Muốn có nhà thành phố, tôi lấy người mình không yêu và giá đắt

Không muốn phải sống cảnh ở trọ cả đời nên tôi quyết chí cưới trai phố để đổi đời. Cứ tưởng tôi đã gặp đúng đối tượng, nào ngờ tôi bị chồng lừa.

Suốt 6 năm nay, tôi làm nhân viên văn phòng, thu nhập chỉ đủ ăn tiêu, mỗi tháng dư được vài triệu. Với số tiền đó, cả đời này cũng không thể mua được 1m2 đất ở thành phố.

Có vài người bạn trai tỏ tình với tôi nhưng thu nhập và thân thế của họ chẳng khác gì tôi. Lấy nhau kinh tế không có thì cũng chẳng thoát khỏi cảnh thuê phòng trọ.

Muon co nha thanh pho, toi lay nguoi minh khong yeu va gia dat

Cho đến khi gặp Tuấn, có nhà thành phố thì tôi đồng ý quen anh ấy. Dù trong lòng không có chút tình yêu nào với anh nhưng tôi vẫn chấp nhận cưới sau 2 tháng quen nhau. Tôi tự an ủi bản thân cưới xong về sống với nhau tình yêu sẽ nảy nở.

Tôi chưa hưởng hết hạnh phúc được sống trong ngôi nhà chồng ở giữa thành phố sầm uất thì đã xảy ra chuyện lớn. 3 tuần trước, ăn xong bữa sáng, bố chồng gọi chúng tôi ra phòng khách nói chuyện. Bố bảo chuyện làm ăn của ông bị đổ vỡ, cần bán nhà gấp trong tháng để trả nợ. Nếu trì hoãn lâu quá, lãi mẹ đẻ lãi con sợ không có tiền trả.

Ông nói sau khi bán nhà sẽ trả nợ hết nên không có đồng nào cho chúng tôi ra ở riêng, mong chúng tôi thông cảm. Tôi chưa hết bàng hoàng thì chồng nói bố mẹ cứ dùng tiền bán nhà trả nợ, chúng tôi sẽ ra ngoài thuê phòng trọ. Vợ chồng tôi đều có công việc ổn định, với thu nhập đó không lo đói nên bố mẹ không phải lo lắng gì hết.

Tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ không phải quay lại cảnh thuê phòng trọ, nào ngờ cả tuần nay vợ chồng tôi phải sống trong căn phòng trọ chật hẹp 20m2. Tối qua, chồng còn thú nhận với tôi 1 tin đau lòng. Anh nói chuyện kinh doanh thua lỗ của bố mẹ diễn ra từ lâu rồi nhưng chưa dám nói ra vì còn sĩ diện với họ hàng làng xóm. Thế nên đợi anh cưới xong vợ mới công bố vỡ nợ.

Hôm đám cưới, anh em bạn bè của tôi ai cũng khen tôi chậm mà chắc. Bây giờ thì nhà không được ở, nhà chồng lại mang tiếng vỡ nợ, tôi thì không có chút tình cảm nào với chồng. Mọi rắc rối bủa vây, tôi không biết giải quyết vấn đề thế nào nữa?

Gửi con không đưa tiền, thành ra mẹ chồng phải vay mà quên trả

Tôi đem chuyện này tâm sự với chồng mà anh thở dài, bắt tôi phải sang xin lỗi mẹ, cho rằng mẹ nói đúng. Trong khi đó tôi thấy mình chẳng có lỗi gì cả.

Vì ngại ở chung, va chạm với bố mẹ chồng nên ngay từ khi cưới hai vợ chồng tôi đã xin ra ngoài ở riêng. Chúng tôi thuê trọ ở chứ chưa có điều kiện mua nhà. Căn nhà trọ của hai vợ chồng cách nhà bố mẹ hơn 2km, khá gần để có việc còn chạy qua chạy lại. Với lại vợ chồng tôi là con út, đã có vợ chồng anh cả ở sát vách với bố mẹ rồi nên việc chúng tôi dọn ra ngoài không có vấn đề gì. 

Cưới xong tôi đẻ luôn nên hơi vất vả, con được 6 tháng tôi đưa cháu vào gửi ông bà nội trông hộ. Mẹ chồng tôi chỉ ở nhà bán dưa cà nên không vất vả gì, việc trông cháu bà kiêm được. Có mẹ giúp đỡ, vợ chồng tôi yên tâm đi làm. Tối về đón con mẹ đã tắm, cho cháu ăn xong xuôi hết rồi. 

Trốn đến nhà em vì bị chồng đánh, người phụ nữ gặp kết thảm

Khi mẹ cô Lưu phơi xong quần áo và quay trở lại phòng khách, bà nghe thấy tiếng kêu cứu, chạy vội vào xem thì thấy con gái và con dâu của mình nằm trong vũng máu.

Tại Đông Quan, Quảng Đông, Trung Quốc, một vụ án mạng đau lòng xảy ra. Người phụ nữ 41 tuổi họ Lưu bị bạo hành trong một thời gian dài, do đó cô đề nghị ly dị và rời khỏi nhà chồng ở Hồ Nam, về nhà em trai ở Đông Quan nương náu. Nào ngờ, quyết định này lại khiến cô Lưu và cả gia đình em trai gặp họa.

Sau bữa cơm, mẹ chồng thở dài mà tôi chỉ biết coi như không thấy

Tôi biết chúng tôi về quê lần này những 10 ngày, tức là qua cả Tết, bố mẹ chồng ăn Tết chỉ 2 ông bà chắc hẳn sẽ buồn, song tôi không biết phải làm sao trong tình cảnh này.

Vì ở xa nên mấy năm liền, vợ chồng tôi không đón Tết ở nhà ngoại. Biết bố mẹ buồn, tôi cũng buồn nhưng chẳng còn cách nào khác. Năm đầu tiên mang bầu bé Bơ, tôi gọi điện, báo tin với mẹ rằng năm nay không về được rồi lại ôm gối khóc một mình trong phòng. Dù mẹ nhắc nhở, dặn dò đủ điều; bố mẹ chồng cũng dễ tính, thương con dâu nhưng nỗi buồn ăn Tết xa quê vẫn không thuyên giảm.

Sau đó thì dịch bệnh, con nhỏ, lần lữa cũng 5 năm rồi, tôi chưa về quê ăn Tết cùng bố mẹ mình lần nào. Năm nay tình hình ổn định hơn, tôi quyết chí sẽ về quê ăn Tết chứ không ở lại nhà chồng nữa. Thật không ngờ khi tôi nói ra điều này, không chỉ chồng tôi mà bố mẹ chồng cũng tán thành.