Một mình trong bóng tối

Đã bốn tuần trôi qua, kể từ ngày anh ra khỏi nhà. Tối đến, anh không về, em nói với các con là ba đi công tác.

Mình đã thỏa thuận như vậy, là ba đi công tác dài ngày, cho đến khi nào anh và em dứt khoát với chọn lựa của mình.
Người ta nói để không hối hận vì quyết định vội vàng thì nên tạm xa nhau, để xem mình có nhớ nhau không.
Em thấy mình có nhớ. Nhất là khi về khuya.
Tiếng tắc kè kêu khiến em giật mình, tiếng bánh xe lăn của xe hủ tíu chợ đêm khiến em giật mình, tiếng gõ cửa nhà hàng xóm có ông chồng làm ca đêm khiến em giật mình...
Những âm thanh đó không phải là xa lạ, chỉ có điều, không có anh, âm thanh nào vang lên giữa thinh lặng nghe đều cũng bất an.
Buổi tối, em nhớ mình đã gài chốt cửa rồi mà trước khi tắt đèn đi ngủ vẫn cứ kiểm tra lại, sợ lỡ mình quên. Rồi em soi đèn pin dưới gầm giường, tưởng tượng có kẻ gian núp trong đó. Em tự hỏi, nếu soi đèn mà thấy có kẻ đang núp dưới đó thì mình làm sao đây?
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Em nhớ anh khi nhấn công tắc mà đèn không chịu sáng. Thời nay, khó gì, bạn bè em thường nói vậy, nhấc điện thoại lên kêu thợ tới là xong. Nhưng mà người ta chỉ bật bóng đèn khi trời tối, mà gọi điện lúc đó thì ông thợ nào cũng hẹn ngày mai, và chẳng ông thợ nào muốn sửa chữa cái điều quá lặt vặt đó, không đáng để họ chạy một vòng xe. Em nhớ lại xem anh làm gì mỗi khi bóng đèn trở chứng, à, xoay xoay con chuột. Em chồng cái ghế lên bàn và bắt chước anh xoay xoay con chuột một hồi thì bóng đèn cũng sáng lên.
Không có anh, em nhận ra buổi tối có nhiều đáng sợ hơn ban ngày. Nhớ hồi còn có anh, em thường gắt lên mỗi khi các con tỏ ra sợ hãi, thấy con gián thì giật mình mà “eo ui”, và khi trời đổ mưa sấm chớp đùng đùng thì bịt chặt hai tai không dám nghe.
Không có anh, em nhận ra từ ý muốn mình là người can đảm đến sự can đảm có thật là một khoảng cách rất dài. Mỗi khi màn đêm buông xuống, em nhiều lần tự nói với mình “không sao đâu” nhưng rồi tiếng động nào cũng khiến em giật mình và rồi thì sự thanh vắng khiến em lo ngại, cơn gió thoảng qua khe cửa khiến tấm rèm xao động thành những hình thù kỳ lạ khiến em nhắm nghiền mắt. Bao nhiêu hình dung và tưởng tượng thay nhau hiện ra trong tâm trí cho tới khi em ngủ thiếp đi trong cơn mơ mong trời mau sáng.
Trước đây, nếu ai nói em sợ ma thì chắc em sẽ bật cười to.
Các con hỏi: “Sao lần này ba đi công tác lâu vậy mẹ?”. Em giật mình. Chẳng lẽ chỉ vì em sợ bóng tối?

Trả thù chồng “vụng trộm” thế nào là vừa phải?

Có trong tay mọi bằng chứng, giờ đây chị muốn trả thù. Chị hỏi tôi, liệu chị có thể kiện họ tội ngoại tình, cho họ mất trắng tay?

Chị là một giáo viên cấp 1 tại TP.HCM. Chị gọi đến đường dây tư vấn của chúng tôi trong một trạng thái căng thẳng, hay nói đúng hơn là gay gắt, để kể về mối oán hận của mình, và mong tìm được cách để hả giận.

Đối tượng bị chị giận giữ đến vậy chính là người chồng đầu ấp tay gối của chị và nhân tình của anh ta. Chị kể, ngày xưa, chị đến với anh ta khi anh ta còn hai bàn tay trắng. Lúc đó chị con nhà khá giả, lại xinh đẹp, nhiều người theo đuổi nhưng không hiểu sao gặp anh ta là yêu sống yêu chết, bất chấp mọi ngăn cản của gia đình đến với anh ta. Rồi cha mẹ chị cũng đồng ý.

Thấy con gái lấy chồng nghèo khổ quá, ông bà cắt cho con mảnh đất để có chỗ cất nhà sinh sống. Miếng đất cha mẹ cho, nghe lời chồng, chị cũng bán đi để anh ta có vốn làm ăn, và sau đợt đó thì mất sạch vì chồng bị bạn lừa. Vậy là hai vợ chồng đi ở trọ. Sau đó, mẹ thương con gái lại lén lút cho tiền, chị lại tiếp tục đưa cho chồng để anh có cơ hội thử mình trong lĩnh vực kinh doanh lần nữa.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Lần này thì may mắn đã mỉm cười với vợ chồng chị. Chồng làm ăn ngày một phất, có tiền mua nhà cửa, đời sống ổn định, hai đứa con lần lượt ra đời. Tuy là giáo viên, nhưng chị là người không thể thiếu trong việc làm ăn của chồng, từ việc đứng ra lo toan mọi việc trong nhà, huy động, mượn vốn khi anh cần và đưa ra cho anh những lời khuyên tỉnh táo lúc anh cần.

Nhất nhất, cuộc sống của chị là vì chồng, vì con. Lòng chị dành cho chồng đến như vậy, ai cũng bảo anh có phúc mới được người vợ như chị, thế mà anh nỡ lòng nào phản bội, phụ bạc chị.

Đáng ra chị chẳng nghi nhờ gì anh cả. Người đàn bà đó cũng đã có chồng, con, gia đình rất êm ấm, hạnh phúc, chồng là đối tác làm ăn với chồng chị. Chị đã gặp hai vợ chồng mấy lần, từng ngưỡng mộ họ là một cặp đẹp đôi. Thế mà một người bạn, khi gặp người phụ nữ này đã rỉ tai là lần trước thấy người này đi riêng cùng chồng chị vào một quán café ở ngoại thành. Chị chưa tin.

Một lần, chồng để quên điện thoại ở nhà vì có cuộc họp gấp, chị mở tin nhắn ra đọc, choáng với bởi những tin nhắn hẹn hò, thương yêu của chồng chị và người phụ nữ khác, mà chị đoán là người vợ đối tác qua nhiều câu nói và tên viết tắt.

Ngay trưa hôm ấy, chồng chị họp xong là chạy vội về nhà tìm điện thoại, nhìn mặt vợ và biết chắc vợ đã đọc được. Chồng chị đã khóc, xin lỗi và bảo đó chỉ là phút đẩy đưa của người đàn ông khi phụ nữ tấn công mình, giữa họ chưa có gì, anh vẫn chỉ yêu và có mình chị.

Đau đớn, nhưng chị đành phải tin. Tin, nhưng vẫn quan sát, theo dõi và khổ sở thấy chồng vẫn có những biểu hiện rất bất minh. Gần hai tháng trời chị sống trong nỗi dày vò, ghen tuông đến tan nát như vậy. Bạn bè xúi, chị quyết định thuê thám tử tư để một lần có kết quả đến tận cùng sự việc, chứ không phải sống trong cảnh dằn vặt, nghi ngờ nữa.

Một tháng thuê thám tử đã cho chị những bằng chứng tan nát cõi lòng: Những lần họ hẹn hò, những lần vào khách sạn với nhau, tình tứ tay trong tay ở một resort ngoại thành… Gọi cho người phụ nữ kia để cảnh cáo, ai dè chị bị chửi như tát nước vào mặt, sau đó còn nhận hàng loạt tin nhắn khủng bố tinh thần bằng điện thoại nặc danh.

Có trong tay mọi bằng chứng, giờ đây chị muốn trả thù. Chị hỏi tôi, liệu chị có thể kiện họ tội ngoại tình, cho họ mất trắng tay?

Tôi đã giải thích cho chị, tội ngoại tình được quy định trong Điều 147 - Bộ luật Hình sự quy định về tội vi phạm chế độ hôn nhân một vợ, một chồng như sau: "Người nào đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ, chồng với người khác hoặc người chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống với người mà mình biết rõ là đang có chồng, có vợ gây hậu quả nghiêm trọng hoặc đã bị xử phạt hành chính về hành vi này mà còn vi phạm thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến một năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến một năm”.

Tuy nhiên, trên thực tế, để xử lý về tội này không hề dễ dàng gì. Để xử lý về hình sự đối với hành vi này luật quy định phải gây hậu quả nghiêm trọng (có con chung; người phụ nữ có hành vi tranh cướp chồng; người chồng đánh đập, ngược đãi vợ con mình; lấy tài sản chung của gia đình để mua sắm, chu cấp cho tình nhân; nghe theo lời người tình gây chia rẽ hạnh phúc, về thúc ép xin ly hôn vợ...) hoặc đã bị xử phạt hành chính về hành vi này mà còn tái phạm…

Nếu chồng chị chỉ “vụng trộm” như lời chị kể trên thì chưa thể có căn cứ để chị khởi kiện chồng chị. Về khía cạnh một người bạn, tôi cũng khuyên chị, theo hầu hết những vụ tôi từng chứng kiến, cách làm rùng beng như thế thì chắc chắn, chị chưa hả được giận thì đã mất tất cả, đẩy người bạn đời về phía đối kháng, thù hận với mình, không nên một chút nào.

Giờ đây, chị nên để lòng bình tĩnh lại, xem mình còn yêu chồng không, có thể tha thứ cho chồng không, chồng chị có thể hồi tâm chuyển ý không và có thể cùng nhau làm lại hay không? Rồi nói chuyện với nhau một phen cho đến cùng xem giải quyết thế nào.

Chị nghe tôi, nhưng cũng nói là không hứa, vì nếu bỏ qua thì chị hận lắm lắm. Rồi thời gian sau, chị lại gọi bảo, chuyện coi như cũng xong. Chị không kiện, không làm rùm beng, nhưng chị đã gửi hết bằng chứng chị có cho chồng người đàn bà kia. Gia đình họ đã tan vỡ.

Chồng chị mất một đối tác lớn. Gia đình chị cũng đang bấp bênh. Chồng chị có xin chị cơ hội làm lại, nhưng chị yêu cầu thời gian này ly thân để xem lại tình cảm của đôi bên đã.

Vậy là chị đã chọn một cách lưng chừng, vừa trả đũa cho hả lòng, vừa “quậy” ở mức độ vừa phải để chồng chị biết sợ mà quay đầu. Âu đó cũng là một cách làm, và hậu quả người phụ nữ kia và chồng chị gánh chịu cũng là một cái giá phải trả khi chấp nhận đánh đổi hạnh phúc cho những dục vọng tầm thường…

Mẹ kế

Nhưng hình như sự “tàn nhẫn” của mẹ, bỏ mặc con đối diện với những sự thật đã mau chóng đưa con ra khỏi vỏ bọc đau thương.

Mẹ, có bao giờ mẹ nhớ hình ảnh con ngày đó không mẹ, ngày con gặp mẹ lần đầu tiên cách đây vừa đúng 30 năm. Mà không, con biết chắc là bây giờ mẹ chẳng nhớ gì đâu. Bây giờ mẹ còn không nhớ nổi mẹ là ai thì làm sao mẹ nhớ được con và cả mẹ khi đó.

Nhưng con thì con nhớ rõ lắm. Con nhớ rõ khi đó con là một con bé 7 tuổi, nhỏ xíu, ngơ ngác và đau buồn. Con đã đau buồn như vậy tới 2 năm liền, sau ngày mẹ con mất đi. Mọi người đều bảo con là con bé kỳ lạ, vì trẻ con mau quên lắm, quên rất nhanh cả nỗi đau mất mẹ. Thế mà con thì không quên, con khóc hoài và rơi vào tình trạng mà bây giờ chắc người ta gọi là trầm cảm. Một người lớn bị trầm cảm có lẽ đã khiến mọi người xung quanh phải khó sống thì một đứa bé bị trầm cảm còn khiến người ta mệt mỏi hơn. Chính vì thế, khi ba con có mẹ, điều khiến người lo lắng, sợ hãi rằng sẽ bị mẹ từ chối đó chính là sự có mặt của con. Vì vậy, ngày mẹ gặp con lần đầu tiên được ba chuẩn bị hết sức chu đáo. Ba nói chuyện với con hàng tuần trước đó, đưa con đi mua một chiếc váy mới màu trắng tinh. Ba muốn con xuất hiện trước mắt mẹ thơ ngây, trong sáng, hiền lành.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Mẹ có ấn tượng về con như ba muốn không mẹ? Con không bao giờ biết. Nhưng con không bao giờ quên ấn tượng về mẹ ngày đó, một cô gái tuyệt đẹp, sang trọng, có đôi môi đỏ chót và đôi mắt sắc lẹm. Mẹ quan sát con như quan sát một con khỉ con trong sở thú, với ánh nhìn tò mò, xa lạ. Không chịu được cái nhìn của mẹ, con bước ra bàn học vờ đọc cuốn sách mẹ tặng. Nhưng con vẫn nhìn thấy mẹ nhìn ba một cách hết sức… quyền lực và hỏi: “Con bé lúc nào cũng rầu rĩ như thế hay sao anh? Hay chỉ vì phải gặp em mà nó rầu rĩ thế”. Ba con bối rối nắm tay mẹ đầy vẻ van nài: “Anh nói em rồi, nó lúc nào cũng buồn, nhớ mẹ, hay ngủ mê, giật mình, mớ ầm ĩ. Nó nhớ mẹ. Anh mong rằng em sẽ thay thế hình ảnh mẹ nó”. Mẹ nhìn em và bảo ba: “Em không biết, em không hứa với anh được, em đồng ý làm vợ anh và anh nhớ là anh muốn lấy em làm vợ, chứ không phải kiếm mẹ cho con anh…”.

Ngay sau ngày cưới của ba với mẹ, một lần, khi không có ba ở nhà, mẹ đã gọi con đến và bảo: “Ba con nói con gọi cô bằng mẹ. Con cứ gọi như thế, nhưng cô nói thật với con, cô chưa làm mẹ bao giờ và cũng chẳng biết làm mẹ là như thế nào. Nhưng cô hứa cô sẽ làm bạn của con nếu con cũng làm bạn của cô một cách… trung thực. Con nhớ mẹ con, con cứ nhớ. Nhưng con đừng làm cuộc sống của cô mệt mỏi và u ám. Hãy cười nói tung tăng như mọi đứa trẻ con khác. Cô không muốn nhìn thấy một bóng ma trong nhà. Con có hiểu cô nói gì hay không, mặc kệ. Nhưng cô và con sẽ sòng phẳng với nhau. Cô không ỷ thế người lớn ăn hiếp con thì con cũng đừng mang cái bóng ma ấy ra dọa dẫm hạnh phúc của cô. Như thế thì cô và con mới có thể cùng sống với ba con yên bình. Còn không… cô sẽ đưa con về bên ngoại con. Con biết là ba con sẽ luôn luôn nghe lời cô”. Con không biết tại sao, tất cả những lời đó in sâu vào trí nhớ của con đến mức lạ kỳ. Có lẽ bởi vì nó thoát ra từ một đôi môi đỏ chót đầy quyền lực.

Ba dọn bàn thờ, hình ảnh của mẹ con đưa về bên ngoại. Tất cả là ý của mẹ. Và cũng là ý của mẹ khi mẹ nói ba: “Tấm hình chị ấy trong phòng con bé anh đừng cất đi. Đó là mẹ của nó”. Khi ba nói với mẹ: “Từ bây giờ, em mới là mẹ của nó”. Mẹ nhắc lại: “Nó thua em gái em chỉ 7 tuổi. Nên em sẽ là chị hay là bạn của nó. Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta sống được với nhau, chứ không phải là cái danh xưng thế nào”. Mẹ đã làm tất cả mọi người sốc với những phát ngôn, tuyên bố như thế của mẹ. Mọi người lo lắng cho con, tuyên đoán này kia về cuộc sống của con. Thế nhưng với con, điều đó lại khiến con hết sức nhẹ nhõm. Con không phải gồng mình lên coi mẹ là mẹ, con không phải gượng ép để ngoan ngoãn, lễ phép với mẹ. Mẹ để con tự do trong góc nhà riêng, trong nỗi buồn riêng, trong cuộc sống riêng của con.

Mẹ là người bản lĩnh, cứng rắn, rạch ròi đến… phát sợ. Mẹ không hề ve vuốt, chiều chuộng con ban đầu, như những người mẹ kế thường làm khi mới bước vào quan hệ mẹ ghẻ con chồng. Mẹ cũng không hà khắc, nghiệt ngã, rình rập con như nhiều mẹ kế trong giai đoạn sau mà con biết từ bạn bè. Mẹ không hề an ủi, không hề động viên, không hề nhỏ nhẹ với con. Mẹ không làm con có cảm giác mình là người đáng tội nghiệp. Mẹ bắt con lớn lên, thậm chí bắt con phải tự bảo vệ mình trước mẹ. Đã có những lúc con cảm thấy ghét mẹ, cực kỳ ghét mẹ. Vì con cần một người mẹ. Nhưng hình như sự “tàn nhẫn” của mẹ, bỏ mặc con đối diện với những sự thật đã mau chóng đưa con ra khỏi vỏ bọc đau thương. Con đã trưởng thành lên nhanh hơn bởi có mẹ thúc đẩy một cách vô tình.

Ở vào tuổi còn khá trẻ, mẹ bị tai nạn và tỉnh lại trong trạng thái sống vô thức. Mẹ lúc nào cũng mơ mơ, tỉnh tỉnh, không nhớ ai, không nhận ra ai, không nhớ cả chính mình. Vậy mà mẹ trong sự vô ý thức của mình nhất định chỉ chịu sự chăm sóc của con, chứ không phải của 2 em con, con của mẹ, cũng không phải của những người thân của mẹ. Nhìn con vất vả, ngược xuôi, vừa chăm sóc gia đình, vừa chăm sóc mẹ, nhiều người chép miệng thương con, nhiều người chép miệng… lo cho mẹ. Một nỗi lo… ngược lại, như ngày người ta lo cho con. Còn con, những khi thay đồ, tắm rửa cho mẹ, con lại thầm nghĩ: phải chăng giữa con và mẹ có một mối nhân duyên kỳ lạ, để chúng ta mắc nợ và trả nợ nhau tới… suốt đời. Và con cám ơn số phận vì điều đó, cám ơn số phận cho con cơ hội để làm những gì mẹ đã làm cho con, cho mẹ những gì mẹ cho con.

Anh của ngày xưa

Chẳng biết trong mắt anh, em có khác những ngày xưa cũ. Khi những lúc như bây giờ, em bỗng nhớ anh của ngày xưa quá đỗi.

Ngày mới quen nhau, mình lạ lẫm về nhau rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao lại tin rồi yêu đến thế. Hay bởi duyên trời trói buộc nên lạ cũng thành thân.

Anh của ngày xưa không biết nói dối hay tại em lúc ấy quá khờ, để chưa tường tận những dối lừa trong từng lời anh nói. Dẫu sao thì, mỗi lúc anh thốt lên những điều chân thật, em lại khấp khởi mừng thầm vì tin đó là còn yêu.

Anh của ngày xưa rất nồng nàn, không đem thời gian hay bận rộn để đong đếm và đặt cạnh tình yêu, rồi so sánh vu vơ giữa nỗi nhớ và tiền bạc. Nói thẳng ra anh bây giờ quá thực tế, thực đến phũ phàng khi cứ lấy tình cảm ra so đo với vật chất.

Anh của ngày xưa bao giờ cũng nhẹ nhàng, chẳng nổi nóng vì những chuyện vặt vãnh. Em dư biết là do công việc, do áp lực mệt mỏi nên chẳng trách cứ chi điều này, song đôi khi, không tránh tủi thân vì cảm giác mình cứ như cái sọt rác để anh xả hết bực tức trong ngày. Sau rồi thấy nhẹ lòng, vì ít ra mình có tác dụng và ý nghĩa đến thế. Lại vỗ đầu mình, đàn bà, yêu là ngu dại đến sân si.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Anh của ngày xưa hay làm thơ, những vẫn thơ con cóc ngẫu nhiên, dù không hay nhưng thực, thực như nỗi lòng anh lúc ấy, cứ chịu khó là hiểu, chịu khó là nhìn thấu. Chẳng như bây giờ, có chịu khó và cần mẫn bao nhiêu, em cũng chẳng thể hiểu những nỗi lòng và nghĩ suy mà anh đang có.

Ngày xưa, anh và em bị không gian và thời gian ngăn cách, bây giờ ta làm chủ được tất thảy nhưng sao hai đứa cứ xa nhau thế này. Mỗi ngày, lại càng hờ hững đẩy nhau đi xa hơn người kia mà chẳng thèm cố gắng để nắm níu.

Chẳng biết những cô gái khác có như em, đem anh của ngày xưa ra so với anh của bây giờ, để bật người mà vui mừng hay ngất đi vì thất vọng. Khi tháng năm thay đổi, con người đổi thay là lẽ hiển nhiên. Em cũng đổi thay nhiều trong mắt anh, đó là yêu anh nhiều hơn trước, khi tình yêu có thêm hy sinh và chịu đựng.

Hình như đàn bà càng yêu càng đậm, đàn ông càng yêu càng nhạt, hay em vị kỷ, chỉ mỗi chuyện chúng mình mà kết luận lung tung. Dù sao, với chuyện mình rõ ràng là như thế. Em bây giờ đã là vợ, là người đáng ra sánh bước bên anh trong mọi nơi cần có đôi có cặp, nhưng nếu được anh sẽ truất đi của em cái quyền và đặc ân đó. Em cứ lo cho công việc của mình, lo việc nhà, lo chăm con, thế thôi. Anh ở một thế giới khác, xa của em lắm, thế mà, thật buồn cười khi em chợt nhớ, đã từng có lúc mình ao ước và trông đợi được cùng nhau trong một thế giới biết bao nhiêu.

Khi sắp xếp và soi những lý do khiến anh trở nên khác với ngày xưa, em biết nguyên nhân chính, chẳng có gì khó hiểu là do em chứ còn gì nữa. Yêu em, vì em nên đọa đành vắt kiệt sức mà làm việc để phấn đấu cho tương lai sự nghiệp, cho cuộc sống của em và con đỡ khổ.

Em âm thầm chăm sóc anh, cố vỗ về anh bằng những yêu thương còn ngọt ngào hơn của ngày xưa cũ, thế nhưng hình như anh cần nhiều hơn thế. Bỗng dưng, em thấy mình muốn bỏ cuộc, khi chẳng thể níu anh của ngày xưa trở lại, dẫu chỉ một lần. Anh bảo, em cứ thay đổi như anh thì sẽ thấy bình thường, chẳng ngồi đó mà so đo, lo nghĩ. Em là đàn bà con gái, cái nhìn ti hí chẳng được xa, chỉ nhìn gần hoặc xa hơn một tí của ngày hôm qua rồi so sánh và viễn vông với những gì không có thực, ảo tưởng quá nhiều, rồi nhận ra không phải tất thảy hạnh phúc đều màu hồng. Khi vừa kết hôn được ba năm đã hoang hoải vì anh đổi khác.

Biết đâu trong mắt anh, anh cũng đang nhớ em của ngày xưa cũ. Em tự soi gương, ừ thì năm tháng, nó cũng làm nhàu nhĩ những nét thanh xuân một thời, sức hấp dẫn chẳng phải của gái hai mươi mà của người đàn bà mặn mà với tâm tư nặng trĩu. Em lại bần thần khi nhận ra, anh của ngày xưa bên em là vì tình yêu, còn anh của bây giờ bên em vì trách nhiệm. Cuộc đời này không có chỗ cho những “giá như”, thế nên, em biết làm gì để được gặp lại anh của ngày xưa cũ?