Gửi con không đưa tiền, thành ra mẹ chồng phải vay mà quên trả

Tôi đem chuyện này tâm sự với chồng mà anh thở dài, bắt tôi phải sang xin lỗi mẹ, cho rằng mẹ nói đúng. Trong khi đó tôi thấy mình chẳng có lỗi gì cả.

Vì ngại ở chung, va chạm với bố mẹ chồng nên ngay từ khi cưới hai vợ chồng tôi đã xin ra ngoài ở riêng. Chúng tôi thuê trọ ở chứ chưa có điều kiện mua nhà. Căn nhà trọ của hai vợ chồng cách nhà bố mẹ hơn 2km, khá gần để có việc còn chạy qua chạy lại. Với lại vợ chồng tôi là con út, đã có vợ chồng anh cả ở sát vách với bố mẹ rồi nên việc chúng tôi dọn ra ngoài không có vấn đề gì. 

Cưới xong tôi đẻ luôn nên hơi vất vả, con được 6 tháng tôi đưa cháu vào gửi ông bà nội trông hộ. Mẹ chồng tôi chỉ ở nhà bán dưa cà nên không vất vả gì, việc trông cháu bà kiêm được. Có mẹ giúp đỡ, vợ chồng tôi yên tâm đi làm. Tối về đón con mẹ đã tắm, cho cháu ăn xong xuôi hết rồi. 

Về mẹ chồng tôi thì không có gì để chê cả. Mẹ không ghê gớm, khó khăn gì với con dâu. Duy chỉ có điều khiến tôi không vui là bà hay vay tiền của tôi, nhưng toàn quên trả. Lúc thì bà vay 100 nghìn, lúc thì 300 - 400 hoặc nhiều nhất là 1 triệu. 

Gui con khong dua tien, thanh ra me chong phai vay ma quen tra

Vợ chồng tôi chỉ là nhân viên văn phòng, lương không nhiều, phải ăn tiêu dè dặt còn nuôi con, mua đất làm nhà. Vậy mà tháng nào mẹ cũng vay. Mẹ hỏi vay, tôi không thể từ chối nhưng chẳng mấy khi bà trả.

Tiếc tiền, tôi làm liều nhắc khéo mẹ về số nợ còn thiếu vậy mà mẹ bực dọc, khó chịu bảo tôi: "Cô cứ ghi vào đấy, tôi trả dần. Tôi trông con cô hơn 3 năm nay rồi, tôi đã đòi 1 đồng tiền công nào chưa? Hay chị đã biếu tôi đồng nào?". Tôi cứng họng trước lời mẹ nói.

Thay vì tháng nào cũng biếu mẹ tiền thì vợ chồng tôi chỉ biếu vào dịp Tết. Mỗi năm biếu mẹ 5 triệu. Tôi biết số tiền đó không nhiều nhưng vợ chồng tôi không có. Vả lại ông bà cũng có lương hưu, bà thì bán hàng thêm, ông thì đi làm bảo vệ, vậy mà mẹ vẫn khó chịu chuyện tôi không gửi tiền trông cháu hàng tháng. Tôi không thích mẹ nói vậy, tiền vay là vay, còn biếu là biếu.

Không muốn mẹ con căng thẳng, tôi im lặng rồi đón con về nhà. Từ giờ tôi sẽ không nhắc đến số nợ nhỏ lẻ đó nữa. Sau mẹ có hỏi vay tôi thẳng thắn nói không có. Tôi đem chuyện này tâm sự với chồng mà anh thở dài, bắt tôi phải sang xin lỗi mẹ, cho rằng mẹ nói đúng. Tôi thấy mình chẳng có lỗi gì cả. Vậy mà chồng tức giận, bênh mẹ. Tôi phải làm gì đây khi chồng không hiểu, còn mẹ chồng thì giận dỗi con dâu?

(Xin giấu tên)

Bất bình vì chị dâu phân biệt đối xử nhà ngoại và nhà chồng

Tôi không thích cái kiểu chị coi trọng nhà ngoại, thờ ơ với nhà nội như thế. Tôi trách chị 1 thì trách anh mình 10. Tại sao lại nhu nhược, để vợ tự quyết mọi chuyện như thế?

Là em út trong nhà nhưng tôi không được anh trai và bố mẹ chiều. Họ muốn tôi tự lập, không dựa dẫm vào ai. Thế nhưng tôi khác với mọi người, luôn sống theo phương châm: "Làm là phải hưởng thụ", nên cứ làm được đồng nào lại tiêu sạch đồng ấy. Con gái thì mua sắm đủ thứ mà mức lương văn phòng chẳng đáng là bao.

Không ít lần tôi hết tiền, hỏi vay anh trai thì anh lại than thở vợ giữ hết lương, nài nỉ mãi cho em được 500 nghìn. Tôi không hiểu tại sao anh lại nộp sạch tiền cho vợ như thế. Chị Huyền - chị dâu tôi là tuýp phụ nữ hiện đại nhưng chi li. Mọi quyết định thu chi như thế nào là ở chị hết, anh tôi chỉ việc nghe theo sự sắp xếp của vợ thôi. Trong nhà, gần như anh tôi chẳng có quyền hành gì hết.

Giỗ mẹ, em chồng phong bì 200k thắp hương bị chị dâu mắng

Người ta cứ bảo em chồng thì ghê gớm này kia. Riêng nhà tôi thì chị dâu chẳng khác gì sư tử.

Tôi từng nghe nhiều câu chuyện về mẹ chồng nàng dâu, cả chị dâu em chồng. Hồi ấy, tôi cứ nghĩ gia đình mình đoàn kết, đùm bọc nhau như vậy thì chẳng có vấn đề gì cả. Cho đến khi anh trai lấy vợ, tôi mới thấy từ ngày có chị ấy, gia đình tôi bất hòa đi nhiều.

Hồi anh trai kết hôn, tôi mới ra trường nên lúc đó chẳng đi được chỉ vàng nào. Đến hôm cưới, mẹ tôi mới lấy vàng của mình ra rồi đưa cho tôi lên trao, xem như em gái cũng có chút quà tặng anh chị nhân ngày trọng đại.

Biết thế không nói với vợ là tôi có 300 triệu gửi ông bà nội

Chúng tôi cãi nhau nảy lửa, vợ tức giận 9h tối ôm đứa bé bỏ lên thành phố. Biết vậy, trước tôi không nói với vợ có 300 triệu kia thì giờ mọi chuyện đã khác.

33 tuổi tôi mới lấy vợ. Vợ kém tôi 5 tuổi, cô ấy là người giỏi làm kinh tế, chăm con cũng khéo. Cưới được người vợ như vậy tôi thấy mừng. Nhờ cô ấy mà tôi có 2 đứa con ngoan, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, tôi tiết kiệm được kha khá từ khi có vợ. Vợ chồng tôi cưới muộn nên xác định đẻ luôn 2 đứa. Vì đẻ dày nên khi sinh bé thứ 2 vợ chồng tôi phải gửi đứa lớn về quê với ông bà nội.

Xa con, nhưng cuối tuần nào chúng tôi cũng về thăm cháu. Con bé xa bố mẹ từ nhỏ nên rất hiểu chuyện, nhìn con, vợ chồng tôi thấy tội nhưng chẳng biết làm thế nào. Bà nội còn bận ruộng vườn không lên ở với vợ chồng tôi được. Chúng tôi chỉ có thể gửi con về quê. Bố mẹ tôi có cháu về ở cùng cũng vui lắm, ông bà bảo sẽ trông cháu đến khi nào cháu đi học lớp 1 thì cho về. Vợ chồng tôi cũng tính thế.