Ngã vào vòng tay người yêu bạn thân

Trong ánh nhìn mơ hồ, cô chạy vội đến ẵm một đứa bé đi. Đứa bé nằm im trong vòng tay cô, không khóc không la hét.

Nga vao vong tay nguoi yeu ban than
Đứa bé trong vòng tay cô, nó không khóc, nó hôn lên má và nhoẻn miệng cười (Ảnh minh họa) 
Phương đang ngủ thì có đôi bàn tay áp lên mặt cô ấm áp lắm. Cô từ từ mở mắt. Một thiên thần biết cười, thằng bé mỉm cười với cô. Với bản năng người mẹ, cô kéo thằng bé vào lòng mình, áp mặt mình lên vuốt ve. Cô lại khóc. Nước mắt là thứ duy nhất để diễn đạt sự hạnh phúc lúc này.
- Bà ơi con khó thở quá!
- Phương, con lỏng tay thôi, đừng làm thằng bé sợ.
- Mẹ xin lỗi đã làm con đau. Tại mẹ vui quá. Nào ngồi đây để mẹ xem có gì cho con ăn được không nào!
Trong lúc Phương tìm kiếm gì đó cho con, mẹ cô để gói đồ lên bàn, dặn dò cẩn thận:
- Mẹ xin mãi bà Mai mới cho thằng bé ở lại đây một ngày. Con tranh thủ chơi với nó chút đi nhé. Mẹ đi lấy đồ giặt là rồi quay lại.
Mẹ cô căn dặn xong cũng vội vàng rời khỏi. Căn phòng chỉ còn Phương và đứa bé. Đứa bé nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm. Nó ngồi im trên giường, ăn từng miếng hoa quả cô bón cho. Ngồi chơi một lúc lâu, cô bèn đưa thằng bé ra ngoài đi dạo.
Bước chân vô hồn cứ thế bước đi. Khi đi qua khoa nhi, đôi mắt cô nhìn xung quanh, những đứa bé, những nụ cười, những tiếng khóc, ký ức nhập nhằng vô tình ập đến, có chút thân quen, có chút lạ lẫm.
Trong ánh nhìn mơ hồ, cô chạy vội đến ẵm một đứa bé đi. Đứa bé nằm im trong vòng tay cô, không khóc không la hét. Nó tròn mắt nhìn cô và còn thơm cô nữa. Nó nhoẻn miệng cười, bám chặt vào cổ cô.
Mẹ Phương bước vào phòng xuýt xoa:
- Ngoài trời lạnh quá con ạ.
- Mẹ nói nhỏ thôi, con của con đang ngủ.
Mẹ cô lại gần xem thằng bé vì bộ đồ thằng bé mặc khác với bộ đồ sáng nay. Rồi bà nâng thằng bé dậy, nhìn thật kỹ.
- Này, sao lại là đứa trẻ này? Con mang thằng bé đi đâu rồi?
- Con của con mà mẹ, cháu của mẹ đấy!
Mẹ Phương giữ chặt vai cô, lay đi lay lại, hỏi trong hốt hoảng:
- Không phải cháu của tôi. Cô mang cháu của tôi đi đâu rồi, hả?
Thằng bé nghe tiếng nói lớn giật mình tỉnh giấc. Nó dụi mắt nhìn cô:
- Ai đây mẹ ơi!
- Mẹ làm cháu sợ đó, sao lại nói to như vậy?
- Cô bị điên rồi, cô giấu cháu tôi ở đâu?
- Bà làm cái gì thế, sao vừa đến đã hét ầm lên?
Bố Phương đi vào cùng túi đồ lỉnh kỉnh. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì vợ ông đã phân bua:
- Cháu của tôi, ông xem con gái của ông kìa, tôi phải đi tìm cháu của tôi.
- Phương, thằng bé ban sáng đâu, con dắt nó đi đâu?
Phương nhìn thằng bé âu yếm, và cố gắng giải thích:
- Con của con đây mà, bố mẹ sao vậy. Thằng bé ngoan thế này cơ mà.
Mẹ cô vén vội cổ áo thằng bé ra, một vết bớt đen nằm ngay bên bả vai phải. Là đứa bé năm đó thật sao, là con của Phương.
- Sao trông bà sợ hãi thế?
- Là con của nó ông ơi, là con của nó thật!
Bố cô cũng dần trở nên hoảng hốt, ông đuổi theo vợ mình, chạy vội đi tìm đứa cháu đích tôn của dòng họ.
- Tôi đã bảo cách này không được rồi, giờ biết tìm thằng bé ở đâu, rồi nói sao với vợ chồng thằng Minh.
- Tôi hết cách mới phải làm như vậy, chứ giờ ông bảo đi tìm bà Mai, đời nào bà ấy cho phép chúng ta đưa cháu về. Tôi chỉ nghĩ rằng con Phương nó không biết gì về con nó thì kiếm đại một đứa bé mang đến là được. Ai mà ngờ, nó lại có thể đưa con đẻ của nó về cơ chứ. Mà thôi ông đừng ở đó càm ràm nữa. Nhanh đi tìm cháu về.
Phương ở lại phòng, cô chơi cùng đứa bé. Đứa bé không hỏi cô nhiều, nó chỉ nhìn cô cười rồi thi thoảng lại ôm cô. Nhưng giây phút hạnh phúc ấy kéo dài không được bao lâu thì lại có chuyện xảy đến....
Cánh cửa đột ngột bị mở mạnh, bà Mai bước vào, đến gần cô, lôi thằng bé ra khỏi tay cô. Thằng bé chỉ kịp gọi tiếng "bà ơi" mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Cô làm cái trò gì vậy? Trả cháu lại cho tôi!
- Không, mẹ không được mang thằng bé đi. Mẹ không có cái quyền đó.
- Cô nuôi được nó ngày nào, cô còn không đẻ nó ra, là người ta sợ nó chết ở trong bụng cô nên mới lấy nó ra sớm. Cô làm được gì cho nó mà đòi làm mẹ của nó.
- Là bà cướp con tôi lúc tôi không hay biết gì.
- Cô nói chuyện với mẹ cô chưa. Mẹ cô là người chủ động gọi điện thoại đòi tiền tôi, chính bà ta bảo rằng đứa bé này sẽ giết chết cô. Nếu tôi không xót cháu thì giờ cô nghĩ nó còn sống khoẻ mạnh mà gặp cô à?
Cô xem lại bản thân mình đi. Lấy chồng còn quan hệ ngoài luồng với anh trai của chồng. Tôi không hiểu cô là loại đàn bà gì nữa. Nhà tôi có nhiều tiền nhiều của cũng không thí cho cô một đồng nào nữa.
Phương bật khóc. Cô thương con nhưng lại không có cách nào giữ con ở lại với mình. Tuấn vừa kịp đến thăm cô như lịch trình mỗi ngày. Anh nghe được câu chuyện, bước đến ôm thằng bé đang đứng khóc ở sau lưng bà Mai.
- Ngoan, đừng khóc. Ở đây có mẹ con. Mẹ con sẽ bảo vệ cho con nha Tun.
Rồi anh đưa thằng bé cho Phương, nó ôm lấy cô, ôm chặt lắm như thể chính nó cũng biết rằng nó sắp phải rời xa cô mãi mãi.
- Mẹ nói gì thế. Phương đâu có biết chuyện nhà chúng ta?
- Tôi nói sai sao? Từ bé tới lớn, tôi không hề ưa cậu là có lý do của nó. Cậu xót cho nó à, vì nó giống với mẹ cậu sao, ả đàn bà suốt ngày chỉ biết ve vãn moi tiền. Cậu là thằng con hoang, ăn cơm nhà tôi, uống nước nhà tôi mà dám phản à, dám bế cháu tôi cho cô ta sao?
- Bà im đi, bà có quyền gì mà sỉ vả mẹ tôi chứ!
- Không phải vì mẹ cậu thì con trai tôi liệu có chết hay không. Mẹ cậu tranh thủ lúc tôi mang bầu ve vãn chồng tôi, thì mới có cậu của ngày hôm nay. Tôi vì chuyện đó mà sinh ra thằng Thắng không được khoẻ mạnh bình thường. Nó chết rồi. Cậu thừa biết ngày giỗ của nó, cả gia đình đều về đây thăm nó.
Cậu đã lên kế hoạch hòng cướp thằng bé mang đến cho cô ta. Không những vậy, cậu còn cố tình cho nó biết về cô ta từ rất lâu rồi, mỗi lúc ở cạnh thằng bé là cậu lại đưa ảnh cô ta cho nó xem, rồi gieo rắc vào đầu óc nó hình ảnh một người mẹ vĩ đại hết lòng thương nó. Tôi nói sai gì sao?
- Thắng chết rồi sao, sao anh ấy lại chết?
Phương gặng hỏi trong từng câu oán thán của bà Mai. Họ vẫn tranh cãi câu chuyện của rất nhiều năm về trước, nơi cặn nguồn của những ghét bỏ mà bà Mai dành cho cô, cho Tuấn và cả cuộc đời bi thảm không niềm vui của bà.
- Nó dính vào cô, vào mấy thể loại người như này thì mới bị đoản mệnh sớm như vậy.
- Bà lúc nào cũng vậy, luôn nghĩ mình quá cao quý. Chính cái tính đó đã khiến bà mất đi chồng, mất đi con, và bây giờ là cả đứa cháu này. Nó là con của Phương, bà không có tư cách gì để tước đoạt quyền làm mẹ của cô ấy. Đứa bé có quyền biết mẹ của nó là ai.
- Cậu có tư cách gì mà phán xét tôi. Cậu, mẹ cậu, và cả nó nữa là bất hạnh của cuộc đời tôi. Nếu các người không xuất hiện thì tôi đâu phải đau khổ như thế này. Sinh con một mình vì chồng còn bận đi chăm bồ ốm, con trai đẻ ra thì mắc bệnh hiểm nghèo và rồi chết trong tay cô ta.
Cả nhà đã mong muốn Thắng học xong sẽ ra nước ngoài chữa trị nhưng chỉ vì quen cô ta, u mê cô ta mà nó chẳng còn thiết tha nữa, nó không muốn rời cô ta nửa bước chân. Vậy mà chính cô ta khiến thằng bé chịu cú sốc quá lớn nên nó mới phải chết.
Ngày hôm đó, trong quán cà phê, nếu nó không biết chuyện cậu và cô ta qua lại với nhau thì nó liệu có chết hay không. Các người có ai đền mạng cho con trai tôi không, có ai chịu trách nhiệm cho cái chết của nó hay không, hay các người chỉ biết đòi hỏi hết cái này đến cái khác.
Phương khóc. Bà Mai nói đúng, mọi lỗi lầm đều do cô mà ra. Giá mà Thắng kể cho cô nhiều hơn về anh, về căn bệnh anh mang, thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác đúng không. Nhưng cô sai rồi, sai nhiều quá. Cô làm anh tổn thương cho đến ngày cuối cùng.
Hôm sinh nhật cô của 4 năm về trước, Thắng vốn đã sang nước ngoài để tiếp nhận điều trị. Vì bệnh tình đã chuyển biến xấu nên anh không dám chắc sẽ sống được bao nhiêu lâu. Vậy nên anh chia tay cô vì không muốn cô chịu đựng khổ đau. Nhưng sinh nhật năm ấy, anh vẫn quay lại Việt Nam, muốn cùng cô đón sinh nhật lần cuối cùng trước ca phẫu thuật mà chính bác sĩ cũng không chắc chắn rằng anh sẽ tỉnh lại.
Phương quỳ xuống trước chân bà Mai, cố gắng nói thật rõ từng chữ trong nước mắt, ánh mắt cô như van nài cầu xin:
- Chồng con ở đâu. Mẹ giấu anh ấy ở đâu. Mẹ nói cho con biết đi, con muốn gặp anh ấy.
- Cô không xứng, tôi không phải là mẹ của cô, trả cháu tôi cho tôi.
Ngay lập tức, bà Mai đòi bế lấy Tun ra khỏi cô. Hai người phụ nữ giằng co đứa bé. Khó khăn lắm cô mới giữ đứa bé trong lòng mình. Phương ôm choàng lấy đứa bé bỏ chạy. Cô biết nếu khoảnh khắc này cô từ bỏ, thì mãi mãi cô sẽ không gặp được con thêm một lần nào khác nữa trong cuộc đời.
Cô ngã xuống lăn từng bậc cầu thang, cố giữ đứa bé không bị thương trong vòng tay mình. Cô nằm yên bên cạnh vũng máu lớn, đứa bé trong vòng tay cô, nó không khóc, nó hôn lên má và nhoẻn miệng cười với cô.
Mộ của cô nằm cạnh mộ của Thắng. Hai nấm mộ xanh dưới một gốc cây rất lớn...

Quên chìa khoá, vợ sang “tắm nhờ” nhà ông hàng xóm độc thân

Tôi bàng hoàng, chết điếng khi tận mắt nhìn thấy Phượng đầu tóc rối bù, áo cài chưa hết cúc, đang lúng túng như gà mắc tóc bước ra từ phòng ngủ của anh hàng xóm.
 

Lượng sức mình không đủ để có một chỗ ngồi ở giảng đường đại học nên tôi bằng lòng với tấm bằng tốt nghiệp cấp III, trở về quê lao động cùng bố, mẹ, chờ cơ hội kiếm được việc làm ra tấm ra món để tự nuôi thân và phụng dưỡng bố, mẹ sau này.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 

Gục ngã khi phát hiện nửa đêm chồng ra nghĩa trang ngủ, sáng lại về ôm vợ

Tầm 12 giờ đêm, chồng tôi bắt đầu thức giấc. Anh đi ra ngoài, nhân cơ hội ấy, tôi đã bám theo anh.

Khi gõ những dòng này, tay chân tôi vẫn còn run lẩy bẩy. Người chồng mà tôi sống cùng, người đàn ông tôi yêu suốt 1 năm qua, tại sao lại khiến tôi thấy xa lạ và mơ hồ thế này?

Tôi đến với chồng cách đây 1 năm. Sau khi yêu nhau, tôi được biết chồng tôi đã từng yêu một cô gái. Họ yêu nhau mấy năm trời, thậm chí còn tính đến chuyện đám cưới. Số phận trêu ngươi, cô người yêu của chồng tôi bị tai nạn qua đời.

Về sau, mỗi lần tôi nhắc đến người yêu cũ là chồng tôi lại gạt đi, anh bảo đó là quá khứ và xin tôi đừng khiến anh thêm đau lòng. Lúc đó tôi còn tự trách mình vô duyên vì tò mò với người đã khuất. Kể từ lần ấy, tôi không còn thắc mắc gì về chuyện tình cảm của họ.

Chúng tôi kết hôn, được hai bên bố mẹ cho tiền để mua một căn chung cư. Với số tiền đó, chúng tôi dư sức mua được căn chung cư nội thành, lại thuận tiện đi lại. Vậy mà chồng tôi không nghe. Anh khăng khăng đòi mua nhà ở ngoại thành, đã vậy còn xa chỗ làm của cả hai chúng tôi.

Guc nga khi phat hien nua dem chong ra nghia trang ngu, sang lai ve om vo
Thấy tôi không đồng ý, chồng tôi ra sức thuyết phục vợ. (Ảnh minh họa) 
Thấy tôi không đồng ý, chồng tôi ra sức thuyết phục vợ. Anh bảo ở ngoại thành chi phí không đắt đỏ, không khí trong lành, mà bây giờ chúng tôi nên tiết kiệm một khoản tiền chứ không nên phung phí hết tiền bố mẹ đã cho. Chẳng hiểu sao khi ấy tôi lại thấy có lý. Vì thế, chúng tôi quyết định chọn căn nhà ở khu chung cư xa trung tâm thành phố.
Tôi bắt đầu phát hiện chồng mình có biểu hiện lạ cách đây nửa tháng. Tôi kết hôn đã được 1 tháng. Nhưng vì có thai trước nên hiện tại cái thai của tôi đang ở tháng thứ 3. Đợt này tôi thường xuyên phải dậy đi tiểu đêm. Điều kỳ lạ là đêm nào tỉnh dậy tôi cũng không thấy chồng đâu. 1 tuần, rồi 2 tuần đều như vậy, tôi ra ban công và phòng đọc cũng không thấy chồng nên bắt đầu sinh nghi. Tôi còn nghĩ vì mình không đáp ứng đủ nhu cầu sinh lý nên chồng mới ra ngoài ngoại tình để giải tỏa.
Tối ấy, tôi lên giường và giả vờ ngủ như mọi ngày. Tầm 12 giờ đêm, chồng tôi bắt đầu thức giấc. Anh đi ra ngoài, nhân cơ hội ấy, tôi đã bám theo anh. Chồng tôi rảo bước nhanh đến khu nghĩa trang gần chỗ chúng tôi ở. Tôi lạnh toát sống lưng khi thấy chồng bước vào nơi ấy giữa đêm. Nhưng sự tò mò vẫn thôi thúc, tôi theo anh cho đến khi anh dừng chân lại một ngôi mộ. Rồi anh thắp nến và nằm xuống cạnh ngôi mộ ấy.
Guc nga khi phat hien nua dem chong ra nghia trang ngu, sang lai ve om vo-Hinh-2
Điều kỳ lạ là đêm nào tỉnh dậy tôi cũng không thấy chồng đâu. (Ảnh minh họa) 

Đó là mộ người yêu cũ của chồng tôi. Tôi nhận ra vì đã từng thấy ảnh chồng mình và cô ấy trên facebook. Chân tôi như khuỵu xuống khi biết sự thật phía sau mọi chuyện. Và tôi đã lờ mờ đoán ra được, tại sao chồng tôi thích ở khu chung cư ngoại thành này đến vậy. Thì ra anh muốn gần người yêu cũ của mình. Thì ra đêm nào anh cũng ra ngủ bên mộ cô ấy và lẻn về nhà lúc tờ mờ sáng để tôi không phát hiện.

Đó là chồng tôi, sao bây giờ tôi lại thấy xa lạ quá. Anh khác anh của mọi ngày hoàn toàn. Anh khiến tôi sợ anh mỗi khi đến gần. Tôi chưa dám nói ra mọi chuyện với chồng. Nhưng vì tôi cứ im lặng nên đêm nào chồng tôi cũng ra mộ người yêu ngủ rồi lại về ôm vợ như không có chuyện gì. Bây giờ tôi rối trí lắm, phải làm sao để chồng tôi chấm dứt chuyện này đây?

Học viện thẩm mỹ Dontra bị phạt tiêu hủy mỹ phẩm không nguồn gốc

(Kiến Thức) - Học viện thẩm mỹ Dontra (địa chỉ tại 42 Nguyễn Hoàng, Mỹ Đình 2, Nam Từ Liêm, Hà Nội) bị phạt vì vi phạm hành chính. Đó là xác nhận của Phó Chánh Thanh tra Sở Y tế Hà Nội – ông Nguyễn Dương Trung. 

Cụ thể, ngày 03/01/2019, Thanh tra Sở Y tế ra quyết định xử phạt vi phạm hành chính đối với Công ty TNHH dịch vụ và đào tạo Dontra 15 triệu đồng do kinh doanh mỹ phẩm không rõ nguồn gốc xuất xứ. Công ty TNHH dịch vụ và đào tạo Dontra bị buộc tiêu hủy số mỹ phẩm không rõ nguồn gốc xuất xứ nêu trên dưới sự chứng kiến của Thanh tra Sở Y tế và PC 05 (Cảnh sát môi trường) – Công an Thành phố Hà Nội.
Hoc vien tham my Dontra bi phat tieu huy my pham khong nguon goc
Học viện Thẩm mỹ Dontra bị Thanh tra y tế Hà Nội xử phạt