mong đổi đời”.
Cha tôi vốn ít nói, lại càng kiệm lời hơn kể từ khi mẹ bỏ đi. Đôi khi tôi nhìn trộm vẻ khắc khổ của cha mà thấy lòng đau nhói. Tôi ước cha có người phụ nữ khác để thay mẹ chăm sóc cho cha, thế nhưng bao nhiêu năm qua, cha vẫn lầm lũi đi về một mình; cha làm việc y như thể để trả thù cái nghèo, cái khó đã làm cho cha mất vợ, mất hạnh phúc gia đình.
Năm 19 tuổi, tôi thi đậu vào Trường Cao Thắng. Tôi học trường đó là vì chú Kha, ân nhân của cha con tôi khuyên như vậy. Tôi nhớ có lần chú bảo: “Cháu phải học lấy một nghề để sau này nuôi thân; đừng ham đại học này, đại học nọ; sức mình tới đâu thì theo tới đó... Cứ có một nghề trong tay rồi sau này muốn học tới đâu cũng được”.
Sau bao nhiêu năm làm việc cật lực, cha tôi đã dành dụm đủ tiền để mua một miếng đất ở huyện Bình Chánh để cất một căn nhà cho hai cha con. Miếng đất thì lớn nhưng căn nhà thì nhỏ, lúc rảnh rỗi, cha lại trồng tỉa đủ thứ như hồi ở dưới quê. Dường như cha thấy vui hơn khi làm việc đó.
Có lần tôi nói với cha: “Khi nào con đi làm có tiền, con sẽ cất cho cha một ngôi nhà thiệt đẹp”. Cha cười: “Đợi tới chừng đó hẳng hay”. Tôi thương cha thì nói vậy thôi chớ trong bụng lại nghĩ, không biết tới chừng nào mới làm được điều đó? Chắc là phải chờ trúng số độc đắc...
Mà cha con tôi trúng số độc đắc thiệt. Tự dưng rồi có người hỏi mua miếng đất còn dư mà cha trồng rau cải cạnh nhà. Cha chỉ cắt bán một phần nhưng đã có đủ tiền để cất một ngôi nhà thật lớn và còn dư để gởi ngân hàng. Cha nói: “Cất nhà lớn để cha làm sui cho nở mày, nở mặt. Con có thương đứa nào thì cứ dắt về cho cha coi mắt”.
Tôi lắc đầu: “Vợ con gì cha ơi, con không lấy vợ đâu”. Trong thâm tâm, tôi sợ gặp phải người như mẹ. Chính người mẹ nhẫn tâm của tôi đã trở thành tấm gương xấu trong suy nghĩ của tôi về phụ nữ.
Khi tôi đi học rồi đi làm, có nhiều người nói thương tôi nhưng tôi không nhận lời ai. Nhìn họ, tôi lại nghĩ đến mẹ. Đôi khi tôi nghĩ, người đàn bà hư hỏng ấy không hề có trái tim. Bao nhiêu năm nay bà chẳng hề liên hệ, thăm hỏi; chẳng hề biết là bà từng có một đứa con trên đời. Sao lại có những người mẹ nhẫn tâm, độc ác như vậy chứ!
Tôi nói với cha về suy nghĩ của mình. Ông lặng yên rất lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Có thể bà ấy có lý do... Biết đâu bây giờ bà ấy gặp khó khăn, bất hạnh nên xấu hổ không dám tìm gặp chồng con...”. Cha tôi nói y như thể ông hiểu rõ nguồn cơn mọi chuyện. Nghe cha nói, nhìn ánh mắt cha, tôi thấy có vẻ như ông vẫn còn vấn vương hình bóng người đàn bà hư hỏng ấy.
“Cha còn thương mẹ lắm phải không? Sao cha không đi bước nữa?”- có lần tôi hỏi. Cha trầm ngâm: “Một lần là quá đủ rồi, bước nữa làm gì?”. “Nhưng con thấy cha hay gọi điện thoại hoặc có ai đó gọi điện cho cha... Có phải... có người thương cha không? Cha cứ đưa về cho con coi mắt”- tôi nói y như cha đã từng nói với tôi trước đó.
Nhưng cha tôi đã đánh trống lãng. Ông luôn tìm cách né tránh mỗi khi tôi nhắc đến hạnh phúc riêng tư. Điều đó khiến tôi nghĩ, có lẽ cha tôi còn thương mẹ tôi nhiều lắm. Nếu không, ông đã chẳng chặt dạ như vậy.
Cách nay khoảng 3 tháng, cha tôi bệnh nặng. Khi tôi đưa cha vào bệnh viện, ông dặn dò: “Sau này con có gặp lại mẹ thì cũng nên tha thứ cho bà ấy. Phàm là con người, ai cũng có thể mắc phải sai lầm. Con là phận con cái, không được giận hờn, trách móc cha mẹ”. Tôi hứa với cha nhưng không chắc là mình có làm được không? Tôi cũng không hi vọng gì gặp lại người mẹ nhẫn tâm, người đàn bà hư hỏng ấy bởi đã hơn 20 năm rồi, không biết bà trôi dạt đến tận nơi nào...
Tôi đâu biết rằng, người phụ nữ ấy đã ở ngay cạnh cha con tôi từ rất lâu rồi. Bà đã gặp lại cha tôi, đã kể lể nỗi niềm, đã khiến cha tôi xúc động và tha thứ. Nhiều năm qua, bà thuê nhà ở gần cha con tôi, hàng tháng, cha tôi vẫn lén lút gặp gỡ, cho tiền bà. Cha đã giấu tôi tất cả những việc đó vì ông biết tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người mẹ nhẫn tâm, độc ác của mình.
Khi cha tôi nằm viện, ông đã gọi điện cho bà. Tất nhiên là bà đã lén lút đến thăm khi không có tôi ở đó. Nhưng trời bất dung gian, rồi cũng có lúc bà phải đối diện với tôi. Hôm đó tôi vào công ty một lát thì cúp điện. Tôi về nhà nấu cháo rồi mang vào bệnh viện sớm hơn mọi ngày một chút. Vừa mở cửa phòng, tôi thấy cha đang nắm tay một người phụ nữ. Bà ta đang khóc, hai mắt đỏ hoe.
Tôi nhìn người phụ nữ, linh cảm cho tôi biết người ấy có liên quan tới mình. Đúng lúc ấy, cha tôi cất tiếng: “Đây là mẹ con...”. Hóa ra là vậy. Nhưng bà là mẹ của ai chứ? Có người mẹ nào lại bỏ con theo trai không? Bỏ chồng có thể tha thứ chứ bỏ con là tội trời không dung, đất không tha... Tôi bỗng thấy cơn giận bùng lên. Tôi bước đến gần: “Bà tránh xa cha con tôi ra”.
Những chuyện xảy ra sau đó, tôi không muốn kể lại. Nhưng tôi đã kiên quyết đuổi người đàn bà hư hỏng ấy đi. Tôi đổi phòng cho cha từ phòng đơn sang phòng đôi ở khu dịch vụ của bệnh viện và căn dặn mấy cô y tá không được để cho người đàn bà ấy vào thăm cha. Tôi còn dặn người bệnh nằm chung phòng để ý dùm cha tôi. Nói chung là an ninh xung quanh cha tôi được xiết chặt.
Kết quả là tình hình của cha tôi chuyển biến xấu đi nhanh chóng. Ông suy sụp hẳn, ăn ít, ngủ ít. Ông không nói gì với tôi nhưng trong ánh mắt u buồn ấy, tôi nhận ra một tình yêu không gì lay chuyển dành cho mẹ tôi.
Trời ơi, tôi thật không hiểu nổi. Tại sao trên đời này lại có loại đàn bà như mẹ tôi? Tại sao lại có những người đàn ông yêu một cách u mê, mù quáng như cha tôi? Chắc kiếp trước họ mắc nợ nhau nên kiếp này muốn dứt mà không dứt được…
Không lẽ bây giờ tôi phải đem người đàn bà ấy về cho cha và xem như chưa từng có việc gì xảy ra?

Bị chồng giam lỏng vì ngoại tình

Tôi kết hôn được 7 năm, có hai con, một trai một gái, kinh tế ổn định, chồng đẹp trai, có công việc đàng hoàng. Lẽ ra, tôi sẽ phải cảm thấy hạnh phúc, nhưng tôi chỉ thấy cô đơn. Chồng tôi sau cưới thể hiện là một người đàn ông rất gia trưởng, đối xử với vợ con theo kiểu “ban phát”, như thể tôi lấy được anh ấy là một may mắn lắm, cho nên tôi luôn phải biết ơn và cư xử tốt với anh ấy, không có quyền đòi hỏi chồng phải thế này thế nọ.

Thế rồi, tôi đã ngã vào vòng tay của một đồng nghiệp. Sự việc bị bại lộ, chồng tôi tịch thu điện thoại, giám sát mọi hoạt động, cuộc sống của tôi chẳng khác nào bị giam lỏng. Thực lòng, giờ tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà ngoại tình nữa. Nhưng chồng tôi bảo không tin tôi nữa và ngày càng kiểm soát tôi gắt gao. Tôi thấy mệt mỏi quá, không biết phải làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân này nữa, vì mỗi ngày lại thấy chán chồng hơn - 
Nguyễn Hương Ly (Yên Bái).

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 

Hương Ly thân, đọc thư của bạn, Tri Giao thấy, bạn đang rơi vào một cái vòng luẩn quẩn: vì chán chồng mà ngoại tình, ngoại tình bị chồng bắt gặp, trừng phạt lại càng chán chồng hơn. Cho nên, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, thì trước hết, bạn phải thay đổi được cảm xúc của mình với chồng.

Trong thư, bạn than phiền về những hạn chế của anh, điều khiến bạn cô đơn, ngã vào vòng tay người khác. Nhưng liệu bạn có thấy mình công bằng, khi bỏ qua những ưu điểm của chồng? Còn nữa, khi chồng đối xử như thế, bạn đã bao giờ góp ý với anh để cải thiện tình hình, hay chỉ âm thầm chán nản rồi đi tìm điểm tựa khác cho mình?

Việc bạn ngoại tình là một cú sốc với anh ấy, cho nên, dù anh ấy phản ứng có phần tiêu cực với bạn, bạn cũng nên thông cảm và cho anh ấy thời gian. Khi mọi chuyện lắng lại, bạn hãy giãi bày mọi tâm sự, uẩn ức với chồng. Nếu thực lòng yêu bạn, anh ấy sẽ lắng nghe và biết phải làm gì. Hy vọng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp với bạn.BÀI ĐỌC NHIỀU

Day dứt hậu... ngoại tình

Buông mình cho những phút ngoài chồng ngoài vợ, gia đình vẫn êm ấm, thế nhưng, ai nói rằng, những người đàn bà ngoại tình được sống yên ổn với lương tâm…?

Đã bốn năm trôi qua kể từ lần “lầm lỡ”, thế nhưng chị Ngô Minh Th. (D2, Bình Thạnh) vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ được hòn đá đè nặng trong ngực. Bốn năm trước, chồng con đã đề huề, nhưng trong một chuyến giao lưu Nam – Bắc của tổng công ty, chị đã “say nắng” một trưởng phòng kĩ thuật cùng công ty ở Hà Nội.

Tin qua, tin lại, rồi họ hẹn hò nhau ở những chuyến công tác dài ngày, khi chị Minh Th. ra Hà Nội, khi thì anh trưởng phòng vào miền Nam, có lúc họ gặp nhau ở một thành phố miền Trung nào đó. Chuyện ăn vụng say mê và lãng mạn đến mức chị Minh Th. hầu như quên mất việc chăm chút cho gia đình.

Lý do thực sự của ly hôn là bởi tình dục?

Cái giá phải trả cho hôn nhân không phải là sự nhu nhược, sự chịu đựng, là niềm hạnh phúc giả vờ, là tiếng rên hạnh phúc đầy gượng gạo...

Hơn ba người đàn ông trong lúc trà dư tửu hậu đã nói với tôi rằng đằng sau những lý do thể hiện tính thuần phong mỹ tục trên tờ đơn ly dị như không còn yêu nhau, bất đồng quan điểm, không hạnh phúc với cuộc sống hôn nhân… đều có một lý do thật sự đứng đằng sau có liên quan đến tình dục trong cuộc sống vợ chồng. Tôi không tin và từng nghĩ đó là suy nghĩ lệch lạc của đàn ông, đặc biệt là khi họ có chút hơi men. Nhưng thật lòng tôi cũng muốn hỏi bạn một điều nho nhỏ: “Lý do thật sự của việc bạn ngoại tình hay ly hôn (nếu có) là gì?”.

Khi đọc bất kỳ chuyên mục tâm sự trên các trang báo mạng bạn cũng dễ dàng tìm thấy những lá thư tâm sự của phụ nữ có chồng ngoại tình chia sẻ để tìm kiếm lời khuyên nên giữ chồng hay bỏ chồng. Không chỉ là những phụ nữ rất trẻ vừa chập chững bước vào cuộc sống hôn nhân mà còn có cả những phụ nữ sắp sửa lên chức bà ngoại mới phát hiện chồng có cô vợ hai. Đau đớn khi vợ hai cũng được cưới hỏi đàng hoàng hơn 10 năm để chồng kịp tích luỹ thêm “của để dành” là vài thằng con kháu khỉnh.

Có không ít phụ nữ bỏ ra số tiền hơn nửa tháng lương để mong nhận được bằng chứng xác thực từ thám tử về lời thề chung thủy của chồng để tận mắt chứng kiến tấm ảnh chồng mình được một cô em xinh tươi ôm chặt yêu thương. Phụ nữ vẫn tìm kiếm lý do mang tính 100% sự thật để chứng tỏ mình không phải tuýp chị em ghen bóng ghen gió hay hồ đồ nông cạn. Tuy nhiên khi nhìn thấy rõ sự thật xấu xí thì có bao nhiêu phụ nữ dứt khoát quyết định chấm dứt hôn nhân? Hay họ vẫn tiếp tục vật vã khóc lóc và đi tìm kiếm lời khuyên từ bạn bè, từ những người xa lạ trên các trang báo? Hoặc rụt rè bỏ thêm chút chi phí để tìm kiếm lời khuyên từ chuyên gia tâm lý hôn nhân gia đình.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Khi một cô bạn tìm đến tôi để xin một lời khuyên với câu chuyện đẫm nước mắt, tôi không khuyên cô ấy nín khóc rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Tôi cũng không khuyên cô ấy mạnh mẽ (trong sự cố gắng hết sức rồi gục ngã), ly hôn hay đóng kịch lạt mềm buộc chặt.

Tôi thường khuyên người phụ nữ đang đau khổ hãy trung thực với trái tim cô ấy, hãy đối diện với chính trái tim cô ấy rồi tự trả lời câu hỏi “Mình thật sự muốn gì ở cuộc hôn nhân ?”. Bạn muốn có cuộc sống chăn gối mặn nồng hằng đêm cuồng nhiệt với chồng, muốn có những bó hoa tươi thắm từ chồng vào những ngày lễ để những cô bạn đồng nghiệp phải ganh tỵ, muốn có người luôn nắm tay mình dịu dàng khi đi ngoài phố, muốn có một người đàn ông luôn khen mình đẹp và hôn lên tóc mình dù mình chưa đánh răng rửa mặt, muốn gì ở một người đàn ông thì họ cũng sẽ đáp ứng cho bạn. Nhưng phụ nữ thường chấp nhận trả một cái giá rất phi lý cho một cái áo được gắn nhãn hiệu nổi tiếng mà lại ít chịu thương lượng hay chấp nhận trả một cái giá cho những gì mình muốn từ đàn ông. Để có được tất cả những gì bạn đòi hỏi từ người đàn ông thì bạn hãy biết cái giá của anh ta là bao nhiêu để mà trả chứ?

Cái giá phải trả cho hôn nhân không phải là sự nhu nhược, là sự chịu đựng, là niềm hạnh phúc giả vờ, là tiếng rên hạnh phúc đầy gượng gạo với đôi mắt ráo hoảnh nhìn lên trần nhà. Tôi muốn nói đến giá trị sòng phẳng mà đàn ông và đàn bà cần trung thực trao đổi với nhau để chọn một con đường đi thẳng đến chiếc giường không chỉ trao đổi cho nhau cơ thể mà còn là những câu chuyện cơm áo gạo tiền công việc cuộc sống.

Con đường có thể sình lầy, con đường có thể là đường trải nhựa, con đường có thể toàn những lỗ đen bí ẩn nhưng lối đi ngay dưới chân mình. Tôi thiết nghĩ chỉ cần bạn không thỏa hiệp với những điều không xứng đáng với giá trị của chính bạn, vì nếu không bạn sẽ nhận ra toàn bộ cuộc sống hôn nhân của bạn đã diễn ra trên chiếc giường thút thít.

Tôi nhìn thấy những phụ nữ làm mọi điều, thậm chí đánh mất những phần tốt đẹp trong tính cách của họ để giữ lấy một người đàn ông mà họ thừa biết chỉ cần hai giờ nghỉ trưa cũng đủ để anh ta say đắm bên cô người yêu bé nhỏ.

Tôi cũng gặp cả những người đàn ông nguội lạnh cảm xúc với vợ nhưng không dám đối diện sự thật với người phụ nữ mà anh ta từng nắm tay vào nhà thờ cùng lời thề thuỷ chung, để rồi mỗi sáng thức giấc đều nơm nớp sợ hãi không biết khi nào cơn sóng thần sẽ đổ ập lên đầu anh ta khi nhân tình và vợ cùng hiểu ra cả hai là nạn nhân của sự hèn nhát dối trá.

Đổ thừa duyên phận, định mệnh hay thậm chí con cái đều là những lý do nguỵ biện cho sự thiếu dũng cảm và trung thực với chính mình. Con người vẫn luôn có xu hướng tự bào chữa và tự tưởng tượng ra nghịch cảnh. Cả hai xu hướng này tôi hay bạn đều ít nhất một lần trong đời từng trải qua khi đứng trước những quyết định khó khăn của đời mình.

Khi bạn đứng trước câu hỏi nên tiếp tục níu giữ cuộc hôn nhân hay chấm dứt nó bằng một tờ quyết định của tòa án, tôi muốn nhắn nhủ với bạn một điều: “Hôn nhân đôi khi đáng sợ khi phải đối diện với ly hôn, nhưng đừng để nỗi sợ hãi đánh mất cơ hội được hưởng hạnh phúc trọn vẹn của chính bạn trong cuộc đời ngắn ngủi này.”

Giữ hay bỏ, con đường sình lầy hay con đường trải đầy hoa hồng (hoa hồng thì lại luôn có gai) sẽ dẫn chúng ta đi đâu trong cuộc sống hôn nhân tùy thuộc vào sự trung thực của trái tim bạn.