Nàng dâu vụng

Nỗi lo lắng nhất của Diệp khi chồng đi công tác dài ngày, lại là chuyện…bếp núc.

Nói ra thì xấu hổ, quả là từ khi về nhà chồng, mọi chuyện bếp núc đều do Phú – chồng Diệp nhúng tay vào.
Nói mọi chuyện, hơi quá. Về khoản nấu cơm (nồi cơm điện) luộc rau, nấu canh…đại loại món ăn đơn giản, thì Diệp làm được. Thực ra, ngay cả việc đơn giản ấy, vào tay Phú vẫn ngon lành hơn. Cơm dẻo, không bao giờ nát quá hoặc khô quá. Nước rau luộc trong vắt, mà rau thì xanh đều, chín tới.
Đại loại Diệp làm không ngon bằng, nhưng chấp nhận được. Còn các món phải “đầu tư chiều sâu” thì Diệp vụng về hết cỡ. Ví dụ như món cá kho, thịt gà luộc, thịt kho tầu, cá mè nấu dấm… Những món này, Phú thường phải kè kè bên cạnh để chỉ đạo. Chỉ đạo rồi, còn kiểm tra tận mắt, tận tay mới yên tâm. Cứ hễ Phú lơ đãng một chút, là có chuyện ngay.
Nói về tài nấu nướng, chế biến món ăn, Phú thường tự mỉa mai: “Làm cái thằng đàn ông mà giỏi bếp núc, khéo nội trợ, là loại đàn ông vứt đi, chả làm nên trò trống gì đâu”. Phú nói vậy nhưng Diệp biết rõ, Phú là con người tài năng. Ở cơ quan, anh là nhà thiết kế loại “siêu”. Anh còn là cây sáng kiến và đặc biệt khéo tay. Từ một kỹ sư mới ra trường, sau ba năm, Phú đã được xếp là trưởng phòng kỹ thuật có năng lực.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chuyện về Phú, có lẽ để dành vào dịp khác. Nay trở lại chuyện bếp núc của Diệp. Bố mẹ Phú đều là viên chức, nay đã về hưu cả. Ông bà tính tình phóng khoáng, rộng rãi, thậm chí còn chiều con dâu. Duy có chuyện ăn uống, ông bà yêu cầu con dâu phải nấu nướng ở nhà. Thì cũng phải lẽ thôi. Nấu ở nhà hợp khẩu vị hơn, và chắc chắn là sạch sẽ, tươi mới. Vài lần nấu các món khoái khẩu, ông bà tỏ ra ưng ý cô con dâu, cho rằng Diệp khéo tay. Có biết đâu rằng các món mà hai cụ thích, đều do tự tay hoặc có sự chỉ đạo của Phú.
Ấy là những ngày Phú ở nhà. Khi Phú đi công tác, cực chẳng đã, Diệp đành gọi điện cho Phú, để Phú “chỉ đạo từ xa”. Cách này tuy bất tiện, nhưng do được “chỉ đạo gần” nhiều lần, nên Diệp cũng đỡ lúng túng. Có điều là phải tuyệt đối không để ông bà biết chuyện.
Lần này trước khi đi công tác, Phú đã tỉ mỉ ghi lại cách chế biến một số món ăn thông dụng cho Diệp. Sở dĩ Phú phải ghi, vì nhiều lần Diệp chế biến theo hướng dẫn trong sách, đều thất bại. Diệp áp dụng máy móc, nên không thành công. Nhưng điều bất ngờ lần này, là đột nhiên ông bà yêu cầu cô con dâu làm món đậu phụ kho tương, khiến Diệp rất lung túng.
Món đậu phụ kho tương cứ nghĩ là rất dễ. Đậu phụ, tương Bần, thêm chút nước, đun sôi, khêu lửa nhỏ. Vậy mà không đơn giản như vậy. Diệp biết Phú có cách kho đặc biệt, khiến ông bà rất thích. Thành ra trước khi chế biến món đơn giản này, Diệp đành phải điện thoại cho Phú.
Buổi chiều, khi hai ông bà ngồi vào mâm cơm, thì dường như băn khoăn điều gì. Trên mâm có đĩa rau muống luộc. Bát nước rau dầm sấu. Đĩa tôm rang. Trứng tráng. Nước chấm, chanh, ớt. Duy thiếu món đậu phụ kho tương.
Đúng lúc ông bà định hỏi, thì đã thấy cô con dâu bưng lên một cái niêu đất nhỏ, phải lót bằng cái đĩa sứ phía dưới. Cô con dâu mỉm cười: “Con phải để lúc ăn mới mang lên, cho nóng”. Khi cái vung mở ra, ông bà suýt xoa vì hơi nóng bốc lên, mùi tương mùi đậu tỏa ra ngào ngạt. Đặc biệt những miếng đậu nở phồng như bánh bao, mà không hiểu sao, trong niêu vẫn có tiếng sôi lục bục.
Được món khoái khẩu, ông bà bỗng ăn nhiều hơn mức bình thường, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, khiến cô con dâu được bữa…phổng mũi.
Khi Phú đi công tác về, Diệp không quên kể lại chuyện ông bà đã được thưởng thức món đậu kho tương như thế nào. Diệp chờ đợi một lời khen của Phú. Không ngờ Phú chỉ lặng thinh, khiến Diệp như bị cụt hứng. Phải đến lúc đó, Phú mới tủm tỉm cười: “Em ngốc lắm! Mẹ bảo với anh, món này chỉ có anh mới nấu khéo thế. Vậy là cô con dâu đã có sự “chỉ đạo” của chồng”.
Diệp sững người. Thì ra ông bà biết cả. Ông bà còn biết rõ, Diệp là người vụng về trong việc bếp núc, nấu nướng. Chỉ có điều, ông bà không nói cho Diệp biết mà thôi.
Thấy vẻ mặt ủ rũ của vợ, Phú không nhịn được cười. Anh đến bên vợ, không phải an ủi, mà là tiết lộ: “Mẹ nói gì, em có biết không? Mẹ bảo việc em nấu ăn vụng, không quan trọng. Cái quan trọng nhất, là tình cảm của em đối với ông bà. Đó! Tấm lòng chân thành của em, đã khiến em vượt lên chính mình. Từ chỗ không biết nấu ăn, đến nấu ăn ngon. Ông bà mừng nhất là vì thế. Bây giờ, anh hoàn toàn yên tâm. Không cần có anh, thì bữa cơm gia đình cũng thực sự rất ngon. Thậm chí, ngon hơn cả anh tưởng…”.

Tâm sự dâu vụng gửi mẹ chồng

"Phải đâu mẹ của riêng anh
                                                                     Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi

Mẹ kế

Nhưng hình như sự “tàn nhẫn” của mẹ, bỏ mặc con đối diện với những sự thật đã mau chóng đưa con ra khỏi vỏ bọc đau thương.

Mẹ, có bao giờ mẹ nhớ hình ảnh con ngày đó không mẹ, ngày con gặp mẹ lần đầu tiên cách đây vừa đúng 30 năm. Mà không, con biết chắc là bây giờ mẹ chẳng nhớ gì đâu. Bây giờ mẹ còn không nhớ nổi mẹ là ai thì làm sao mẹ nhớ được con và cả mẹ khi đó.

Nhưng con thì con nhớ rõ lắm. Con nhớ rõ khi đó con là một con bé 7 tuổi, nhỏ xíu, ngơ ngác và đau buồn. Con đã đau buồn như vậy tới 2 năm liền, sau ngày mẹ con mất đi. Mọi người đều bảo con là con bé kỳ lạ, vì trẻ con mau quên lắm, quên rất nhanh cả nỗi đau mất mẹ. Thế mà con thì không quên, con khóc hoài và rơi vào tình trạng mà bây giờ chắc người ta gọi là trầm cảm. Một người lớn bị trầm cảm có lẽ đã khiến mọi người xung quanh phải khó sống thì một đứa bé bị trầm cảm còn khiến người ta mệt mỏi hơn. Chính vì thế, khi ba con có mẹ, điều khiến người lo lắng, sợ hãi rằng sẽ bị mẹ từ chối đó chính là sự có mặt của con. Vì vậy, ngày mẹ gặp con lần đầu tiên được ba chuẩn bị hết sức chu đáo. Ba nói chuyện với con hàng tuần trước đó, đưa con đi mua một chiếc váy mới màu trắng tinh. Ba muốn con xuất hiện trước mắt mẹ thơ ngây, trong sáng, hiền lành.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Mẹ có ấn tượng về con như ba muốn không mẹ? Con không bao giờ biết. Nhưng con không bao giờ quên ấn tượng về mẹ ngày đó, một cô gái tuyệt đẹp, sang trọng, có đôi môi đỏ chót và đôi mắt sắc lẹm. Mẹ quan sát con như quan sát một con khỉ con trong sở thú, với ánh nhìn tò mò, xa lạ. Không chịu được cái nhìn của mẹ, con bước ra bàn học vờ đọc cuốn sách mẹ tặng. Nhưng con vẫn nhìn thấy mẹ nhìn ba một cách hết sức… quyền lực và hỏi: “Con bé lúc nào cũng rầu rĩ như thế hay sao anh? Hay chỉ vì phải gặp em mà nó rầu rĩ thế”. Ba con bối rối nắm tay mẹ đầy vẻ van nài: “Anh nói em rồi, nó lúc nào cũng buồn, nhớ mẹ, hay ngủ mê, giật mình, mớ ầm ĩ. Nó nhớ mẹ. Anh mong rằng em sẽ thay thế hình ảnh mẹ nó”. Mẹ nhìn em và bảo ba: “Em không biết, em không hứa với anh được, em đồng ý làm vợ anh và anh nhớ là anh muốn lấy em làm vợ, chứ không phải kiếm mẹ cho con anh…”.

Ngay sau ngày cưới của ba với mẹ, một lần, khi không có ba ở nhà, mẹ đã gọi con đến và bảo: “Ba con nói con gọi cô bằng mẹ. Con cứ gọi như thế, nhưng cô nói thật với con, cô chưa làm mẹ bao giờ và cũng chẳng biết làm mẹ là như thế nào. Nhưng cô hứa cô sẽ làm bạn của con nếu con cũng làm bạn của cô một cách… trung thực. Con nhớ mẹ con, con cứ nhớ. Nhưng con đừng làm cuộc sống của cô mệt mỏi và u ám. Hãy cười nói tung tăng như mọi đứa trẻ con khác. Cô không muốn nhìn thấy một bóng ma trong nhà. Con có hiểu cô nói gì hay không, mặc kệ. Nhưng cô và con sẽ sòng phẳng với nhau. Cô không ỷ thế người lớn ăn hiếp con thì con cũng đừng mang cái bóng ma ấy ra dọa dẫm hạnh phúc của cô. Như thế thì cô và con mới có thể cùng sống với ba con yên bình. Còn không… cô sẽ đưa con về bên ngoại con. Con biết là ba con sẽ luôn luôn nghe lời cô”. Con không biết tại sao, tất cả những lời đó in sâu vào trí nhớ của con đến mức lạ kỳ. Có lẽ bởi vì nó thoát ra từ một đôi môi đỏ chót đầy quyền lực.

Ba dọn bàn thờ, hình ảnh của mẹ con đưa về bên ngoại. Tất cả là ý của mẹ. Và cũng là ý của mẹ khi mẹ nói ba: “Tấm hình chị ấy trong phòng con bé anh đừng cất đi. Đó là mẹ của nó”. Khi ba nói với mẹ: “Từ bây giờ, em mới là mẹ của nó”. Mẹ nhắc lại: “Nó thua em gái em chỉ 7 tuổi. Nên em sẽ là chị hay là bạn của nó. Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta sống được với nhau, chứ không phải là cái danh xưng thế nào”. Mẹ đã làm tất cả mọi người sốc với những phát ngôn, tuyên bố như thế của mẹ. Mọi người lo lắng cho con, tuyên đoán này kia về cuộc sống của con. Thế nhưng với con, điều đó lại khiến con hết sức nhẹ nhõm. Con không phải gồng mình lên coi mẹ là mẹ, con không phải gượng ép để ngoan ngoãn, lễ phép với mẹ. Mẹ để con tự do trong góc nhà riêng, trong nỗi buồn riêng, trong cuộc sống riêng của con.

Mẹ là người bản lĩnh, cứng rắn, rạch ròi đến… phát sợ. Mẹ không hề ve vuốt, chiều chuộng con ban đầu, như những người mẹ kế thường làm khi mới bước vào quan hệ mẹ ghẻ con chồng. Mẹ cũng không hà khắc, nghiệt ngã, rình rập con như nhiều mẹ kế trong giai đoạn sau mà con biết từ bạn bè. Mẹ không hề an ủi, không hề động viên, không hề nhỏ nhẹ với con. Mẹ không làm con có cảm giác mình là người đáng tội nghiệp. Mẹ bắt con lớn lên, thậm chí bắt con phải tự bảo vệ mình trước mẹ. Đã có những lúc con cảm thấy ghét mẹ, cực kỳ ghét mẹ. Vì con cần một người mẹ. Nhưng hình như sự “tàn nhẫn” của mẹ, bỏ mặc con đối diện với những sự thật đã mau chóng đưa con ra khỏi vỏ bọc đau thương. Con đã trưởng thành lên nhanh hơn bởi có mẹ thúc đẩy một cách vô tình.

Ở vào tuổi còn khá trẻ, mẹ bị tai nạn và tỉnh lại trong trạng thái sống vô thức. Mẹ lúc nào cũng mơ mơ, tỉnh tỉnh, không nhớ ai, không nhận ra ai, không nhớ cả chính mình. Vậy mà mẹ trong sự vô ý thức của mình nhất định chỉ chịu sự chăm sóc của con, chứ không phải của 2 em con, con của mẹ, cũng không phải của những người thân của mẹ. Nhìn con vất vả, ngược xuôi, vừa chăm sóc gia đình, vừa chăm sóc mẹ, nhiều người chép miệng thương con, nhiều người chép miệng… lo cho mẹ. Một nỗi lo… ngược lại, như ngày người ta lo cho con. Còn con, những khi thay đồ, tắm rửa cho mẹ, con lại thầm nghĩ: phải chăng giữa con và mẹ có một mối nhân duyên kỳ lạ, để chúng ta mắc nợ và trả nợ nhau tới… suốt đời. Và con cám ơn số phận vì điều đó, cám ơn số phận cho con cơ hội để làm những gì mẹ đã làm cho con, cho mẹ những gì mẹ cho con.

Đường về có lá me bay

Rồi ngày em bước chân ra đi, cũng dưới bóng hàng me lá bay xơ xác. Đó là một chiều ta chẳng thể nào quên.

Hạ vào. Những hàng me đổ lá cho quả ngọt dần. Phố vắng hơn từng trưa hè nắng gắt, con đường về lại xào xạc những lá me bay. Mùa hè yêu thương trong ta lại sống dậy những kỉ niệm êm đềm của tình đầu ngọt chua vụng dại dưới tán hàng me rợp mát phố hè. Để chiều nay bước chân về gác nhỏ, qua con đường mềm gót chân những chiếc lá mong manh, chợt thấy thương về một thời khờ khạo…

Ta gặp em vào một chiều thôi nắng đậm, dưới hàng me gió hát thì thào. Em đi bộ ngược chiều, bước chân hối hả với những thứ đồ lỉnh kỉnh trên tay. Con ta lững thững dạo trên con đường quen thuộc để tìm lại sự thư thả sau một ngày với bao nhiêu công việc bộn bề. Em lướt qua nhanh và đánh rơi một tập sách nhỏ mà mình không để ý. Ta nhặt được bèn vội gọi cho em. Em nhận lại, khẽ cúi đầu cảm ơn và trước khi hối hả đi tiếp, không quên tặng tôi một nụ cười rất tươi trìu mến. Rồi em khuất xa dần phía cuối hàng me, tôi lại lang thang những bước chân nhẹ nhàng qua từng viên gạch nhỏ, lòng thoáng bâng khuâng về một nụ cười mới gặp mà sao như thân thiết mất rồi… Ấy là lần đầu tiên nghe lại lòng mình xao động, như chiếc lá me nào nho nhỏ trong gió bỗng chao nghiêng.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ngày ta nói tiếng yêu em, cũng là một chiều nhẹ gió dưới bóng hàng me thân quen này. Từ sau lần nhặt giúp em tập sách, duyên số đưa đẩy thế nào, ta lại gặp em nhiều hơn, ở công viên, trong siêu thị, nơi nhà sách và thỉnh thoảng trên những con đường có lá me bay. Rồi nhận ra ở ta có chung nhiều điểm giống nhau, cũng thích lang thang dưới những con đường có bóng cây rợp mát, cũng sở thích hay đọc và cuối tuần nào cũng giành thời gian ra nhà sách, mua một cuốn mình thích, cũng hay ngồi trên ghế đá bên những gốc me già.

Rồi một ngày trái tim cùng chung một nhịp, ta cùng em đi dưới bóng hàng me. Lời yêu đầu ngượng ngùng không nói, cái nắm tay vụng về và hai chiếc bóng nhỏ liêu xiêu gần nhau xích lại. Chỉ có gió trên những tàng me khẽ vi vu hát tình ca tinh nghịch. Và em bẽn lẽn cười như hiểu được lòng ta. Chợt thấy thương cánh me nào bé nhỏ, trong gió chiều chao nhẹ nghiêng nghiêng để rồi đậu lại trên tóc non em của ta thương ngày ấy…

Rồi ngày em bước chân ra đi, cũng dưới bóng hàng me lá bay xơ xác. Đó là một chiều ta chẳng thể nào quên. Nắng tắt vội, gió trên cành không đùa nghịch như gió của buổi ban đầu và hàng me không còn những chiếc lá chao nghiêng rơi êm trên trên từng viên gạch cũ. Đó là chiều em nói tiếng chia tay. Khẽ cúi chào nhau, rồi em quay mặt vội đi, chừng như cố giấu đôi mắt trong ngần đang long lanh giọt lệ khóc cho tình đầu nay đã vỡ tan. Cuộc sống trao cho ta những nỗi buồn quá lớn, không giữ được bàn tay, ta nhường nhau con đường rộng hơn để đi tiếp. Đó là một chiều ta đứng như chết lặng dưới bóng hàng xe. Em xa dần rồi mất hút, con đường về bỗng hóa thênh thang. Gió vẫn thổi trên từng tán me xào xạc, phố hè im lìm và hàng me lại đổ lá bơ vơ…

Chiều nay về ngang qua con phố nhỏ. Nhiều thứ bây giờ đã hóa rong rêu. Kí ức đã ngủ vùi trong miền yêu thương ngày cũ, vết thương xưa nay cũng đã lành rồi. Chỉ có hàng me vẫn không hề đổi khác, vẫn con đường có lá me bay. Chợt thấy thương cho tình đầu vụng dại, thương một thời đi về chung bước dưới bóng hàng me…