Ngã ngửa trước câu trả lời của chị chồng khi nhắc trả nợ

Khi nhắc tới khoản nợ, chị chồng lại tìm lý do để bắt tôi phải xóa nợ, khác hẳn với giao hẹn ban đầu.

Tôi có công việc như mơ thu nhập cao, một gia đình hạnh phúc, đầy đủ về vật chất… Đó là những thứ mà tôi tự hào cho riêng bản thân mình sau 4 năm kết hôn. Hôn nhân của tôi thuận lợi, trọn vẹn về mọi nghĩa, tôi luôn mong về cuộc sống ổn định, lâu bền.
Chồng tôi thuộc mẫu người vì gia đình, anh ấy làm gì cũng đặt vợ con lên trên cao nhất. Chồng giúp tôi rất nhiều trong việc nhà, chăm sóc con. Nhờ có sự hỗ trợ của chồng, tôi có thời gian để tâm huyết, cống hiến cho công việc mà mang lại thu nhập tốt. Kinh tế gia đình hầu như tôi cáng đáng phần lớn, nhưng dù kiếm nhiều tiền thì tôi vẫn để chồng làm chủ gia đình, luôn biết mình làm tròn bổn phận của ngươi vợ, người mẹ.
Đối với nhà chồng, tôi toàn tâm toàn ý tới từng thành viên bên nhà chồng. Bố mẹ chồng tôi rất hài lòng về con dâu, tôi rất vui mừng vì được nhà chồng yêu mến. Là người có điều kiện, tôi hay mua quà đắt tiền, biếu tiền tiêu vặt bố mẹ chồng. Thậm chí, cách đây mấy năm chị chồng cần tiền làm ăn, tôi cũng không đắn đo cho vay hàng trăm triệu.
Từ lúc cho chị chồng vay, tôi được chị ấy quý mến ra hẳn, còn có gì ngon cũng mang cho em dâu. Được chị chồng yêu quý, tôi cũng hãnh diện lắm, tôi và chị thân thiết nhau hơn từ đó. Chị cũng hỗ trợ tôi nhiều trong công việc gia đình bên nhà chồng. Thấy gia đình chị chồng làm ăn tốt, phát triển kinh doanh buôn bán nên tôi cũng lấy làm mừng.
Nga ngua truoc cau tra loi cua chi chong khi nhac tra no
Đợt này tôi có việc nên đang cần tiền, cũng đắn đo lắm trong lấy lại số tiền chị chồng đã vay. Nhưng thấy chị chồng đang làm ăn tốt, có lẽ đủ tiền để trả lại cho tôi. Đến nhà chị để nhắc khéo về món nợ cũ, chứ chưa dám nói đến là đòi. Nhưng thật ngạc nhiên, chị chồng đang từ vui vẻ chuyển sang cáu giận.
Chị chồng bực tức: "Sao em lại dám đòi chị chứ, thật là không biết điều. Đúng là chị vay tiền của em, nhưng nó cũng là của em trai chị. Em về làm dâu nhà chị, chẳng khác nào trúng số. Em thử nghĩ xem, nếu chị không ủng hộ, em có lấy được em chị không? Hay là đang làm vợ thằng vất vưởng nào rồi. Có mấy trăm triệu, coi như thưởng cho chị đi".
Tôi nghe xong, choáng váng vì sốc, tôi không ngờ chị chồng lại trở mặt như vậy. Thà rằng chị nói rằng chưa có, để sau rồi tính, mà tôi cũng đã dám đòi đâu. Rời khỏi nhà chị chồng mà tôi thất vọng, vẫn chưa thể tin nổi vào những điều mà mình mới được nghe. Đã vậy, còn bị chồng mắng là tiền nong làm chị bực bội. Chồng tôi còn nói tôi sống phải biết điều, đừng có hỗn hào với người nhà chồng.
Ấm ức mà chưa biết bày tỏ cùng ai, số tiền cho chị chồng vay là tiền tôi vất vả tiết kiệm, cũng có một phần là bố mẹ đẻ tôi cho. Tôi đưa cho chị chồng vay không ai biết, cũng không có giấy vay tiền. Nên bây giờ chị chồng trở mặt, còn chồng vì chưa biết chuyện nên đã nặng lời với vợ.
Dù cần tiền lo cho công việc, nhưng lại muốn quên đi số tiền đã cho chị chồng vay. Nhưng nào có được yên, chị chồng từ hôm đó đến nay luôn có thái độ ghét, đi nói xấu và lảng tránh tôi. Để tránh mệt mỏi và yên ổn, tôi có nên tới xin lỗi chị chồng và quên đi số tiền đã cho chị chồng vay?

Sang vay tiền, bác hàng xóm nói một câu mà tôi tức tái mặt

2 năm nay, tôi luôn giúp đỡ bác hàng xóm trong khả năng của mình. Vậy mà bác ấy lại nhận xét về tôi cay đắng đến thế.

2 năm trước, có một bác hàng xóm lớn tuổi chuyển đến sống cạnh nhà chúng tôi. Bác ấy sống một mình, thỉnh thoảng tôi mới thấy có con cháu về chơi được một lúc rồi lại đi. Dù gì cũng hàng xóm với nhau nên tôi hay lân la làm quen, hỏi chuyện. Bác ấy kiệm lời, thích nói thì nói, không thì gật đầu hoặc lắc đầu rồi vào nhà đóng cổng.

Nhưng cũng có khi, bác ấy tự sang nhờ vả chúng tôi. Ví dụ như đường ống nước bị hỏng, lúc 8 giờ tối, bác ấy sang nhờ chồng tôi sửa giúp. Rồi điện đóm hỏng, cần thay bóng điện, cần khiêng vác đồ nặng, bác ấy lại sang gọi chúng tôi. Rồi chồng tôi còn hay đem túi rác nhà bác ấy đi vứt giúp. Có thể nói, ở xóm, vợ chồng tôi là người hay nói chuyện, gần gũi nhất với bác ấy.

Sang vay tien, bac hang xom noi mot cau ma toi tuc tai mat
Bác hàng xóm cho tôi vay tiền nhưng lại nói móc mỉa khó nghe. (Ảnh minh họa)

Tuy sống một mình nhưng bác hàng xóm có cuộc sống rất khá giả, thoải mái. Có lẽ vì con cái chu cấp tiền bạc, mua sắm nội thất đầy đủ. Nhưng qua tiếp xúc, tôi thấy tính bác rất khó chịu, thường nói mấy câu khó nghe. Thậm chí khi nhờ vả, bác ấy vẫn hay tỏ thái độ giống như bà chủ. Tôi nghĩ bác ấy không sống với các con cũng vì bản tính xét nét, khó khăn đó.

Hôm qua, con tôi sốt cao nhưng tiền trong nhà lại cạn veo. Chúng tôi mới mua mảnh đất, bao nhiêu tiền tiết kiệm đổ dồn hết vào mảnh đất kia, còn nợ thêm một khoản. Vậy nên việc chi tiêu cũng được thắt chặt tối đa. Con sốt, chồng lại đi công tác, cực chẳng đã tôi mới phải chạy sang nhà bác hàng xóm hỏi vay.

Nào ngờ, bác ấy cho tôi vay đúng 1 triệu, lúc đưa tiền lại còn nói: "Bình thường anh chị hay sang làm thân với tôi cũng vì những lúc này đây chứ gì? Cũng vì tiền bạc cả". Ôi chao, nghe xong câu nói đó, máu nóng trong người tôi cứ như sôi lên. Tôi trả lại 2 tờ 500 nghìn trên bàn và tuyên bố không bao giờ bước chân sang nhà bác ấy nữa.

Cuối cùng, một người hàng xóm khác cho tôi vay 5 triệu để đưa con nhập viện. Sau chuyện lần này, tôi mới nhận ra một điều: không phải ai cũng dễ kết thân, không phải ai cũng sống tử tế như cách mình sống với họ. Vợ chồng tôi đã giúp đỡ bác hàng xóm hết mình, nhiệt tình. Vậy mà trong mắt bác ấy, chúng tôi lại là những kẻ tiếp cận bác chỉ vì tiền. Đúng là đời.

Chồng mất, chị chồng chèn ép khi phân chia tài sản

Góp vốn mua đất cùng chị chồng 10 năm, chẳng may chồng mất, tôi sốc nặng với đề xuất phân chia. Cứ nghĩ đến việc bị chị chồng chèn ép, tôi lại ấm ức khôn nguôi.

Tôi lấy chồng ngoại thành Hà Nội. Sau khi cưới, hai vợ chồng thuê nhà sống trên thành phố để tiện đi làm. Vì đặt mục tiêu sớm mua được nhà nên chúng tôi cũng cố gắng tiết kiệm hết sức có thể. Ăn uống, chi tiêu chỉ trong giới hạn cho phép.

Sang hàng xóm vay tiền, bác ấy nói một câu mà tôi tức tái mặt

2 năm nay, tôi luôn giúp đỡ bác hàng xóm trong khả năng của mình. Vậy mà bác ấy lại nhận xét về tôi cay đắng đến thế.

2 năm trước, có một bác hàng xóm lớn tuổi chuyển đến sống cạnh nhà chúng tôi. Bác ấy sống một mình, thỉnh thoảng tôi mới thấy có con cháu về chơi được một lúc rồi lại đi. Dù gì cũng hàng xóm với nhau nên tôi hay lân la làm quen, hỏi chuyện. Bác ấy kiệm lời, thích nói thì nói, không thì gật đầu hoặc lắc đầu rồi vào nhà đóng cổng.